Bởi vì gặp được thím Vương, Lý Hiểu đã sớm mang theo Tiêu Tĩnh về nhà, bây
giờ không phải là thời gian ngủ, Lý Hiểu nghĩ đến buổi chiều đánh cờ bị
Tiêu Tĩnh cho đả kích, liền muốn lúc trời tối rửa sạch xấu hổ lúc trước.
"Tĩnh, chúng ta chơi đánh cờ."
Chịu ảnh hưởng từ cha, nhà Lý Hiểu có đầy đủ hết các loại quân cờ, chỉ là
bình thường anh ở một mình, không thế nào tự chơi được, nhưng mà nhiều
lúc, sẽ tự tiêu khiển hoặc là túm lấy Hồ Quân đến chơi cùng mình, giống
như cha thích bắt lạt anh, anh lại thích bắt lạt Hồ Quân vì tài chơi cờ
không bằng mình.
Thật vất vả trong nhà mới tới được một người,
còn là phụ nữ, vốn cho là mình có thể dễ dàng đánh bại cô, kết quả lại
thua ở trên tay cô, Lý Hiểu cảm giác mất hết mặt mũi đàn ông, trải qua
chứng minh buổi chiều, Lý Hiểu biết, phương diện cờ tướng,
muốn thắng nổi Tiêu Tĩnh phải cần một ít thời gian, nhưng mà, anh thật
sự là không tin, mình là một cá đấng mày râu, cái gì cũng bại bởi Tiêu
Tĩnh, lần này, anh lấy phương pháp đơn giản nhất, nhưng có thể rất hao
tổn đầu óc như cờ năm quân.
"Tôi không muốn chơi." Tiêu Tĩnh vừa
nhìn thấy cờ năm quân mặt liền tái xanh, chủ yếu là do cô đã từng có một đoạn thời gian rất mê cờ năm quân, cho nên ngày ngày ở trên
mạng, cho đến khi chơi thắng hết các ván cờ năm quân mới dừng lại.
Lý Hiểu thấy sắc mặt Tiêu Tĩnh thay đổi, còn tưởng rằng cô không chơi vì
sợ thua, lập tức hưng phấn, "Đừng như vậy, Tĩnh, lên mạng nhiều rất dễ
làm tổn thương mắt, hơn nữa ngồi trước máy vi tính, thân thể cũng sẽ bị
ảnh hưởng, dùng ít một chút, mới có lợi cho mình, hơn nữa hôm nay tôi là người bị thương, chẳng lẽ cô không thông cảm cho người bị thương một
chút sao?"
Tiêu Tĩnh vỗ trán, anh hai anh không cần lộ rõ sự vui
vẻ như vậy có được không, anh thật cho rằng cô là trẻ con không biết cái gì sao, bộ dáng này, rõ ràng chính là lầm tưởng cô sẽ thua, muốn nhờ
vào đó thắng cô chứ sao.
Mặc dù bây giờ Tiêu Tĩnh không có hứng
thú chơi cờ, nhưng suy nghĩ lời Lý Hiểu nói một chút cũng đúng, cô cả
ngày lẫn đêm ở trên mạng, quả thật sẽ dễ dàng xảy ra vấn đề, trước kia
không có ai bồi mình, cho nên không thể làm gì khác hơn là cả ngày lẫn
đêm ở trên mạng, thật ra thì cô cũng không phải là cái võng trùng, dù là một ngày có hai mươi tiếng cô ở trên mạng, nếu cô muốn bỏ, lập tức có
thể bỏ, cô có thể tự kiểm soát, điểm này Tiêu Tĩnh có tự tin.
"Chúng ta đổi một loại cờ có được không? Tôi không muốn chơi cờ năm quân."
Tiêu Tĩnh thử thương lượng cùng Lý Hiểu, nhưng hành động lần này rõ ràng
chứng minh suy đoán của Lý Hiểu, vì vậy anh đương nhiên không đồng ý,
kiên quyết muốn chơi cờ năm quân, nghĩ đến mình là khách, hiện tại Lý Hiểu là người bị thương, Tiêu Tĩnh thở dài tâm tính cô bên ngoài lạnh bên trong nóng, cuối cùng vẫn đồng ý chơi cờ năm quân, chỉ là cô
giao hẹn trước với Lý Hiểu, chỉ cần cô có thể thắng liên tiếp năm lần,
sẽ đổi trò chơi, đề mục sẽ do cô nói.
Cờ tướng phức tạp hơn cờ
năm quân một chút, cờ năm quân đơn giản như vậy, Lý Hiểu không tin mình
không thắng được Tiêu Tĩnh, dù là anh không thường xuyên chơi, nhưng
phương diện đầu óc, anh tự nhận mình không có vấn đề gì, nhưng rất
nhanh, sự thật lại một lần nữa được chứng minh, Tiêu Tĩnh, chính là khắc tinh của cuộc đời anh, chơi năm bàn, vậy mà anh thua cả năm.
"Tại sao có thể như vậy?" Lý Hiểu không thể tiếp nhận kết quả này, cái này
có phải chứng tỏ mình không thông minh bằng Tiêu Tĩnh?
Từ nhỏ đến lớn, Lý Hiểu chơi cờ luôn tính toán không ít, đặc biệt là khi chơi cùng phụ thân, trên căn bản đều thua nhiều thắng ít, nhưng anh chưa từng có ganh đua so sánh trong lòng, hôm nay không biết làm sao,
thua cờ trước mặt Tiêu Tĩnh, cảm thấy thật mất mặt.
"Chúng ta chơi lại."
"Anh quên chúng ta giao hẹn gì sao?" Tiêu Tĩnh nhìn Lý Hiểu, "Anh đã đồng ý
tôi rồi đấy, nếu như anh liên tục thua năm bàn, thì phải nghe tôi, thế
nào, anh muốn đổi ý?"
". . . . . . Không." Giờ phút này Lý Hiểu
như ăn phải cục nghẹn, trong lòng cực kỳ khó chịu, anh thật không nghĩ
tới, cờ tướng Tiêu Tĩnh đã lợi hại cờ năm quân lại càng lợi hại hơn, bây giờ nhìn lại, cô nói mình đánh cờ, chỉ sợ là nhất đẳng cao
thủ, nhưng uy tín lúc đầu Lý Hiểu vẫn phải có, mặc kệ trong lòng anh có
bao nhiêu khó chịu, anh nhịn xuống, bày tỏ nguyện ý tiếp nhận sự thật
mình thất bại.
Thấy Lý Hiểu lắc đầu, sắc mặt của Tiêu Tĩnh hòa
hoãn không ít, đồng thời ánh mắt nhìn Lý Hiểu cũng dịu đi một chút, đời
này điều cô ghét không có nhiều, nhưng mà, đàn ông không giữ chữ tín,
đàn ông hứa hẹn giống như ăn cơm, Tiêu Tĩnh tuyệt đối không thích nhất
loại người này.
Ngay sau đó, thấy Lý Hiểu quyết định ủng hộ ý của mình, nếu như hôm nay anh muốn ăn vạ, có lẽ Tiêu Tĩnh sẽ không nói gì,
có lẽ sẽ theo ý anh, cũng có lẽ sẽ cứng rắn đến cùng với anh, mặc kệ là
cái nào, tối thiểu hình tượng cao cả của Lý Hiểu trong mắt Tiêu Tĩnh bị
giảm xuống, có thể coi anh là bạn bè bình thường, về sau,
giống loại quan hệ nhạt như nước.
"Cô nói đi, chơi cái gì, quân cờ gì nhà tôi đều có."
"Tại sao anh nhất định phải chơi cờ, thật ra thì tôi không thích chơi cờ."
Tiêu Tĩnh liếc Lý Hiểu một cái, "Trong nhà không có tú lơ khơ sao?"
"Cô muốn chơi bài? Tôi có, lần trước bạn bè đến nhà tụ hội mua mười bộ, chỉ dùng bốn bộ, còn có sáu bộ mới đấy." Lý Hiểu nghe vậy liền vội vàng
đứng lên.
"Tôi đi lấy, dùng bộ mới."
"Mới cũ giống nhau
đều dùng được, anh lấy bộ cũ đi, bộ mới dùng sau." Tiêu Tĩnh không có
yêu cầu gì đặc biệt, ngược lại đứng ở góc độ Lý Hiểu suy nghĩ cho anh,
mặc dù tú lơ khơ không mắc, nhưng là, cái tiết kiệm được nên
tiết kiệm, hơn nữa nghe giọng điệu Lý Hiểu, bộ bài cũ chắc không dùng
nhiều, tại sao không thể dùng, trừ phi có người mắc bệnh truyền nhiễm
cầm qua, nhưng Tiêu Tĩnh tin tưởng, Lý Hiểu không sẽ phạm sai lầm như
vậy.
"Cô nghĩ chơi cái gì, thăng cấp? Đấu Địa Chủ (Landlords-Bài
Tú Lơ Khơ)? Chạy trốn nhanh? Năm mươi K. . . . . . ?" Nghe lời cầm một
bộ bài đã dùng qua, Lý Hiểu tò mò nhìn Tiêu Tĩnh, chẳng lẽ ngay cả bài
cô cũng chơi được.
"Chúng ta chơi tú lơ khơ." Tiêu Tĩnh miễn cưỡng nói.
"Cái gì? Tú lơ khơ?" Lý Hiểu có chút không tin những gì mình nghe được.
"Cái này là đơn giản nhất không phải động não." Tiêu Tĩnh nhàm chán nói,
"Chơi cái này, anh nói nghe theo tôi, dĩ nhiên là đây, anh có
thể không chơi cùng tôi, tôi trở về phòng lên mạng."
"Đừng, tôi
và cô chơi không được sao, chỉ là rất lâu không chơi tứ lơ khơ rồi,
trong khoảng thời gian ngắn có chút phải nhớ lại mà thôi." Nghe Tiêu
Tĩnh nói muốn trở về phòng lên mạng, Lý Hiểu vội vàng ngăn lại, đảo bài, phân bài.
"Cô muốn chỗ nào?"
"Chỗ này." Tiêu Tĩnh tiện
tay cầm một nửa bài tú lơ khơ bên cạnh mình, tuổi hai người cộng lại đã
trên bốn bảy, kết quả lại chơi trò chơi ấu trĩ như thế, ngay cả đến học
sinh tiểu học không thích chơi cái này, hai người lại còn có bộ dáng
hưởng thụ, nếu để người ta nhìn thấy bọn họ như vậy, nhất định sẽ khinh
thường không có kiến thức.