Sau Khi Mang Thai Con Của Kim Chủ, Cầu Xin Chia Tay

Chương 39: Chương 39: Kế hoạch kết hôn (6)




Chử Tiểu Du vẫn quyết định đi đến trường trước khi đi tuần trăng mật, dù sao cuộc đời của cậu cũng không thể tránh khỏi được.

Vào lớp cậu vẫn ngồi ở cuối cùng, Chử Tiểu Du phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn mình, may thay giáo sư đến cứu vớt cậu. Đến khi tan học giáo sư còn chưa đi, lớp trưởng đã chạy đến ngồi bên cạnh cậu, chặn đường ra của Chử Tiểu Du.

Cùng lúc đó, vài bạn học còn tò mò quan sát cậu, vẫy tay chào hỏi.

Chử Tiểu Du không hiểu ý của bọn họ, hít sâu một hơi: “Lớp trưởng.”

Lớp trưởng đại học như chiến sĩ cách mạng, chỉ có Chử Tiểu Du thành thành thật thật gọi là lớp trưởng, đám bạn của lớp trưởng khóc thầm trong lòng, giả vờ cười ngồi bên cạnh cậu: “Chử Tiểu Du này, sự việc hôm trước chúng tôi nhìn thấy hết rồi, cậu là mồ côi?”

Chử Tiểu Du mắt mèo sâu thẳm nhìn cậu ta, gật đầu.

Lớp trưởng cười haha: “Không ngờ tới, chúng tôi nhìn cách ăn mặc của cậu đều nghĩ cậu là người có tiền, soái ca hôm trước là ai vậy? Hai người quan hệ gì?”

Chử Tiểu Du trầm mặc, trước khi đến trường cậu đã chuẩn bị kĩ càng nếu các bạn phớt lờ cậu, mắng cậu không hiếu thảo hay gì đó, tất nhiên cũng có người nghi ngờ quan hệ giữa cậu và Trịnh tiên sinh.

Quan hệ hôn nhân không thể công khai, quan hệ đồng tính luyến ái cũng không thể thừa nhận, nói chung chung là anh trai sẽ làm mọi người nghĩ đến quan hệ bao dưỡng, Chử Tiểu Du sẽ không nói dối, chỉ có thể ngậm miệng không nói gì.

Nhưng vẻ mặt khẩn trương đã bán đứng cậu.

Lớp trưởng cũng đoán được chắc chắn có bí mật gì đó, trông hơi nản lòng, một lúc sau sắc mặt ảm đạm đặt tay ở trên vai Chử Tiểu Du, nói: “Quan hệ gì không quan trọng, nhưng cậu phải nhớ kỹ không cần biết cậu có tiền hay không, hồi đầu năm, tôi là lớp trưởng của cậu, làm cán bộ…”

Chử Tiểu Du: ‘… Cái quái gì?’

Lớp trưởng cười haha hai tiếng: “Về sau cậu cũng đừng trốn học, tôi còn đi tìm giáo sư xin phép cho cậu, cậu giả giấy phép của bệnh viện về đây là xong. Lần sau đến trường, ai dám bắt nạt cậu tôi liền gọi anh em hội bóng rổ đến đánh.”

Chử Tiểu Du bị sự cao cả của cậu ta làm giật mình: “Cảm, cảm ơn lớp trưởng.”

Nói xong Chử Tiểu Du vẫn còn chưa hoàn hồn, cảm thấy thế giới này có hơi huyền diệu.

Điển hình như lớp trưởng cậu đã thấy quen, ở trường người như này cũng coi như là nhân vật có tiếng, vào tiết mới cậu ta ngồi ở bên cạnh Chử Tiểu Du nói không ngừng nghỉ, còn kể cả chuyện ngày bé cậu ta bị cha đáng sưng cả mông.

Luyên thuyên mãi cậu bạn lớp trưởng kể chuyện vừa mới mua xe, thế nhưng làm việc chăm chỉ mà vẫn túng thiếu. Vì thế mỗi lần cậu ta chở cha đi cùng sẽ tạt qua trạm xăng, mấy lần quỷ kế này làm cha cậu ta cầm ví tiền mà xót xa không thôi, phải thề là không bao giờ đi xe của tên trộm này nữa.

Chử Tiểu Du lớn như vậy mà chưa từng thấy ai nói chuyện như vậy, hơi bất ngờ đứng hình một lúc, nhưng cậu cũng rất vui, vừa tan học đã lấy dũng khí muốn mời khách: “Lớp trưởng này, tôi muốn mời cậu đi ăn tôm hùm, gọi cả đội bóng rổ luôn.”

Kết quả Chử Tiểu Du hối hận muốn chết.

Lớp trưởng thật sự gọi một đội bóng rổ tới, toàn những người cao to. Chử Tiểu Du ngồi lọt thỏm trong đám đàn ông này, giống như đặt chân vào thế giới của người khủng lồ, đau đớn nhìn đàn “Teddy” này khoe khoang giữa ban ngày ban mặt.

Chử Tiểu Du còn bị chuốc một chai bia.

Lúc đi về Chử Tiểu Du vẫn còn ngẩn người ngồi trên xe, lại đau lòng vì hôm nay chi tiêu quá đà, nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ.

Một lúc sau, cậu sờ sờ hai bên má nóng rực, còn nhắn tin cho Trịnh Tranh đang tăng ca ở công ty: “Ông xã, em vừa mới kết bạn nha n(*≧▽≦*)n”

Trịnh Tranh trả lời rất nhanh: “Ông xã giỏi quá.”

Ngay tức khắc Chử Tiểu Du mắt sáng lấp lánh, vừa về nhà đã nhào lên giường trùm chăn lăn qua lăn lại, lăn xong lại vui sướng lấy điện thoại ra cười ngây ngô.

Trịnh Tranh gọi cậu là ông xã đó nha.

Là ông xã đấy!

Cậu cũng thật có uy lực nha.

Chử Tiểu Du nằm ở trên giường suy nghĩ, hóa ra gặp mặt người lạ không đáng sợ như vậy, cậu có thể hòa nhập với bọn họ, một cuộc sống bình thường.

Chử Tiểu Du hài lòng bỏ điện thoại xuống, lại chạy đi xin lỗi Chử Đỉnh Đỉnh.

Cậu đã nói mỗi ngày đều sẽ đưa Chử Đỉnh Đỉnh đi dạo tiểu khu, nhưng hôm nay lại không thực hiện.

Chử Tiểu Du ngồi ở bên cạnh nôi đặt cằm lên thành cười nói, lúc nói chuyện còn có mùi rượu: “Đỉnh Đỉnh, hôm nay baba lớn có bạn rồi đó, nhà mới cũng trang trí đẹp đẽ rồi, chờ nửa tháng nữa chúng ta có thể cùng nhau đi chơi.”

Chử Đính Đính vô cảm, muốn đi ngủ.

Chử Tiểu Du vừa nói vừa ngủ gật, bảo mẫu không dám gọi cậu. Chử Tiểu Du không sao mở được mắt, theo bản năng muốn trèo lên giường nhưng nôi của Chử Đỉnh Đỉnh sao chứa được cậu, Chử Tiểu Du nháy mắt mấy cái, muốn đứng lên, đột nhiên bị người khác bế.

Chử Tiểu Du ngoan ngoãn ôm cổ người yêu, giọng nói mềm nhũn: “Trịnh tiên sinh…”

Trịnh Tranh ôm cậu về phòng, đi pha nước tắm cho cậu, Chử Tiểu Du chưa từng uống rượu nên đầu óc có chút choáng váng. Trịnh Tranh không cởi quần áo đã kéo Chử Tiểu Du vào bồn tắm lớn.

Trịnh Tranh ướt hết cả quần áo, hôn Chử Tiểu Du nói: “Ngoan, còn một tháng nữa.”

Chử Tiểu Du ngoan ngoãn, một lúc sau mới đỏ mặt thấp giọng nói: “Vẫn dùng được mặt sau mà?”

Trịnh Tranh híp mắt, trực tiếp ném cậu vào trong bồn tắm, mèo nhỏ Chử Tiểu Du lông ướt nhẹp, đỏ mặt tắm rửa xong, mặc áo tắm chạy ra ngoài chui vào trong ổ chăn của Trịnh Tranh.

Trịnh Tranh dựa vào giường xem vặn kiện, nghe thấy động tĩnh của Chử Tiểu Du trực tiếp kéo người vào trong ngực mình, nói: “Địa điểm đã định rồi, hiện giờ Đỉnh Đỉnh không thể đi máy bay quá lâu, chúng ta đi bãi biển ở trong nước đi.”

Chử Tiểu Du cũng không quan tâm đi đâu, chỉ cần ra ngoài chơi là được, cậu lớn đến vậy rồi mà chưa từng đi du lịch, nói gì đến việc ba người một nhà cùng đi.

Nghĩ đến có thể đi tuần trăng mật với Trịnh Tranh, cậu liền cảm thấy hạnh phúc.

Trịnh Tranh rũ mắt, trong mắt mang theo ý cười, hôn cậu: “Sinh mổ 6 đến 8 tuần là kinh nguyệt quay lại rồi, em cũng sắp đến rồi, gần đây đừng uống lạnh, biết chưa?”

Chử Tiểu Du hai tai đều muốn bốc hơi nước, trừng lớn mắt: “Anh anh anh…” Trịnh tiên sinh đúng thật là khác người, đến cả cái này còn tính thay cậu!

Trịnh Tranh nhìn dáng vẻ này của cậu không nhịn được cười, sờ soạng cái mông trắng của Chử Tiểu Du: “Ngoan, bảo bối nghe lời, ông xã yêu em.”

Chử Tiểu Du nhiệt tình, không thèm để ý tới hắn _(:зゝ∠)_

Trịnh Tranh cũng đang chào cờ, Chử Tiểu Du châm ngòi trước lại thống khổ phát hiện ra cậu đến ngày. Những năm qua cậu phiền nhất là việc này, may mắn bộ phận trên người cậu bé, cũng không ra nhiều máu, nhưng nhiều hay ít thì vẫn không thoải mái. Hơn nữa thân thể này chỉ dùng được tampon, nhét vào là được. Chử Tiểu Du ghét nhất là động chạm cơ thể này, giống như phạm tội vậy, mặc dù Trịnh Tranh dạy cậu phải đối mặt với bản thân, mỗi lần Chử Tiểu Du dùng tới nó, khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn nhó khó chịu.

Nhưng thứ này dùng tốt hơn so với băng vệ sinh dính dính ><

Trịnh Tranh biết Chử Tiểu Du không thoải mái, cũng không trêu cậu nữa, chỉ hối hận đã nói chuẩn bị mang Chử Tiểu Du đi bơi. Chưa dứt lời, Chử Tiểu Du nghe xong đã đau lòng khó chịu, cảm thấy không thể đi bơi giống như muốn cậu đi chết vậy, trên máy bay còn buồn bực không vui, sầu muộn không thôi.

Thật ra Chử Tiểu Du nghĩ cậu muốn đi, nhưng với thái độ quá thận trọng của Trịnh Tranh, chắc chắn không cho cậu chạm vào nước biển.

Mèo con không thể nhìn thấy cá, thật nghẹn ngào ủy khuất.

Chử Đỉnh Đỉnh nhìn ra tâm tình cậu không vui, cúi đầu vươn ngón út ra muốn nắm lấy ngón cái baba lớn. Chử Tiểu Du bật cười, giơ ngón cái ra đùa Chử Đỉnh Đỉnh, sau đó hai ba con dựa vào Trịnh Tranh ngủ thiếp đi.

Trong góc hẻo lánh, cái đuôi nhỏ đầu tiên bị lộ tẩy.

Một chiếc máy ảnh đem cảnh này chụp lấy chụp để. Lang Khanh Khanh cũng chụp được một tấm ảnh sau hai giờ chết lặng, cô đưa ảnh chụp cho chồng, nam nhân cao to bị dọa suýt tè ra quần.

Hai người trông đều tái nhợt.

“Nam nhân?”

Lang Khanh Khanh dựng lông: “Lão thẳng nam, nam nhân thì sao, em đã nói với anh là thủ tướng Bỉ, còn có người nào đó Luxembourg, cả các bộ trưởng trong Châu Á và Châu Úc đều là đồng tính luyến ái, đồng tình luyến ái còn không ăn gạo nhà ta!”

Lão thẳng nam nhanh chóng nhận lỗi: “Anh là bị dọa sợ chứ anh chưa nói tên lưu manh Trịnh Tranh ra sao…”

Lang Khanh Khanh lúc này mới vừa lòng, mặt nghiêm túc nói: “Không được, chuyện này chỉ có chúng ta biết quá nguy hiểm, mau chóng gọi người theo dõi Trịnh Tranh về, sau đó để mọi người xem ảnh chụp, gia pháp của Trịnh lão thái thái cũng không thể dung tha cho bọn chúng!”

Ba phút sau, group chat có bọn họ thảo luận nhiệt tình, hơn 99 tin nhắn, mọi người nhao nhao bị dọa đến hồn xiêu phách lạc, sợ đến vỡ mật.

Đầu năm nay không thiếu nam nữ để chơi, thế nhưng lại hào phóng công khai mang người theo còn đeo cả nhẫn, cả con trai người ta cũng mang theo, vực thẳm này đúng là tình yêu đích thực.

Lang Khanh Khanh muốn bổ đầu Trịnh Tranh, cảm giác tình yêu mãnh liệt làm người khác xúc động, đột nhiên cảm động trong lòng dâng trào, có thể dùng sức đánh tan dục vọng của chồng mình.

Đây chính là yêu _(:зゝ∠)_

Mà Chử Tiểu Du hồn nhiên không biết đại bản doanh của cậu xảy ra chuyện gì, vui vẻ đi theo Trịnh Tranh đến khách sạn, lại bắt gặp cái đuôi thứ hai.

Sở Tiểu Mộc và Trịnh Quốc Lương.

Gần đây Sở Tiểu Mộc tập trung học tập, Trịnh Quốc Lương còn thuê 7 gia sư thay nhau tới kèm nó. Sở Tiểu Mộc cũng không có thời gian quan sát Chử Tiểu Du, lần này nhận nhiệm vụ lão thái thái giao, đến đây khiến cho Chử Tiểu Du thấy ngột ngạt.

Nhưng nó không có hứng thú làm gián điệp, thấy Chử Tiểu Du nhìn mình, lạnh mặt nói: “Tôi tới đây để học, anh đừng nhìn tôi.”

Chử Tiểu Du cảm thấy cực kì quái lạ, tự nhiên còn muốn học.

Sở Tiểu Mộc cắn răng, nó không thích cảm giác Chử Tiểu Du nhìn chăm chú nó: “Bất quá nhiệm vụ gián điệp có tiến triển mới, hôm qua bà nội anh gọi tôi đến, tôi phát hiện có một bà thím tôi không biết, hình như là người hầu, chỗ lão thái thái sẽ không tuyển người mới, thế nên tôi nghĩ thân phận của bà ta rất khả nghi.”

Trịnh Quốc Lương giả vờ như không nghe thấy nó nhắc đến lão thái thái, Trịnh Tranh lại bật cười.

Chử Tiểu Du kì quái: “Thân phận khả nghi là sao?”

“Tôi lặng lẽ chụp ảnh bà ta để Trịnh Quốc Lương xem, bà ta là người quét dọn vệ sinh trong nhà anh, là đồng nghiệp của tôi.”

Vừa dứt lời, Trịnh Tranh đã nhíu mày. Chử Tiểu Du vẻ mặt quỷ dị, cậu chấp nhận Sở Tiểu Mộc vì không muốn bị quấy rầy, không ngờ nó tự nhiên lại đem việc này trở thành một phần công việc, còn cẩn trọng không mất tinh thần.

Sở Tiểu Mộc nói liền đi, để lại Trịnh Quốc Lương còn đang đứng hình, hắn thật sự không biết Sở Tiểu Mộc tự dưng mang ảnh chụp bà thím kia về làm gì, hóa ra là như này.

Nghĩ đến đây Trịnh Quốc Lương phát hiện tiểu quỷ này không dễ đối phó, ai oán nhìn Chử Tiểu Du lại cảm thấy bất lực, công tử bột họ Trịnh vội vàng kéo lấy vali có chứa bài thi minh họa năm ba, một cuốn sách giải chi tiết và từ điển thành ngữ chạy theo Sở Tiểu Mộc.

Chử Tiểu Du vẫn còn lo lắng, đến Chử Đỉnh Đỉnh nhìn cậu cũng không phát hiện ra.

Trịnh Tranh bế Chử Đính Đính, nhẹ nhàng nói: “Đừng để ý đến bọn họ, anh đưa em vào phòng.”

Ánh mắt Chử Tiểu Du phức tạp nhìn Trịnh Tranh, muốn nói lại thôi, Trịnh Tranh cười nói: “Tiểu Du, bây giờ là tuần trăng mật của chúng ta.”

Trong chớp mắt Chử Tiểu Du lại chán nản, hôm qua cậu còn chuẩn bị đâu ra đấy, cuối cùng lại vô dụng, không được đi bơi, cậu muốn tận hưởng tuần trăng mật này làm gì!

Nhưng Trịnh Tranh vẫn tràn đầy thích thú, giao Chử Đỉnh Đỉnh cho Chử Tiểu Du bế, chờ làm thủ tục xong lại lái xe ra ngoài với Chử Tiểu Du.

Chử Tiểu Du còn buồn bực, bỗng dưng trước mắt là biển cả, Chử mèo con lập tức vui vẻ.

Thật sự rất tuyệt đẹp.

Chử Tiểu Du ghé đầu vào cửa sổ, sắp chảy nước miếng. Trịnh Tranh cười liếc nhìn cậu, giảm tốc độ mở một khe cửa số xuống cho cậu, Chử Tiểu Du hưng phấn, mắt mèo như nhìn xuyên qua cửa sổ xe, bế Đỉnh Đỉnh lên cao một chút lại bảo vệ đầu không để nó bị trúng gió: “Đỉnh Đỉnh, con xem, biển rộng quá.”

Trịnh Tranh mắt tối lại nhìn đầu cậu, có loại cảm giác thỏa mãn: “Còn nhiều điều ngạc nhiên nữa, bảo bối.”

Chử Tiểu Du con ngươi xinh đẹp quay đầu lại nhìn Trịnh Tranh: “Có được xuống nước không ạ?”

Trịnh Tranh dở khóc dở cười: “Không được.”

Mười phút sau, Trịnh Tranh lái xe đến một nơi gần giống đảo tư nhân. Chử Tiểu Du vẫn chưa hiểu chuyện gì hết, sau đó cùng Trịnh Tranh đi thang máy xuống, cửa thang máy vừa mở, mèo nhỏ Chử Tiểu Du bị dọa đến đứng hình.

Đây là thế giới đại dương.

Không đúng, đây là dưới đáy biển.

Trong phòng có sofa màu trắng, còn có bàn ăn, sàn nhà làm bằng gỗ, ở các góc phòng còn có cây xanh, hiện đại mà thanh lịch.

Những thứ này đều không hiếm lạ, lạ ở chỗ này là phòng khách có một mặt tường pha lê trong suốt.

Bên ngoài tường pha lê là biển cả màu xanh lam tĩnh mịch, một đàn cá biển màu tím nằm trong san hô, lúc Chử Tiểu Du tới gần, còn có một con cá đưa lưu về phía cậu vẫy đuôi bơi đi, câu người còn bơi qua bơi lại.

Chử Tiểu Du cảm thấy đẹp đến ngây người, thật nhiều cá a.

Chử Đỉnh Đỉnh theo baba lớn dựa sát vào kính nhìn đàn cá, thích thú quơ loạn tay chân, cười

“Tiểu Du, cảnh đẹp không?” Trịnh Tranh mỉm cười ôm lấy hai người quan trọng nhất trong cuộc đời hắn, cùng nhau ngắm cảnh đẹp.

Chử Tiểu Du xù lông, mắt mèo sáng lấp lánh nhìn Trịnh Tranh, nói: “Trịnh Tranh, em vừa nghĩ ra một ý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.