Nửa giờ sau, Tiêu
Tĩnh nhìn trời, đầu óc cô bị ngập nước hay sao mới đồng ý chơi cờ tướng
cùng Lý Hiểu, mặc dù nhìn anh có vẻ rất hài lòng, bộ dáng cầm quân cờ
coi như là một cao thủ, nhưng khi hạ quân cờ, thật là tệ, ít nhất ở
trong mắt của cô là như vậy, đi một bước phải nghĩ thật lâu, tiếp theo
đi một bàn thua một bàn, đối phó loại kẻ địch này, Tiêu Tĩnh thật sự
không có hứng thú, mắt thấy một phút lại qua, bộ dáng Lý Hiểu do dự,
Tiêu Tĩnh nổi giận, vỗ bàn trà.
"Tôi bảo, anh nghĩ kỹ chưa, mỗi lần đi một bước đều nghĩ lâu như vậy, kết quả cuối cùng đều là thua không phải sao."
Lý Hiểu nghe vậy nhụt chí nhìn Tiêu Tĩnh, "Không phải con gái thường không có hứng thú với quân cờ hay sao, tại sao cô chơi cờ tướng tốt như vậy?"
"Không chỉ là cờ tướng, cờ vây, quân kỳ, cờ năm quân, cờ nhảy, trên cơ bản chỉ cần chữ cờ dính bên cạnh, tôi đều biết." Tiêu Tĩnh nhìn Lý Hiểu, giọng
nói dường như nhàn nhạt, vừa mang theo một tia đắc ý.
"Ai dạy cô vậy?" Vốn còn muốn khoe khoang một chút, kết quả bị người ta đánh cho
tơi bời hoa lá, nước mắt Lý Hiểu chảy giàn giụa nói, không phải là mình
quá kém, mà là kẻ địch quá mạnh mẽ.
"Cha tôi" Tiêu Tĩnh cười, cô
và mẹ không giống nhau, mẹ cô rất yêu thích vận động, từ nhỏ cô đã lười, cho nên, lúc nhỏ thích nhất là ngồi trên đùi cha không nhúc nhích, có
đôi khi, cha Tiêu sẽ dạy cô một chút kiến thức, phải biết năm đó cha
Tiêu là thiên tài IQ cao gần 180, làm con gái của ông, mặc dù IQ Tiêu
Tĩnh không khoa trương bằng cha, nhưng tuyệt đối không kém, chỉ cần cô
muốn, học cái gì thì sẽ rất nhanh, nhưng mà rõ ràng, cô không phải người có ý chí mạnh mẽ, cho nên mới phải chọn hệ tiếng Trung, khoa thoải mái
nhất trong đại học.
"Cha tôi là người yêu thích đánh cờ, từ nhỏ
ông dạy tôi các loại quân cờ, nhất là cờ tướng và cờ vây, tôi cảm thấy
kỹ năng chơi cờ của mình không tệ, dù sao cả đời tôi không đánh thắng
được cha tôi là bình thường, hơn nữa người tầm tuổi này giống tôi, thích đánh cờ qủa thật có rất ít, hôm nay mới biết, thì ra là ánh mắt tôi hạn hẹp, châm ngôn nói núi cao còn có núi cao hơn quả nhiên là đúng, không
biết cô so tài với cha tôi, sẽ ra kết quả gì."
"Thế nào, xem
thường tôi à, anh sợ tôi đánh không lại cha anh thật mất mặt" Tiêu Tĩnh
nhìn thấu, cô đánh không lại cha anh, không có nghĩa kỹ năng chơi cờ của cô kém, chỉ là cô lười mà thôi, nếu nghiêm túc, thì cô đã sớm vượt qua
cả cha của cô rồi.
"Tôi không có ý này." Lý Hiểu thấy Tiêu Tĩnh
bắt đầu xù lông, vội vàng trấn an, "Nếu có cơ hội như cô nói, hai người
có thể thử xem, chỉ là, cha tôi, yêu quân cờ như mê, thời điểm đánh cờ
mặc kệ có quy củ hay không, chỉ có thắng thua, hơn nữa yêu cầu người
đánh cờ phải tôn trọng ông, nếu như bị ông biết cố ý thua, ông sẽ nổi
giận, nếu thật sự kỹ thuật đánh cờ không bằng, ông cũng sẽ nổi giận, khi cô có cơ hội chạm mặt với ông, có thể phải chuẩn bị tâm lý cho tốt."
"Vậy hay là để cho ông gặp cha tôi đi." Tiêu Tĩnh vừa nghe, thấy tính khí
ông kỳ quái như vậy, quên đi, cô không phục vụ được, thì để cho cha cô
phục vụ đi, không biết đến lúc đó trong hai người ai sẽ khiến ai tâm
phục khẩu phục.
"Không được."
Lần này, Lý Hiểu không có
phản đối, tổng thể trước mắt, đã thành kết cục chết, anh làm như thế nào đều vẫn chết, tốt nhất dừng lại thôi, kỹ năng chơi cờ của Tiêu Tĩnh là
ngoài ý muốn, cắt đứt kế hoạch của anh, nhưng mà, Lý Hiểu lập tức có kế
hoạch thứ hai.
"Có muốn chơi trò chơi không?"
"Chơi trò gì?"
"Tùy ý, cô thích gì, bóng bàn, cầu lông, tennis, chọn một cái như thế nào?"
Cái gọi là trò chơi, là một trò chơi TV thực tế, đó là lý do tại sao một số người không thích các hoạt động ngoài trời.
Thấy Lý Hiểu đi chuẩn bị, Tiêu Tĩnh có chút hứng thú, cô đã rất lâu không vận động, "Chúng ta chơi tennis."
"Được."
Phải nói ở phần thể lực, Tiêu Tĩnh thật không theo kịp Lý Hiểu, lần này, cô
bị Lý Hiểu đánh cho tan tác, cố ý tìm lại chút mặt mũi, cho nên Lý Hiểu
không nhẹ tay, dĩ nhiên Tiêu Tĩnh đánh không lại, trong chốc lát liền
thở hổn hển kêu cần nghỉ ngơi.
"Nhanh như vậy thì không được, thể lực cô thật là quá kém." Lý Hiểu tìm được chút mặt mũi, dương dương tự đắc nhìn Tiêu Tĩnh.
"Anh là một đấng mày râu, không cần nói bình thường thích vận động, chính là trời sinh đã có ưu thế hơn tôi, thắng tôi ở thể lực thì tính là gì, có
bản lãnh chúng ta so tài đánh cờ." Tiêu Tĩnh không chịu yếu thế, nhíu
mày phản kích.
Nghe được chữ quân cờ, Lý Hiểu có chút nhụt chí, "Đó không phải là sở trường của tôi."
"Đây cũng không phải là sở trường của tôi."
"Đây chẳng qua là sở thích nghiệp dư."
"Chẳng lẽ tôi là người chuyên nghiệp?"
Bất tri bất giác, hai người giống như đứa bé đang đấu võ mồm, bình thường
Tiêu Tĩnh không thích tranh cãi cùng người khác, nhưng một khi đã tranh
cãi, tuyệt đối khiến cho ngươi ta kêu trời trời không biết, kêu đất đất
chẳng hay, giờ phút này tâm tình Lý Hiểu chính là như vậy, loại cảm giác trộm gà không được còn mất nắm gạo, cuối cùng nhụt chí.
"Quên đi, đàn ông không tranh chấp phụ nữ."
"Tôi là phụ nữ không đấu với đàn ông, hơn nữa, anh xác định được qua tôi
sao?" Tiêu Tĩnh lập tức lại phản kích, không thể không thừa nhận, thấy
vẻ mặt Lý Hiểu nhụt chí, tâm tình cô vô cùng vui vẻ.
Hai người,
một người phụ nữ gần ba mươi, một người đàn ông ba mấy tuổi, không ý
thức được cử chỉ của mình, giống như đứa bé tranh cãi nhau, nửa ngày
trôi qua rất nhanh, sau bữa cơm chiều đơn giản, Lý Hiểu muốn Tiêu Tĩnh
thực hiện cam kết, thúc giục cô đi thay quần áo để ra cửa, dưới cái nóng mùa hè, buổi tối xuất hiện tương đối trễ, chỉ là, cái này không ảnh
hưởng cảm xúc của mọi người, sau khi ăn cơm tối xong ra ngoài tản bộ,
thời tiết thành phố Z, mặc kệ ban ngày nóng bao nhiêu độ, bắt đầu từ sáu giờ tối, nhiệt độ sẽ từ từ hạ xuống, hơn bảy giờ, mọi người có thể tiếp nhận không khí, nếu buổi tối đúng mười hai giờ, đứng bên ngoài, sẽ rất
mau lạnh.
Lý Hiểu biết Tiêu Tĩnh sợ nóng, cố ý kéo dài thời gian
mới ra cửa, mới hơn bảy giờ một chút, bầu trời vẫn còn có một tia sáng,
cái này gọi là ban ngày còn chưa qua.
Lý Hiểu biết trước cửa
chính khu chung cư này là một quảng trường, bình thường sau khi ăn cơm
tối xong sẽ có các bà và các cô chú khiêu vũ ở chỗ này, dĩ nhiên, trong
đó sẽ có một ít nam nữ trẻ tuổi thích khiêu vũ, chỉ là tương đối ít,
nhưng có thể tưởng tượng, mỗi ngày ở quảng trường vào buổi tối hết sức
náo nhiệt, Lý Hiểu dẫn Tiêu Tĩnh đi ra quảng trường, ca khúc Phượng
Hoàng Truyền Kỳ rất nhanh đã được phát ra, nhìn quảng trường đã có năm
mươi hoặc một trăm người các bà các cô chú bắt đầu khiêu vũ, vô cùng vui vẻ, không biết thế nào, Lý Hiểu đã cảm thấy mình bị lây nhiễm một phần, đụng vào Tiêu Tĩnh một cái.
"Muốn đi khiêu vũ không?"