“Cậu có ý gì? Chử Tiểu Du hoảng sợ, sao lại nói thứ lão thái thái muốn chính là Chử Đỉnh Đỉnh?
Nhưng Sở Tiểu Mộc lại không nói, lẳng lặng đứng im ở ngoài đấy chờ Chử Tiểu Du mở cửa cho nó.
Chử Tiểu Du nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao lão thái thái lại dùng Sở Tiểu Mộc đối phó cậu, đứa trẻ này nhìn qua âm trầm nhưng trên thực tế lại rất thông minh.
Suy nghĩ một lúc, Chử Tiểu Du không gọi cho Lâm Cận Ngôn, còn dặn người giúp việc và bảo tiêu không ở trong phòng khách, tự mình đi ra mở cửa chờ Sở Tiểu Du vào.
Hôm nay Sở Tiểu Mộc đã thay quần áo, còn đeo thêm kính, cả người nhìn qua nhẹ nhàng khoan khoái không ít, nhưng để lộ đôi mắt đầy âm trầm đầy tử khí, làm cho người khác chán ghét.
Chử Tiểu Du nhíu mày: “Trịnh Quốc Lương đâu? Hắn không đưa cậu tới?”
Sở Tiểu Mộc cúi đầu đổi giày: “Không biết, tối hôm qua không có ở nhà…. Bà nội anh bảo tôi đi chụp hai bức ảnh xem chắt trai.”
Chử Tiểu Du nháy mắt cảnh giác: “Đơn giản như vậy?”
Sở Tiểu Mộc ngẩng đầu liếc cậu một cái: “Coi như là làm bài tập đi.”
Nó nói rất hờ hững, ánh mắt quan sát nhìn phòng khách. Căn hộ này trông không giống ngôi nhà cổ xưa ngột ngạt của lão thái thái, cũng không thể so với chỗ xa hoa của Trịnh Quốc Lương, nhưng đây mới là nhà, có hơi người.
Sở Tiểu Mộc nhìn cảnh trước mắt mà không biết nói gì: “Tôi nói cho anh biết tôi đến làm gì rồi, để chụp hình thôi?”
“Không cho! Cậu đi nói cho lão thái thái biết Chử Đỉnh Đỉnh là con tôi, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện mang nó đi.”
Nghe được Chử Tiểu Du phản ứng lớn như vậy, Sở Tiểu Du vô cảm nhìn cậu. Chử Tiểu Du gan bé, bị người khác nhìn như vậy đã khiến cậu thấy sợ hãi trong lòng, nhưng cậu không sợ Sở Tiểu Mộc.
Sở Tiểu Mộc lên tiếng: Tôi đáp ứng điều kiện của bà già kia là chỉ muốn đi học, không cần xin cơm sống qua ngày, cũng coi như so tài xem giữa anh và tôi, ai là người ham học. Đúng rồi, sáng nay tôi đã làm khảo sát, có thể bắt đầu từ sơ trung.”
Chử Tiểu Du hơi sợ: “Bà già kia?”
“Bà nội của anh.” Sở Tiểu Mộc nói.
Chử Tiểu Du không lên tiếng, cậu không biết Sở Tiểu Du nói việc này làm gì, so kiến thức với cậu?
Chử Tiểu Du không phải là thiên tài, cậu học nói muộn, bây giờ cậu học giỏi là vì cậu không được mọi người xung quanh chào đón, cậu lập tức đem mọi tinh thần vào sách vở, vùi đầu vào học, mỗi đêm đều thức khuya đọc sách.
Nếu Sở Tiểu Mộc muốn dùng việc này để đả kích cậu, cho dù Chử Tiểu Du có thất bại nhưng cũng không cảm thấy đau lòng. Thế giới này nhiều thiên tài đến vậy, cậu không đến mức phải đi so tài học hành với người ta.
Điều thật sự băn khoăn trong lòng cậu là Sở Tiểu Du.
Một người không chiếm được cái gì, thường sẽ càng có lòng tham.
Sở Tiểu Mộc đại khái đoán được Chử Tiểu Du đang nghĩ gì, trong lòng nó hơi bối rối, nhưng giọng nói như thiếu đòn: “Bà già kia nói giúp đỡ cho đến khi tôi trưởng thành, nhưng đến cả mẹ tôi mà bà ta còn có thể tống ra ngoài cửa cho tự tìm đường chết. Tôi không tin bà ta.”
“Vì thế tôi sẽ không giúp bà ta đối phó anh, cũng sẽ không giúp bà ta lấy bất cứ thứ gì nhưng tôi muốn anh hợp tác với tôi.”
Chử Tiểu Du sợ ngây người: “Cậu muốn làm gì?”
Sở Tiểu Mộc trông không có kiên nhẫn: “Tôi có thể làm gián điệp cho các anh, nhưng anh cũng phải có trình độ nhất định để hợp tác với tôi.”
Sở Tiểu Mộc giơ ngón trỏ: “Ở chỗ bà già kia, tôi là ngụy quân.” Nó lại giơ ngón giữa ra: “Ở chỗ anh, tôi là gián điệp nằm vùng.”
Chử Tiểu Du rốt cuộc cũng hiểu rõ, Sở Tiểu Mộc là muốn làm gián điệp cả hai bên, đứa trẻ này còn có cả bản lĩnh này?
“Cậu muốn phản bội Trịnh lão phu nhân?”
Sở Tiểu Mộc hỏi ngược lại: “Bà ấy lợi dụng tôi, vì sao tôi lại không thể lợi dụng bà ta được?”
Chử Tiểu Du mãi không lên tiếng.
Một lúc lâu, cậu dẫn Sở Tiểu Mộc đến phòng Chử Trịnh. Lâm Cận Ngôn vốn đang ở bên trong trông Chử Đỉnh Đỉnh, nhìn thấy hai người có chút sửng sốt, nhưng mặt mũi Sở Tiểu Mộc trông giống Chử Tiểu Du, hơn nữa còn có tuổi tác, y lập tức nhận ra nó là ai.
Lâm Cận Ngôn đứng dậy, nhíu mày nhìn Chử Tiểu Du. Chử Tiểu Du cũng không chú ý cho lắm, quan hệ giữa cậu và Sở Tiểu Du không thể cứu vãn được, nhưng tạm thời Sở Tiểu Mộc không làm kẻ thù ghê tởm của cậu, Chử Tiểu Du chấp nhận.
Chử Tiểu Du nói: “Sở Tiểu Mộc.”
Lâm Cận Ngôn gật đầu, nhìn phía Sở Tiểu Mộc: “Cậu tới làm gì?”
Sở Tiểu Mộc không nhìn y, cũng không trả lời. Từ trong túi tình lấy ra điện thoại mới tinh, là do hôm nay Trịnh Quốc Lương mua cho nó, Sở Tiểu Mộc còn chưa biết dùng.
Đến cả điện thoại cục gạch nó còn chưa từng dùng qua, đối với loại này hoàn toàn xa lạ.
Loay hoay mất ba phút nó mới tìm ra máy ảnh, lại cúi đầu hỏi Chử Tiểu Du: “Máy này có đèn flash không?”
Chử Tiểu Du ngạc nhiên: “Có.”
Sở Tiểu Mộc lại mất một phút đồng hồ tìm chỗ bật đèn flash.
Chử Tiểu Du đứng bên cạnh như đang bị tra tấn tâm lý, cậu hận không thể đuổi Sở Tiểu Mộc đi sớm một chút. Chử Tiểu Du không biết Sở Tiểu Mộc muốn làm gì, cũng không biết hiện giờ còn có người chưa từng dùng điện thoại di động, Chử Tiểu Du kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Dù sao Lâm Cận Ngôn vốn cẩn thận, kéo tay Chử Tiểu Du không cho cậu nói chuyện.
Chử Tiểu Du chưa hiểu vấn đề, mãi mới nhớ tới điều gì đó, rầu rĩ quay mặt đi.
Đúng, chụp ảnh trẻ nhỏ không nên bật flash.
Sở Tiểu Mộc thấy hai người trao đổi, cúi đầu nói nhỏ như nước nhỏ giọt: “Đừng nghĩ tôi là người tốt, tôi không phải vì con của anh, khi còn bé tôi bị đám phóng viên chụp ảnh nên để lại di chứng.”
Chử Tiểu Du nhịn nó thật lâu, cuối cùng cũng tìm được lí lẽ cãi lại: “Tiểu học cậu còn biết sau khi bị thương để lại di chứng hả?”
Lâm Cận Ngôn: “…”
Chử Tiểu Du nói xong cũng cảm thấy nhạt nhẽo. Sở Tiểu Mộc ngẩng đầu nhìn cậu một cái, trực tiếp đưa điện thoại cho chử Tiểu Du: “Chị gái tự mình chụp đi, tôi nghe nói kỹ thuật chụp ảnh của con gái rất được.”
Chử Tiểu Du: … (〃>皿<)
Chử Tiểu Du xác nhận đèn flash tắt rồi mới tùy tiện chụp Chử Trịnh vài tấm.. Đại vương Chử Đỉnh Đỉnh có vẻ vô cùng tò mò, mắt dõi theo nhìn điện thoại, không biết yêu ma quỷ quái này muốn làm gì.
Chử Tiểu Du vừa nhìn thấy Chử Đỉnh Đỉnh là cao hứng, cười trấn an: “Bảo bối ngoan, baba lớn chụp ảnh cho con ~ không phải sợ.”
Dù sao cũng là cho lão thái thái xem, còn lâu Chử Tiểu Du mới chụp ảnh con trai đáng yêu. Cậu muốn chụp ảnh trông khó coi một chút, nhưng trong máy Sở Tiểu Mộc chẳng có gì cả, bây giờ mà tải ứng dụng lại có vẻ kỳ quái. Chử Tiểu Du phẫn nộ trả điện thoại cho Sở Tiểu Du.
Sở Tiểu Mộc cất điện thoại, hai tay đút túi nhìn Chử Tiểu Du, nói ra một câu long trời lở đất: “Nhiệm vụ ngụy quân hoàn thành rồi, anh có muốn tôi làm gì không?”
Chử Tiểu Du mộng bức: “Cậu… Cậu thấy nhiều trên TV à?”
Sở Tiểu Mộc mỉm cười trào phúng, nhìn Lâm Cận Ngôn, lạnh nhạt nói: “Tôi đi về.”
Chử Tiểu Du chỉ mong nó đi sớm một chút, chăm chú nhìn Sở Tiểu Mộc đi vào thang máy rồi mới chạy vào trong phòng ngủ chính. Từ chỗ này có thể nhìn thấy Sở Tiểu Mộc đi đâu, trông giống như nhìn kiến vậy.
Dưới lầu Sở Tiểu Mộc tâm tình không tốt, có vẻ đang hút thuốc xong mới rời đi.
Chử Tiểu Du nhíu mày, Sở Tiểu Mộc mới tuổi này đã học thói hút thuốc trong không khác du côn lưu manh là bao. Cậu gọi bảo tiêu tới, để hắn đi theo Sở Tiểu Mộc xem nó làm gì.
Xong xuôi Chử Tiểu Du vẫn thấy chưa yên tâm, lại gọi điện cho Trịnh Tranh, tức giận mà bất bình về việc hôm nay Sở Tiểu Mộc đều dồn nén hết.
Hình như Trịnh Tranh đang họp, cười cười nói: “Anh biết rồi, bà xã đại nhân.”
Chử Tiểu Du bị tiếng “Bà xã” làm cho mặt đỏ tai hồng, lắp bắp: “Anh, bên cạnh anh còn có người không, sao lại không gọi em là ông xã.”
Trịnh Tranh mỉm cười: “Sắp tới nghỉ 7 ngày, bây giờ anh đang sắp xếp công việc, sau đó chúng ta với Đỉnh Đỉnh đi hưởng tuần trăng mật.”
“Được!” Chử Tiểu Du lập tức vui vẻ, con mèo nhỏ ánh mắt sáng lấp lánh.
Trịnh Tranh cúp điện thoại, mặt lập tức lạnh lùng, cấp dưới thấy mặt hắn liền câm như hến. Chỉ có một người phụ nữ trong phòng họp trêu chọc cười: “Hôm nay Trịnh tiên sinh đeo nhẫn đi làm còn làm tôi tưởng cuối cùng anh cũng biết ăn diện, hóa ra là nhẫn cưới?”
Trịnh Tranh không lên tiếng, nhưng cũng không phủ nhận.
Lần này người phụ nữ tí nữa rơi cằm: “Không thể nào, Trịnh tiên sinh thật sự kết hôn rồi?”
Trịnh Tranh cười cười: “Đúng.”
Người phụ nữ kia vội vàng hỏi: “Là ai vậy? Nghe nói lão thái thái xếp cho anh đi xem mắt, tất cả anh đều không hài lòng.”
Trịnh Tranh lật qua một trang kế hoạch, thản nhiên nói: “Nhân viên nhiều chuyện như vậy xử lý như thế nào, tiếp tục họp đi.”
Người phụ nữ kia ngậm miệng nhưng trong lòng lại càng tò mò. Vòng luẩn quẩn này của bọn họ nói nhỏ không nhỏ, nói to cũng không to. Bình thường Trịnh Quốc Lương hay dắt theo một người trắng trắng mềm mềm thì ngày hôm sau toàn bộ mọi người đều biết, nhưng Trịnh Tranh kết hôn mà toàn bộ người trong Trịnh gia đều im tiếng?
Bọn họ một tin cũng chưa được nghe!
Trịnh phu nhân này cũng thật thần bí?
Cuộc họp kết thúc, người phụ nữ kia cố ý chạy đến bên Trịnh Tranh hỏi: “Chúng ta là bạn cũ. Anh bạn này, anh kết hôn cũng không thông báo một tiếng, không xem chúng ta là bạn gì cả. Nếu không tối nay anh mang theo vợ anh, tôi mang chồng tôi đến, chúng ta họp mặt?”
Trịnh Tranh nói: “Vợ tôi xấu hổ, chỉ cho một mình tôi xem.”
Người phụ nữ kia chậc chậc hai tiếng, ngữ khí trêu chọc: “Trước kia là lang quân mặt than, bây giờ biến thành ông xã người ta quả nhiên là khác hẳn, nhưng ngại cũng phải đi gặp người chứ? Anh nhiều tuổi như vậy, đi ngoại giao cũng phải dẫn người theo, vợ anh cũng biết ngoại giao sao? Hơn nữa bọ dạng che giấu phụ nữ như này chắc đồng chí cũng không coi trọng, thật không có phong thái của nhà cách mạng.”
Trịnh Tranh liếc mắt một cái: “Nhà cách mạng là để bảo vệ nhân dân. Nếu như không bảo vệ được vợ tôi mà đưa vào miệng sói của cô, tôi còn mặt mũi nào gặp các tiền bối?”
Người phụ nữ kia nghẹn họng, oán hận liếc mắt nhìn Trịnh Tranh. Cô họ Lang vì thế mà khi còn bé có không ít biệt hiệu: “Anh cứ đi đi. Ngày mai anh sẽ biết tôi lợi hại như nào.”
Người phụ nữ họ Lang kia nói được là làm được, tìm được một nhóm người nhằm tăng sự cam đảm, tính toán chờ lúc Trịnh Tranh đi hưởng tuần trăng mật liền theo dõi hắn, vạch trần hắn, sau đó cười nhạo hắn.
Thậm chí nhóm bọn họ còn đặt cược xem Trịnh phu nhân xinh đẹp như hoa, gia thế hiển hách.
Kết quả đến ngày nghỉ, Chử Tiểu Du mang Chử Đỉnh Đỉnh ra ngoài, có tận ba người đi theo bám đuôi.