Thoáng một cái bảy
ngày đã qua, lại nói có chút ngoài ý muốn, Tiêu Tĩnh và Lý Hiểu hai
người chưa tính thuộc vào cỡ quen thuộc, rõ ràng thói quen có bất đồng,
nhưng cuộc sống dưới một hiên nhà, chưa từng xảy ra cãi vã, cứ như vậy
sống chung hòa bình.
Đối với Tiêu Tĩnh mà nói, bảy ngày này trôi
qua hết sức thoải mái, nhất là mấy ngày trước, mọi việc đều do Lý Hiểu
làm, về sau bởi vì ngón tay Lý Hiểu bị thương, cô không để cho anh đụng
nước, dd;lq;d; chính mình chịu khó một chút, Lý Hiểu ở nhà nghỉ ngơi nói chuyện phiếm trò chơi cùng cô, ngày trôi qua coi như thú vị.
Ngày trước Lý Hiểu có thói quen sinh hoạt một mình, luôn vắng lạnh, mặc dù
Tiêu Tĩnh không phải là người ồn ào, nhưng sống chung một mái nhà, anh
dường như cảm thấy ấm áp, cho nên biết Tiêu Tĩnh muốn đi, trong lòng của anh cực kỳ không muốn.
Ngày cuối cùng, Lý Hiểu cố ý rời giường
lúc sáng sớm đi chợ mua thức ăn, bận rộn chuẩn bị làm một bàn món ăn
Tiêu Tĩnh thích ăn thành bàn tiệc chia tay, vì không muốn quấy rầy đến
Tiêu Tĩnh, anh còn chú ý nhẹ dd;lq;d; nhàng động tác của mình, hết cách rồi, Tiêu Tĩnh thói quen sau mười giờ mới rời giường, trên căn bản bữa
ăn sáng và bữa trưa gộp thành một, dù hôm nay là ngày cuối cùng, cô vẫn
không dậy sớm, đối với cô mà nói, chỉ là về nhà mà thôi, hai người là
bạn bè nói muốn gặp mặt chỉ cần một cú điện thoại là được, làm gì phải
cần làm một buổi chia tay.
Có lúc, nghĩ tương đối nhiều, không nhất định là phụ nữ, không có tim không có phổi, không nhất định là đàn ông.
Chờ đến khi Tiêu Tĩnh rời giường, trong phòng bếp đã tràn đầy hương vị thơm nức mũi, gãi đầu chạy đến phòng bếp, "Hôm nay là ngày mấy, làm nhiều
món ăn như vậy, có khách sao?"
Lý Hiểu bị Tiêu Tĩnh hỏi ngược
nghẹn họng, hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, "Hôm nay không phải ngày cô rời đi nhà tôi ư, tôi nghĩ, làm chút món ăn cô thích ăn, coi như là
bữa tiệc chia tay."
"Anh chuẩn bị bữa tiệc chia tay cho tôi nữa
à, thì ra là anh khẩn cấp muốn tôi nhanh rời khỏi đây." Tiêu Tĩnh bĩu
môi, "Làm gì phải chính thức như vậy, trực tiếp để cho tôi rời đi không
được sao?"
"Tôi không có ý tứ đuổi cô đi." Lý Hiểu giương mắt
nhìn Tiêu Tĩnh, anh rõ ràng có ý tốt, thế nào đến trong miệng Tiêu Tĩnh, lại thành người xấu rồi.
"Nếu như cô nguyện ý, ở chỗ này bao lâu đều được."
"Tôi không phải là vợ anh, cái gì gọi là ở bao lâu đều được, vô danh không có phần có hiểu hay không."
"Cô muốn danh phận? Nếu như cô nghĩ muốn làm vợ tôi, không phải là không
thể." Lý Hiểu mỉm cười nhìn Tiêu Tĩnh, nghe được cô nói như vậy, dù thế
nào phải để cho anh phản kích một chút.
"Mặc dù cô lười một chút, tính tình không tốt, vóc người có điểm kém, chiều cao thì không cao hơi lùn chút, sắc mặt kém một chút. . . . . ."
"Lý Hiểu." Tiêu Tĩnh
nhìn Lý Hiểu thật sâu, choáng nha, trong mắt anh mình không có một chút
ưu điểm sao, dù thật là như vậy, thì không cần phải nói ra.
"Ừ,
mặc dù cô cái gì cũng kém một chút, nhưng mà, ở cùng với cô cảm giác
không tệ lắm, nếu như làm vợ như cô nói, chắc là có thể, như thế nào, cô muốn làm vợ tôi không?" Lý Hiểu nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn hỏi.
"Trò đùa này không buồn cười chút nào." Tiêu Tĩnh liếc Lý Hiểu một cái,
không bị lừa, không nhìn trực tiếp đáp lời anh, "Nếu phải làm bữa tiệc
chia tay cho tôi, vậy thì làm giống một chút, tối thiểu phải để cho
dd;lq;d; tôi sau khi rời khỏi đây luôn luôn nhớ tới chỗ này mới có ý
nghĩa, nếu không chủ nhân ngôi nhà này thật sự quá thất bại, tôi ở chỗ
anh một tuần lễ, thế nhưng một ít lưu luyến đáng giá cũng không có."
"Muốn để cho cô cảm thấy lưu luyến, thật là rất khó." Lý Hiểu đã có thể hiểu
được một chút tâm tư Tiêu Tĩnh, đại khái chịu ảnh hưởng của cô, lúc nói
chuyện không quá chú ý, trực tiếp nói thẳng.
Nếu Tiêu Tĩnh đã
muốn làm một bữa tiệc chia tay như cô nói, làm xong một bàn món ăn, Lý
Hiểu lấy ra rượu đỏ mình trân quý, "Đây chính là bản số lượng có hạn,
bạn bè tôi thông qua đường dây lấy được tặng cho tôi, bình thường tôi
không bỏ ra uống, hôm nay lấy ra mời, như thế nào, tôi đã đạt đến trình
độ chưa."
“Ừ, đạt đến rồi." Bây giờ đã sắp hai giờ, chỉ ăn khối
chocolate lót bụng Tiêu Tĩnh đã đói bụng đến mức không thấy nam bắc rồi, ngồi xuống, mặc kệ mọi chuyện, trước tiên lấy khối thịt để vào trong
miệng.
"Đói bụng không, hai người chúng ta, ngồi ăn cùng nhau,
muốn ăn cái gì thì gắp cái đó." Một bàn đều là món ăn Tiêu Tĩnh thích
ăn, Lý Hiểu mỉm cười Tiêu Tĩnh, tin tưởng sẽ làm hài lòng cô.
"Anh cũng ăn. . . . . ." Tiêu Tĩnh không phải là không biết báo đáp người,
từ sáng sớm Lý Hiểu đứng lên bận rộn cho đến bây giờ, vì mình làm một
bàn lớn món ăn như vậy, tất cả đều là món mình thích ăn, càng nhìn anh,
dd;lq;d; Tiêu Tĩnh càng thấy thuận mắt, nâng chén.
"Người tốt có báo đáp, anh tốt như vật, nhất định sẽ hạnh phúc."
"Nhớ lời chúc của cô, ha ha. . . . . ."
Hai người vừa ăn món ăn vừa bình luận cao thấp, bởi vì sẽ phải lập tức chia tay, trong lòng có chút không đành lòng, vì vậy lúc chạm cốc bất tri
bất giác quên khống chế mình, rượu đỏ tác dụng chậm nhưng rất lớn, cực
phẩm rượu đỏ càng lớn hơn, kết quả cơm chưa ăn xong, Tiêu Tĩnh liền say, chỉ cảm thấy đầu choáng váng gay gắt, muốn ngủ.
"Buồn ngủ quá, tôi muốn ngủ."
Lý Hiểu bình thường chỉ uống được một ít, hôm nay đã coi như uống nhiều,
cho nên tình huống của anh không khá hơn Tiêu Tĩnh chút nào, nghe được
Tiêu Tĩnh nói muốn ngủ, mơ mơ màng màng đứng dậy.
"Muốn ngủ, tôi đi cùng cô."
"Ừ."
Hai người đỡ nhau, nghiêng ngả đi về phía gian phòng, Lý Hiểu nửa ôm Tiêu
Tĩnh, trong tiềm thức khiến cho anh thoải mái nhất dd;lq;d; chính là trở lại phòng của mình, lại quên mất trong ngực, căn phòng này không phải
là của Tiêu Tĩnh, mà Tiêu Tĩnh giờ phút này đã sớm choáng đến không biết cái gì rồi, dd;lq;d; cứ như vậy đi theo Lý Hiểu vào phòng, thậm chí vừa đụng đến giường, liền ngã gục, buồn ngủ quá, cô buồn ngủ, vẫn là giường thoải mái một chút.