Sau Khi Mang Thai, Tôi Ly Hôn Ảnh Đế

Chương 6: Chương 6: Chồng cũ chẳng hiểu chút phong tình




Từ trấn trên đến thôn Nam Mộc Hương chỉ mất một tiếng đi ô tô, lúc đến nơi mới khoảng ba giờ chiều.

Đoàn chương trình đã thuê một căn nhà trong làng để làm nơi ở cho các khách mời.

Khác với gameshow bình thường được chọn phòng theo thứ tự ai đến trước chọn trước, phòng của “Nhân gian pháo hoa vị” đã sớm được phân xong. Trên cửa mỗi phòng đều ghi tên rõ ràng.

Ngôn Án và hai vị nữ khách mời đều ở lầu ba, ba vị nam khách mời ở lầu hai.

Phòng đều không tệ, chẳng qua căn cứ theo địa vị mà có chút khác biệt. Ví dụ như phòng của Kỳ Duyên là phòng lớn nhất, còn có phòng tắm riêng!

Những người khác giống nhau, đều phải dùng chung phòng vệ sinh ở tầng một.

Phòng vệ sinh ở lầu ba cũng coi như đầy đủ nhưng điều kiện tất nhiên không thể so với trong thành, lại còn hơi chật chội.

Ngôn Án rõ ràng cảm nhận được Ôn Dạng và Kỷ Lan nhìn thấy phòng vệ sinh đều tức giận, vẻ mặt đều không vui.

Nhưng cô lại chẳng có cảm giác gì. Thân là một cây cỏ đồng tiền, cô có thể không dùng tới nhà vệ sinh. Nhưng vì không muốn để người khác hoài nghi, cô vẫn phải vào nhà vệ sinh đi dạo.

Cô trở về phòng của mình, nhìn quanh một vòng, thấy trên tủ đầu giường có để hai túi đựng nước khoáng đóng gói rất tinh xảo.

Nước khoáng này cũng chỉ là nước nhưng giá cả lại đắt đỏ, đương nhiên cũng là đơn vị tài trợ duy nhất của chương trình này.

Anh quay phim ôm camera không can thiệp vào bất luận hành vi gì của khách mời, chỉ có trách nhiệm quay chụp.

Ngôn Án là người mới, chẳng hề quan tâm đến camera thời thời khắc khắc tồn tại. Cô mở chiếc balo lớn ra, bỏ hai chai nước khoáng vào, sau đó đeo balo đi vào nhà vệ sinh. Phịch một tiếng nhốt anh trai nhiếp ảnh gia và các cư dân mạng đang xem phát sóng trực tiếp ở ngoài cửa.

Khu vực bình luận, các cư dân mạng đều phát điên.

【Tiểu tỷ tỷ người mới! Chị đừng vào nhà vệ sinh vội, hãy nói cho em chị mang nước vào toilet làm gì trước đi!!!】

【Tôi mịa nó cười chết mất, vì sao đi toilet mà phải chuẩn bị riêng hai bình nước khoáng trước vậy?】

【Hơn nữa nước khoáng là dùng để trang trí, chắc không được uống nhỉ? Tiểu tỷ tỷ người mới không biết sao?】

【Giờ phút này tim gan ta cồn cào, vì sao phải đem nước vào toilet? VÌ sao vậy! Hả!】

【Trong nhà vệ sinh rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao phải tự mang nước?】

【Anh quay phim phá cửa vào đi!!!!!!!!!!!】

Trong lòng anh quay phim thật ra cũng suy nghĩ, đúng là không thể.

Trong phòng vệ sinh, Ngôn Án tất nhiên không biết giờ phút này các cư dân mạng ở phòng phát sóng trực tiếp đang ruột gan cồn cào, hận không thể chui qua màn hình, phá cửa nhà vệ sinh.

Bên trong tuy rằng chật hẹp nhưng rất sạch sẽ.

Cô đặt mông lên trên bồn cầu, sau đó đem chanh và mướp đắng trong túi ra, bỏ xuống dưới đất.

Hai đứa bé nháy mắt xuất hiện.

Cả đoạn đường hai đứa đều ngủ, lúc này chợt bị lão mẹ lôi ra, đang liên tục ngáp lấy ngáp để, hơn nữa còn có chút uể oải bơ phờ.

Bạn nhỏ Ngôn Mông Mông còn đỡ, bạn nhỏ Ngôn Khốc Khốc thì thôi xong.

Bé càng uể oải bao nhiêu thì mặt càng thêm mướp đắng bấy nhiêu, nhìn qua còn tưởng là bị Ngôn Án ngược đãi.

Haizzz, cô biết hai đứa bé đang khát nước đây mà.

Ngôn Án lấy nước khoáng trong túi ra, đưa cho mỗi đứa một chai. Tuy là cửa đã khóa kín nhưng vẫn hạ giọng: “Mau uống nước.”

Vừa thấy có nước, mắt hai bạn nhỏ lập tức sáng lên, cũng chẳng cần cô nói thêm đã tự mở nắp chai, uống ừng ực khí thế.

Bởi vì mình không phải chua thì cũng là đắng nên hai bé rất mẫn cảm với vị ngọt.

Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc chỉ trong một phút đã giải quyết xong một chai nước, chép chép cái miệng nhỏ, đôi mắt long lanh nhìn Ngôn Án: “Mẹ, nước này có chút ngọt!”

Ngôn Án hồ nghi: “Thật sao?”

Loại nước này năm đó sau khi kết hôn với Kỳ Duyên, trong tủ lạnh có không ít.

Cô từng uống rồi, chả có vị ngọt gì cả. Không lẽ hai đứa nhỏ ngốc rồi, thiếu nước xuất hiện ảo giác?

“Mẹ ơi, còn nữa không? Con muốn uống nữa.” Bạn nhỏ Ngôn Mông Mông đậy nắp chai lại, đem chai nước đã uống xong đưa cho Ngôn Án, lá chanh trên đỉnh đầu còn lắc lư theo.

Bạn nhỏ Ngôn Khốc Khốc cũng học theo anh trai, ngẩng đầu, lộ ra cái mặt mướp đắng đáng yêu: “Con cũng muốn.”

Ngôn Án nhìn hai đứa bé gào khóc đòi ăn trước mặt, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của bọn nó: “Được rồi, mai mẹ lại mang cho các con. Chương trình còn đang quay, mẹ phải đi ra ngoài.”

Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc nghe vậy liền ngoan ngoãn biến thành quả chanh và quả mướp đắng, tiếp tục nằm trong túi của Ngôn Án.

Trước khi mở cửa, Ngôn Mông Mông nói: “Mẹ ơi, chúng ta đã đến nơi chưa? Mấy ngày sau đều ở đây sao?”

Ngôn Án: “Đúng vậy.”

Quả chanh nhỏ lộ ra cái đầu vàng vàng cam cam trong túi, nhảy nhót: “Vậy mẹ ơi, con có thể cùng em tự ra ngoài chơi không?”

Nghe thấy ra ngoài chơi, mướp đắng nhỏ cũng nhô đầu ra, tuy rằng không thấy mặt mũi nhưng có thể thấy được bé cũng rất mong chờ.

Hai đứa bé đã ở trong kết giới với cô ba năm, hầu như không ra ngoài, e là bị nghẹn hỏng rồi.

Lần này đi về nông thôn, xung quanh đều là núi lớn, các bé muốn ra ngoài chơi cũng là chuyện rất bình thường.

Năm đó cô vừa mới tu luyện thành hình người cũng là cái loại chui vào trong núi lớn chơi như điên.

Ngôn Án thân là người mẹ tốt biết đặt mình vào hoàn cảnh người khác, suy nghĩ cho hạt giống của bản thân, hơi trầm ngâm một chút liền đồng ý: “Được, lát nữa mẹ sẽ bí mật đem các con ném vào bụi cây, các con tự đi chơi, nhưng đừng biến thành hình người nhé, chỉ được lặng lẽ lăn trong núi, không được để bị phát hiện đâu đấy.”

Quả chanh nhỏ và quả mướp đắng nhỏ lăn trong núi cũng chẳng có ai nhìn thấy được, không sao cả.

Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc: “Vâng!”

Lúc Ngôn Án mở cửa đi ra ngoài, anh quay phim vẫn đứng chờ ngoài cửa.

Anh trai nọ đánh giá Ngôn Án từ trên xuống dưới một lượt, không nhịn được hỏi: “Vì sao cô lại mang nước khoáng vào nhà vệ sinh?

Nghe thấy câu hỏi, các cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng đồng loạt nín thở ngưng thần, rất muốn biết.

Ngôn Án sửng sốt một chút, trả lời như lẽ dĩ nhiên: “Đương nhiên là uống nước rồi.”

【Phụt.... vào toilet uống nước, đây là nước đi gì thế?】

【Tiểu tỷ tỷ 666666*】

(*666 bính âm là liùliùliù đồng âm với 溜溜溜 / liùliùliù là một câu khen xuất phát từ một từ tiếng lóng trong game online khi game thủ thấy một người khác thực hiện một kỹ năng ấn tượng nào đó họ sẽ gõ 666 vào khung chat)

【Tôi rất tò mò, cô ấy thật sự uống hết cả hai bình nước sao?】

Cái nghi vấn này, lúc Ngôn Án đi ngang qua thùng rác, móc hai chai nước khoáng cạn sạch từ trong balo ra dẫm bẹp ném vào thùng đã có đáp án.

Tổ đạo diễn cho khách mời thời gian nghỉ ngơi, thu thập hành lý, yêu cầu mọi người tập hợp ở phòng khách lúc bốn giờ chiều.

Ba giờ năm mươi phút, Ngôn Án đứng dậy xuống lầu. Lúc đi qua lầu hai, bước chân cô dừng một chút, theo bản năng quét mắt qua phòng Lương Bạch Vũ.

Có nên mạnh mẽ gọi hắn không nhỉ?

Nếu không, với cái tính kia của hắn e là cả ngày nay sẽ không xuống lầu.

Nhưng trước khi tham gia chương trình, Lương Bạch Vũ đã bảo cô phải vờ như không quen biết, Ngôn Án vội vàng hất đầu, lộp cộp đi xuống.

Mặc kệ, cô làm một cây cỏ đồng tiền bo bo giữ mình còn hơn.

Sống chết của bạn bè, không quan trọng.

Quả nhiên, bốn giờ đúng, mọi người đều đã tới rồi mà Lương Bạch Vũ lại vẫn chẳng thấy đâu.

Đạo diễn khụ khụ hai cái, vẻ mặt nghiêm túc: “Mọi người giờ là một đội với nhau, cần mọi người đến đông đủ hết mới có thể tuyên bố nhiệm vụ. Nhiệm vụ không hoàn thành, mọi người hôm nay sẽ bị đói, buổi tối cũng đói bụng ngủ không được.”

Ngôn Án: “......” Mẹ nó, chương trình này có chế độ thực hành theo trách nhiệm! Cô không ăn cơm tối không đói bụng nhưng không ngủ cũng không được nha!

Nhân sinh đã không cần ăn cơm rồi, nếu thật sự còn không cần ngủ nữa thì còn ý nghĩa gì?!

Khi trong lòng Ngôn Án sốt ruột muốn thử, muốn chủ động lên lầu giáo dục con bồ câu kia thì đã có người lên trước.

Em giai Giang Thiên đứng lên đầu tiên, ngượng ngùng nói: “Vậy để em đi gọi Lương lão sư.”

Sau khi nói xong, hắn theo bản năng nhìn về phía Kỳ Duyên.

Kỳ Duyên ngồi uống trà ở một bên, vẻ mặt lạnh nhạt, nhận thấy tầm mắt của Giang Thiên, nhẹ nhàng giật giật lông mày.

Rõ ràng hắn chỉ cầm trong tay cái cốc giấy dùng một lần mà lại khiến người ta có ảo giác hắn đang cầm một cái ấm Tử Sa*.

(*Ấm Tử Sa / 紫砂壶 là loại ấm được làm từ đất sét Tử Sa của vùng Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô, có màu nâu đỏ)

“Có chuyện gì?” Hắn thổi thổi hơi nóng bốc lên, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi. Thái độ không tính là rất tốt, còn có vẻ rất xa cách.

Em giai Giang Thiên a một tiếng, vội vàng xua tay: “Không có gì, không có gì. Em đi gọi Lương lão sư.”

Sau khi nói xong, hắn đỏ mặt vội vàng lên lầu.

Ngôn Án nhìn bóng dáng em giai này, ánh mắt lộ ra chút đồng cảm như từng thấy bản thân mình bị như vậy.

Nhớ buổi tối năm đó, hai người vừa mới lãnh giấy chứng hôn.

Cô cảm thấy giấy chứng hôn cũng nhận rồi, tối nay tương đương với đêm động phòng hoa chúc ở tu tiên giới nhỉ? Nên làm chút chuyện gì đó phải không?

Lúc mới vừa xuyên qua, Ngôn Án vẫn rất muốn có con.

Nếu không phải muốn có con thì sao cô lại muốn kết hôn với hắn chứ?

Nhưng mà loại chuyện này, cô thân là con gái, cũng không thể tuỳ tiện nói “chúng ta mau tới song tu, mau tạo hài tử đi!” được.

Vì thế cô chỉ có thể ám chỉ.

Ví dụ như mặc chiếc váy nhỏ gợi cảm mua trên mạng, đến bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu, mở to mắt chớp chớp nhìn hắn.

Lúc đó hắn còn đang xem kịch bản, tuỳ ý lật qua một trang, tầm mắt dừng trên người cô, không chút để ý hỏi: “Có chuyện gì?”

Cũng y như một màn vừa rồi này.

Lúc đó cô còn hơi sợ hắn, thấy vậy cũng không tiếp tục nói thêm gì, đành xám xịt về phòng ngủ.

Chẳng qua sau đó hắn cũng vào phòng ngủ....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.