Tiêu Tĩnh nhìn rất thích thú, bất ngờ nghe được Lý Hiểu bảo mình như vậy,
liền vội vàng lắc đầu, "Không cần, tôi không khiêu vũ."
"Không
sao, động tác rất đơn giản, cô xem rất nhiều người không biết, rõ ràng
mới gia nhập, dù sao chỉ là cao hứng, sẽ không ai cười cô." Lý Hiểu đưa
tay kéo Tiêu Tĩnh.
"Đi thôi, chúng ta đi khiêu vũ thôi."
"Không cần, tôi không muốn đi." Tiêu Tĩnh đứng tại chỗ không đi, sức cô không
lớn hơn Lý Hiểu, Lý Hiểu hơi dùng sức, cô không tự nguyện đi theo anh,
bị người ta kéo đi, nhất là trước mặt mọi người, Tiêu Tĩnh cảm thấy
không tự nhiên, dứt khoát thuận thế nhào vào người Lý Hiểu.Dđlqđ.
"Tôi không đi."
Bất thình lình mỹ nữ nhào vào trong lòng, Lý Hiểu kinh ngạc đồng thời lúng
túng, bởi vì Tiêu Tĩnh đang ôm mình, trước ngực một đôi mềm mại chạm
trên người anh, khiến cho cả người anh cứng ngắc, nhưng rõ ràng Tiêu
Tĩnh không có chú ý tới điểm không thích hợp, ‘dđlqđ’ nếu như bọn họ là
tình nhân, ôm như vậy không sẽ không sao cả, nhưng quan hệ của bọn họ
bây giờ không phải vậy, nhất là dưới tình huống lúc trước Lý Hiểu có
chút tâm tư với Tiêu Tĩnh, tâm tình thật sự rất phức tạp, một mặt vui
mừng, một mặt lại mất mát, người ta căn bản không biết tâm ý mình, không phải cố ý ôm ấp yêu thương.
"Tĩnh, cô buông tôi ra." Hai người
mặc dù không thể so sánh được với minh tinh trên TV, nhưng một người cao lớn ôn hòa, một người nhanh nhẹn xinh xắn, đứng chung một chỗ không khí lại hòa hợp như vậy, cộng thêm đến quảng trường, đại đa số là người
trung niên, hai người vốn dễ làm cho người khác chú ý, kết bây giờ lại
lôi lôi kéo kéo, dù là Lý Hiểu rất muốn Tiêu Tĩnh ôm mình nhiều hơn một
một lát nữa, ‘dđlqđ’ nhưng lúc này thấy nhiều người nhìn sang, vì danh
tiếng Tiêu Tĩnh, Lý Hiểu vẫn nên nhắc nhở Tiêu Tĩnh buông mình ra chú ý
đến hình ảnh.
"Tôi không khiêu vũ." Tiêu Tĩnh mặc kệ Lý Hiểu tâm
tư cẩn thận, chỉ kiên định nhìn anh, anh không đồng ý cô sẽ không buông
tay, đến lúc đó xem anh làm sao bắt cô khiêu vũ được.
Nhìn thấy
trong mắt cô hiện ý không có cách nào, Lý Hiểu không biết mình nên khóc
hay nên cười, vẫn còn có người như vậy, ánh mắt mọi người chung quanh
càng trở nên kỳ quái, liền vội vàng gật đầu.
"Được, cô không muốn khiêu vũ thì không khiêu vũ."
Có Lý Hiểu bảo đảm, lúc này Tiêu Tĩnh mới hài lòng buông anh ra, ‘dđlqđ’
chỉ là, bên này cô vừa mới buông ra, bên kia lập tức đã có người nhận ra Lý Hiểu, thực khéo, người ta khám răng tại phòng khám bệnh của Lý Hiểu.
"Bác sỹ Lý?"
"Đó, là thím Vương." Quay đầu lại nhìn thấy khách khám bệnh tại phòng khám
của mình, Lý Hiểu liền vội vàng cười gật đầu chào hỏi.
" Bác sỹ
Lý, đây là bạn gái anh à? Thật đáng yêu." Thím Vương thấy Tiêu Tĩnh còn
nắm cánh tay Lý Hiểu, thời điểm hai người lôi lôi kéo kéo lại ôm, cảm
thấy chàng trai này có chút quen thuộc, nhưng chưa dám nhận thức, lúc
này hai người tách rời ra, bà nhìn rõ ràng, mới xác định mình không nhận lầm người, bởi vì là khách quen cũ của Lý Hiểu, thím Vương hiểu rõ tình hình Lý Hiểu, ‘dđlqđ’ bà đã từng nhiệt tình giới thiệu bạn gái cho Lý
Hiểu, nhưng đều bị Lý Hiểu ôn hòa cự tuyệt.
"Giới thiệu với thím một chút."
"A, đây là bạn của tôi, bạn rất thân." Thấy ánh mắt thím Vương mập mờ, Lý
Hiểu có chút xấu hổ nhìn Tiêu Tĩnh, rõ ràng bọn họ không phải người yêu, nhưng lúc nãy trước mặt mọi người lôi lôi kéo kéo, nếu như mình nói
thẳng, chỉ sợ sẽ làm cho thím Vương coi thường Tiêu Tĩnh, tốt nhất nói
mơ hồ một chút, khiến cho thím Vương tự nghĩ, chỉ là, nếu như Tiêu Tĩnh
thật sự là bạn gái của mình như lời nói, cảm giác thật không tệ.
Lý Hiểu bị chính ý nghĩ của mình hù dọa, anh muốn Tiêu Tĩnh trở thành bạn gái mình sao?
Thím Vương chưa cho Lý Hiểu thời gian phân tích tâm tình mình, nghe Lý
Hiểu giới thiệu, càng thêm nhận định Tiêu Tĩnh là bạn gái Lý Hiểu, chỉ
vì xấu hổ ngượng ngùng, tay nghề Lý Hiểu không tệ, ‘dđlqđ’ thím Vương
khám răng ở chỗ Lý Hiểu mấy lần đều tương đối hài lòng, cho nên vô cùng
nhiệt tình với Lý Hiểu, vì vậy chuyện của anh cũng rất để tâm.
"Bác sỹ Lý, tuổi anh như vậy mà còn xấu hổ, tôi cho anh biết, những thứ khác có thể xấu hổ, nhưng theo đuổi phụ nữ không thể xấu hổ . . . . . Cô
gái, cô tên là gì, ở chung một chỗ với bác sỹ Lý đã bao lâu. . . . . ."
Tiêu Tĩnh cảm thấy, nếu để cho thím Vương và mẹ mình ở chung một chỗ, nhất
định hai người có thể trò chuyện, đều là người nói nhiều, nghe được thím Vương luôn miệng gọi mình là bạn gái Lý Hiểu, Tiêu Tĩnh cảm thấy mình
rất oan, mấy lần muốn mở miệng giải thích, không phải bị Lý Hiểu cắt đứt thì là do thím Vương cắt đứt, điểm này không phải trọng yếu nhất,
‘dđlqđ’ quan trọng nhất là, thím Vương nói liên tục, thật sự là nói
chuyện không ngừng, cực kỳ đáng sợ, cuối cùng vẫn là Lý Hiểu tìm lý do
để cho thím Vương đi, lo lắng gặp lại người như thím Vương..., hai người không ở quảng trường thêm chút nào, ảo não về nhà.
"Tôi bảo, anh chính là cố ý, chuyện chiếm tiện nghi của tôi coi như xong, còn thím
Vương, anh thấy tôi không quen, cố ý cho tôi đến chỗ ngột ngạt?"
Về đến nhà, Tiêu Tĩnh liền làm khó dễ Lý Hiểu, ‘dđlqđ’ nếu không phải thím Vương nhiều tuổi, cô thật muốn trực tiếp bỏ đi, không cần biết chuyện
gì xảy ra, phụ nữ vốn nói nhiều, phụ nữ lớn tuổi càng nói nhiều hơn.
Về sau mình già, tuyệt đối không nói nhiều, Tiêu Tĩnh nghĩ vậy.
"Dĩ nhiên không phải." Lý Hiểu vì mình kêu oan, "Tôi làm sao biết sẽ gặp
phải thím ấy, quảng trường lớn như vậy, muốn gặp người quen thật không
dễ dàng, bình thường tôi đi dạo ở quảng trường, rất ít khi đụng phải
người quen."
"Biết rõ có người quen ngươi còn bảo tôi đi?"
"Chúng ta không làm việc gì trái với lương tâm tại sao không thể đi? Hơn nữa,
tôi không ngờ cô lại đột nhiên ôm người tôi, cô nói cô nhất định phải ôm người tôi, tôi bảo cô chỉ là bạn nữ giới bình thường nhưng có thể cao
hơn một chút, ‘dđlqđ’ mà thím Vương thấy rõ ràng được cảnh hai chúng ta
ôm nhau, cho nên mới cho rằng cô là bạn gái của tôi."
"Vậy tại sao anh không giải thích rõ ràng?"
"Có cần thiết không, người giống như thím Vương, rất yêu thích tin tức bát
quái, giải thích cho thím Vương, có thể càng khiến cho mọi chuyện ngược
lại, ‘dđlqđ’ đến lúc đó vốn không có gì, kết quả lại thành có chuyện,
hơn nữa, nếu tôi muốn giải thích rõ ràng, khiến thím Vương tin tưởng cô
và tôi không có gì, ‘dđlqđ’ nhưng lúc nãy thím đã thấy được một màn cô
ôm tôi, đến lúc đó trong lòng nhất định sẽ xem thường cô, tôi không hy
vọng như vậy."
Tiêu Tĩnh sững sờ, cô không nghĩ tới một lát ngắn
ngủn, Lý Hiểu có thể suy nghĩ nhiều như vậy, không khỏi có chút cảm
động, ". . . . . . Cám ơn anh đã nghĩ cho tôi."
Chung sống mấy
ngày, Lý Hiểu đã đại khái hiểu rõ tính khí Tiêu Tĩnh, ‘dđlqđ’ đây là một người dám thừa nhận sai lầm, nhất định phải nhìn thẳng con người của
mình, khi nên nói xin lỗi tuyệt đối sẽ không úp mở, khi nên nói cám ơn
sẽ không keo kiệt, ở chung một chỗ với cô, làm cho người ta thật vui vẻ, cho nên nghe được Tiêu Tĩnh nói cám ơn, Lý Hiểu cười híp mắt lắc đầu,
không hề áy náy đón nhận.
"Không sao."