Em giai Giang Thiên chạy xuống lầu, mặt đỏ phừng phừng, báo cáo tình hình chiến đấu cho mọi người: “Lương lão sư nói anh ấy sẽ lập tức xuống ngay.”
Ngôn Án thu hồi suy nghĩ, nghĩ thầm em giai quả nhiên là tấm chiếu mới mua, lời của Lương Bạch Vũ cũng dám tin.
Sự thật chứng minh, Ngôn Án đã đúng.
Năm phút sau, đầu cầu thang xuống lầu vẫn chẳng có chút động tĩnh gì.
Em giai Giang Thiên hơi xấu hổ, vừa định đứng lên thì chị gái ngầu lòi biết đánh võ đã không kiên nhẫn đứng bật dậy khỏi sofa.
Kỷ Lan tháo kính râm xuống, gương mặt xinh đẹp mà sát khí bừng bừng.
Chị vặn vặn cổ tay, trong phòng khách lập tức vang lên tiến răng rắc, sau đó một tay chị đút túi quần, lạnh lùng nói: “Để tôi!”
Sau khi nói xong, chẳng đợi mọi người kịp phản ứng, chị cất bước lên lầu.
Ngôn Án lặng lẽ run lên một chút.
Một tháng trước khi quay chương trình, cô đã tìm hiểu kỹ các khách mời ở đây, phim của chị Kỷ Lan này cô cũng xem qua không ít.
Nghe nói nhà Kỷ Lan mở trường võ, từ nhỏ đã tập luyện võ thuật, đánh người thật sự rất đau, cũng không biết kỹ thật vặt lông bồ câu thế nào.
Ôm thái độ xem kịch vui, Ngôn Án vội vàng đứng lên, trong giọng nói lộ ra chút vui sướng khi người khác gặp họa: “Tôi cũng đi xem!”
Trần đời Kỷ Lan ghét nhất là phải chờ đợi.
Lúc đóng phim, nếu có người đến muộn, chị tuyệt đối sẽ không cho sắc mặt tốt.
Chị đi đôi giày da đen bóng, bước tới ngoài cửa phòng ở lầu hai.
Cửa khép hờ, chị nheo mắt lại, không chút do dự nhấc chân đạp một cái vào.
【Lan tỷ 66666666】
【Lương bồ câu nhiều năm như vậy cuối cùng cũng tông phải ván sắt! Chờ mong! Kích động!】
【Lan tỷ xông lên, hất văng Lương bồ câu đi, đáng đời anh bồ câu này!】
【Ấy, như vậy hình như có chút không lịch sự lắm nhỉ? Nói nhẹ nhàng không được sao? Sao lại phải đạp cửa chứ?
【Fans anh bồ câu mắc chứng hoang tưởng của bồ câu hết rồi hả? Bốn giờ tập hợp ở phòng khách, cả Duyên Đế cũng tới rồi mà mỗi mình anh ấy chưa đến. Chẳng lẽ Lương bồ câu còn chưa cai sữa, xuống dưới lầu còn cần người bế xuống hả? Dựa vào cái gì mà mọi người đều phải chờ đợi anh ta?】
【Đúng vậy, loại người như Lương bồ câu này đến giờ còn chưa lăn ra khỏi giới giải trí chính là tại vì còn những đứa fans não tàn, quá ghê tởm!】
【Cái gì mà tại vì còn những đứa fans não tàn? Vũ ca thả bồ câu người ta là không đúng, nhưng chúng tôi làm fans anh ấy hoàn toàn là bởi vì anh ấy hát hay. Có ngon thì kể ra đây sao nào ra mắt ba năm chỉ có một album mà lại thành kinh điển, đến giờ còn đồ sát các bảng xếp hạng thử xem nào?】
【Đúng thế, Vũ ca ba năm đều đến trễ, vì sao gameshow còn muốn mời anh ấy tham gia, các người còn không biết sao?】
【Chậc chậc chậc, fans bồ câu thật sự là bị ngược thành bệnh rồi. Lương bồ câu mẹ nó cút ra khỏi giới giải trí đi!】
Khu vực bình luận chửi mắng nhau loạn xạ, fan-anti Lương Bạch Vũ đại chiến, fans các khách mời khác thì ở bên cạnh vừa ăn dưa vừa xem trực tiếp.
Kỷ Lan đá một cái, uỳnh một tiếng thật là vang dội, phòng khách dưới lầu còn nghe rõ.
Ôn Dạng theo bản năng nhìn Kỳ Duyên mắt vẫn không thèm để ý thế sự, có chút bất an nói: “Bọn họ sẽ không đánh nhau đấy chứ.....”
Giang Thiên nghe vậy cũng có chút căng thẳng, mắt nhìn chằm chằm hướng đi lên cầu thang, chuẩn bị tư thế có động tĩnh gì là lập tức lên khuyên can.
Ngôn Án mới leo được một nửa cầu thang bỗng dừng chân, vốn đang bước rất nhanh, cô lặng lẽ đi chậm lại, sợ xung đột lan đến chỗ mình, cẩn thận lên lầu với vẻ mặt ăn dưa hóng hớt.
Dưới khu bình luận, fans đại chiến anti-fans, có quần chúng ăn dưa phát ra tiếng cười ầm lên.
【Bây giờ tôi chẳng khác nào tiểu thư người mới này hhhhh】
【Không xong rồi, chị gái người mới này thật là chân ái thần nhân. Mỗi lần mị thấy cô ấy đều không nhịn cười được, gia nhập fans chị! Mọi người đừng gọi là chị gái người mới nữa, chị ấy tên là Ngôn Án!】
【Được, chị gái Ngôn Án, từ nay chị chính là idol của lòng em!】
【Ngôn Án —— thích vẻ mặt vừa đi vừa ăn dưa của chị.】
Màn hình trực tiếp chuyển tới trên người Kỷ Lan.
Chị vẫn giữ tư thế một chân đá văng cửa. Đi vào trong, vẻ mặt lộ ra sự khinh miệt, lúc chuẩn bị mắng người một trận, đột nhiên dừng lại.
Lương Bạch Vũ đứng trước gương trang điểm trong phòng.
Bởi vì người quá cao, gương trang điểm quá thấp, nửa người trên của hắn phải cúi xuống, cầm lọ keo xịt tóc xịt xịt lại ngừng, sau đó dùng tay vuốt vuốt tóc, có vẻ vô cùng kỹ lưỡng.
Nghe thấy tiếng động mở cửa, hắn như thể tập mãi thành quen, vẻ mặt chẳng có gì đặc biệt, mắt nhìn vào gương, lúc thấy Kỷ Lan trong gương còn hơi ngạc nhiên chút, nhướng mày cười nói: “Là cô à!”
Kỷ Lan sắc mặt âm trầm, ngũ quan lộ ra sự sắc bén, giọng nói cũng lộ ra hàn ý: “Lương Bạch Vũ, bốn giờ năm phút rồi, mọi người đều đang đợi cậu.”
“Ối ối ối, ngại quá.” Lương Bạch Vũ bỏ cái lọ keo vuốt tóc xuống, “Chờ sốt ruột phải không? Tôi lập tức xuống ngay đây.”
Nói xong, hắn cầm một cái mũ bên cạnh, sau đó lại cầm thêm cái kính râm, xoay người: “Xong rồi, đi thôi. Tôi đã nói không cần phải gấp gáp, tôi rất nhanh...”
Đi được một bước, hắn lại quay lại cầm lọ keo xịt tóc, bỏ vào trong túi: “Hiện tại thật sự xong.”
Kỷ Lan siết siết nắm tay, lúc quay gót ra khỏi phòng chị không nhịn được lại đạp cửa rầm một cái.
Ngôn Án vừa đi đến lầu hai, sợ tới mức run hết cả người, dựa sát vào vách tường.
Mắt Kỷ Lan lạnh căm nhìn Ngôn Án, thấy vẻ mặt đến xem náo nhiệt của đối phương, chị tỏ vẻ không vui, khinh miệt thu chân, phảng phất như chẳng thấy Ngôn Án mà đi xuống lầu.
Ngôn Án nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực mình đang bị kinh hách, thuận tay vỗ về hai đứa bé trong túi.
Cô đứng thẳng người lại, trao đổi ánh mắt với Lương Bạch Vũ mới từ trong phòng đi ra.
Thế giới bất đồng, những yêu tộc bọn họ không còn khả năng truyền âm từ xa nữa mà phải nói chuyện như người thường. Nhưng mà dù gì cũng đã làm bạn bè hơn trăm năm, vẫn có thể dùng ánh mắt giao lưu vài câu trong một số thời điểm.
Lương Bạch Vũ: Cậu tới làm gì?
Ngôn Án: Tớ tới xem lông bồ câu của cậu có an toàn không ấy mà.
Lương Bạch Vũ: Rất an toàn.
Ngôn Án: Thật đáng tiếc.
Ngôn Án phủi phủi bụi trắng trên người, giả vờ như người xa lạ, ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào Lương lão sư, mọi người đều đang đợi anh.”
Lương Bạch Vũ đối với xưng hô này của Ngôn Án rất phối hợp: “Ừm, vậy thì đi thôi.”
Hai người một trước một sau đi xuống lầu.
_____________________
Người đều đã đến đông đủ, đạo diễn bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ.
Dựa theo kịch bản chương trình bình thường thì chỉ cần nói những việc họ phải làm, sau đó họ tự phải thương lượng phân chia hoặc là bốc thăm để quyết định.
Nhưng “Nhân gian pháo hoa vị” lại tự phất riêng một ngọn cờ. Nhiệm vụ không phải bốc thăm chọn mà cũng chẳng cho họ tự ý quyết định. Đạo diễn sẽ cưỡng chế và tuyên bố.
Đạo diễn: “Mọi người phải bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Nhiệm vụ phân phối như sau: Kỷ Lan và Giang Thiên đi bắt cá. Lương Bạch Vũ và Ôn Dạng hái rau dưa. Kỳ Duyên và Ngôn Án bắt gà.”
Vừa nghe xong, một nhà mừng vui, hai nhà sầu muộn.
Kỷ Lan chỉ có một khẩn cầu là không cùng làm gì với Lương Bạch Vũ thôi. Nếu không chị sẽ phát điên mất. Bởi vậy nên chị lập tức đứng lên, cầm theo dụng cụ đi ra cửa.
Giang Thiên nghe thấy được đi bắt cá cũng nóng lòng muốn thử, mang theo lòng hiếu kỳ của thiếu niên, vội vàng cầm dụng cụ còn lại đuổi theo Kỷ Lan phía trước.
Trong phòng khách còn lại hai nhóm, tình cảnh có chút bi thảm.
Tất nhiên tình cảnh bi thảm chủ yếu là của Ngôn Án và Ôn Dạng.
Ngôn Án không muốn chung nhóm với chồng cũ, cũng chỉ là kháng cự theo bản năng. Thực ra ba năm trước cô đã sợ hắn nhưng bị mỹ sắc mê hoặc, bí quá hóa liều.
Hiện tại, mỹ sắc đã hưởng, con cái cũng có, tất nhiên cô muốn cách hắn xa một chút.
Mà Ôn Dạng thì lại cần chung nhóm với Kỳ Duyên.
Nhưng chẳng có cách nào. Đối mặt với máy quay, hai vị nữ khách mời cũng không dám đòi đổi nam khách mời, vì thế nên đành lộ ra nụ cười trông còn khó coi hơn khóc. Mỗi người đều đến chỗ làm nhiệm vụ.
Chuồng gà cách nhà ở khoảng mười phút đi bộ, Kỳ Duyên tiến về phía trước.
Trên màn ảnh, vẻ mặt hắn vẫn duy trì rất tốt, cũng không lộ ra chút gì không nên có, tất cả đều giấu kỹ sau gương mặt hoàn mỹ kia. Nhìn qua trông hắn có vẻ là một ảnh đế trầm mặc, cô độc, không thích nói chuyện lắm, có chút cảm giác xa cách và thần bí.
Fans lại rất thích loại tính tình này.
Ngôn Án cắn môi, nghĩ thầm cái vị chồng cũ này trong ngoài thật bất nhất.
Cô cúi đầu, đi có chút chậm chạp, có vẻ cà rề dây dưa.
Ngang qua một bụi cây, cô chớp mắt, nhìn nhìn xung quanh, đột nhiên ngồi xổm xuống nói: “Tôi muốn thắt lại dây giày.”
Nhưng mà dây giày cũng đâu có tuột.
Anh trai quay phim: “......”
【??? 】
【......Tôi biết ngay Ngôn Án đi chậm vậy thể nào cũng có đại chiêu gì đó.】
【Án Án tiểu tỷ tỷ thật sự lắm trò nha, cô ấy đang muốn làm gì vậy? Cho dù có làm gì thì tôi cũng cứ cười trước đã.】
Nhìn dây giày hoàn toàn chẳng có chút hao tổn gì, Ngôn Án vô cùng bình tĩnh tháo ra, lại còn giải thích cho hành vi của mình, nghiêm túc nói: “Dây giày của tôi có hơi vẹo, tôi không thích dây giày vẹo.”
Vừa nói, cô vừa điều chỉnh tư thế một chút, xoay người ngồi xổm trên nền xi măng, quay lưng về phía ống kính.
Anh trai quay phim: Không phải cô cố ý làm khó tôi đấy chứ?
Anh trai quay phim nâng mắt kính, khiêng máy quay đến gần, nhìn xem trong hồ lô của Ngôn Án có thuốc gì.
Nhưng mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Ngôn Án gạt mọi người, cô đã đem quả chanh nhỏ và quả mướp đắng ném vào bụi cây, làm còn rất liền mạch không dấu vết.
Cô nhìn bụi cây một cái, thu hồi tầm mắt, tùy tiện buộc lại dây giày rồi đứng lên đi theo Kỳ Duyên lúc này đã bỏ xa cô cả một đoạn.
【...... Hình như buộc lại xong còn vẹo hơn trước? Hay là tôi nhìn nhầm rồi?】
【Tiểu fans của Ngôn Án xin trả lời: Đúng vậy, là thím nhìn nhầm rồi! Xem đi, dây giày của tiểu tỷ tỷ buộc lại thẳng biết bao nhiêu! Rất đẹp đó!】
【2333333*】
(*233 bính âm là èrsānsān gần âm với 哈哈哈 / hāhāhā)
Phát sóng trực tiếp dừng lại ở hình ảnh Ngôn Án đuổi theo bóng dáng Kỳ Duyên, tiếp theo chuyển sang cảnh của Lương Bạch Vũ và Ôn Dạng.
Hình ảnh được quay lại từ người quay phim sẽ được truyền đến phòng điều khiển. Người trong phòng điều khiển căn cứ theo nội dung, nhanh chóng lựa chọn, sau đó sẽ phát trực tiếp trong phòng phát sóng.
Cho nên phát sóng trực tiếp cũng không phải theo thời gian thực mà sẽ muộn hơn vài ba phút.
Ôn Dạng và Lương Bạch Vũ xách giỏ tới vườn rau.
Nửa đường, Lương Bạch Vũ thường sẽ dừng lại nhiều lần, đến gần mấy cái cây nhỏ nhìn chim sẻ.
Ôn Dạng cũng dừng lại theo, trên mặt mang theo ý cười khượng khập.
Cô đợi một phút, thấy Lương Bạch Vũ còn hứng thú bừng bừng xem chim sẻ, cô khụ khụ dùng giọng nói thiếu nữ ôn nhu nói: “Lương lão sư, chúng ta nên đi hái rau thôi.”
Lương Bạch Vũ tháo kính râm xuống: “Cô đi trước đi, lát nữa tôi tới ngay.”
Ôn Dạng giật giật khóe miệng, tiến thoái lưỡng nan. Hắn không đi, cô tự đi trước, vậy khác nào để một mình cô hái rau?
Nhưng cô vẫn muốn giữ hình tượng mối tình đầu quốc dân, làm một cô gái ôn nhu nên cũng chỉ có thể nói: “Được, vậy Lương lão sư nhanh chút nhé.”
Lương Bạch Vũ xua xua tay, giọng nói tuyệt mỹ lại có vẻ lười biếng: “Được, tôi sẽ qua ngay.”
Vì vậy, Ôn Dạng một mình xách giỏ rau đi.
Lương Bạch Vũ đẹp trai, giọng nói lại êm tai, cũng có tài hoa nhưng Ôn Dạng vẫn khinh thường nhìn.
Chẳng qua cũng chỉ là người qua đường Giáp trong truyện mà thôi, đến tên cũng không có, đáng giá gì mà cô phải chờ đợi?
Cô hơi cúi đầu, lộ ra sườn mặt giảo hoạt, vừa đi vừa tự hỏi: “Hệ thống, sao lại như vậy? Không phải ngươi nói chương trình này tuyên bố nhiệm vụ bằng cách rút thăm, ngươi sẽ giúp ta gian lận để chung nhóm với Kỳ Duyên sao?
Trong đầu, giọng nói lạnh băng của hệ thống rất nhanh trả lời:【Tình hình có biến.】
Ôn Dạng: Vì sao vậy?
Hệ thống:【Phát hiện ra lỗi, đang rà quét nguyên nhân. Rà quét phân tích cần có thời gian, xin ký chủ hãy kiên nhẫn chờ đợi.】