Ngôn Án tất nhiên không phải định chiên mướp đắng, cô chỉ muốn xào một đĩa mướp đắng đơn giản thôi.
Cô nhìn về phía Kỳ Duyên.
Đồ ăn cũng đã thái gần xong, hắn đứng dựa một bên, nhìn cô nấu ăn, vẻ mặt bình thường.
Ngôn Án cầm nửa can dầu, do dự một chút, cuối cùng cũng đành phải hỏi: “Kỳ lão sư, có chỗ nào không đúng sao?”
【Ha ha ha ha ha ha ha cười chết ta】
【Ha ha ha Ngôn Án tiểu tỷ tỷ của tôi thật sự quá đáng yêu mà!】
【Mấy người cả ngày nay đều khen Ngôn Án đáng yêu. Chẳng lẽ chỉ mình tôi cảm thấy cô ấy thật thiểu năng sao? Cho dù không biết nấu ăn nhưng bỏ nhiều hay ít dầu trong lòng không tự biết được à?】
【Tôi cũng thấy thế. Nhưng mà đừng nghiêm túc quá, mấy chương trình này cứ cất não đi rồi xem là được】
【Ngại quá, tôi cũng không biết phải bỏ nhiều hay ít dầu. Có một số người thật sự trước nay chưa từng xuống bếp. Thông cảm một chút, trên đời này có quá nhiều điều bạn chưa biết hết đâu】
【Đúng vậy, tôi cũng không biết nấu ăn 23333】
【Ha ha, lúc đầu tôi cũng cảm thấy người mới này đáng yêu. Xem suốt một ngày nay, tôi lại thấy cô ta chỉ là tâm cơ kỹ nữ mà thôi. Không thấy sao? Cô ta vẫn luôn dán lấy Kỳ Duyên kìa. Lúc ở trên xe chọn chỗ ngồi rồi lúc làm nhiệm vụ trong gameshow cũng vậy. Mà bây giờ cô ta lại còn câu kéo lấy Kỳ Duyên. Thật sự cho rằng người khác không biết mình nghĩ gì đấy à?】
【Tôi cũng thấy vậy! Cô ta cũng làm y vậy với Lương Bạch Vũ! Tôi nhịn lâu lắm rồi. Bệnh tâm thần hay gì, cô ta cũng đâu có quen biết gì Lương Bạch Vũ mà còn đặc biệt lên lầu tìm Lương Bạch Vũ hỏi nấu ăn như thế nào! Cút xa ra giùm cái!】
【Bạch liên hoa, đừng có cố tẩy trắng. Cái loại người này thật là ghê tởm. Đều là Bạch Cốt Tinh ngàn năm cả rồi, giả bạch liên hoa cái gì chứ.】
【Đúng thế, hai khách nữ so ra còn tốt hơn. Kỷ Lan tuy không để ý ai nhưng ít nhất cũng không làm những việc có lòng riêng. Ôn Dạng cũng hay chú ý Kỳ Duyên nhưng như vậy cũng rất bình thường. Cô ấy đã nói mình là fan Kỳ Duyên từ trước rồi. Cũng chỉ có cái người mới này haha ba nữ khách mời, tâm cơ Ngôn Án lại sâu nhất.】
【............ Chỗ ngồi trên xe là Duyên Đế tự chọn. Đối tượng nhiệm vụ là đạo diễn trực tiếp công bố. Sao các người lại nói như vậy chứ? Còn Lương Bạch Vũ, tôi luôn có cảm giác khó hiểu rằng hình như bọn họ đã quen nhau từ trước.】
【Gameshow mới lên một ngày mà một người mới như Ngôn Án đã có fan não tàn rồi. Xem đi, kế hoạch của tâm cơ kỹ nữ thành công rồi đấy.】
【Ở không cũng bị gọi là tâm cơ kỹ nữ? Mấy người có xem chương trình này không vậy? Tôi mở bình luận để cùng mọi người vui vẻ cười đùa vậy mà cuối cùng lại cãi nhau, chướng khí mù mịt. Thôi quên đi, tắt bình luận cho rồi!】
Ngôn Án oan uổng bị gắn mác tâm cơ sâu nhất.
Cô thật sự không biết mà. Trước nay cô chưa từng vào bếp. Lúc kết hôn, hắn nấu ăn trong bếp, khi ấy cô vừa mới đi vào thế giới này, trầm mê vào trào lưu phim thần tượng, tranh thủ thời gian từng giây, không buồn ăn uống tập trung xem phim, chưa từng có ý định đứng bên cạnh học hỏi chồng mình nấu ăn.
Sau đó xem phim thần tượng lâu, phát hiện nữ chính là phải xem nam chính xuống bếp, sau đó ở trong bếp anh anh em em một hồi mới biết rằng thì ra vào bếp là phải như vậy.
Nhưng đến lúc biết thì đã ly hôn rồi.
Nhân viên công tác bên cạnh cố nhịn cười nhảy ra nhắc nhở: “Không được làm thay, nhiệm vụ phải tự hoàn thành mới được.”
Thời lượng phát của chương trình đều là dựa vào những cảnh này thu hút người xem.
Ngôn Án có chút oán giận người mới nói chuyện: “Hỏi một chút cũng không được sao?” Vô cùng đáng thương.
Kỳ Duyên chăm chú nhìn cô, chớp mắt một cái, nói: “Quá nhiều dầu.”
Mắt cô vụt sáng lên, đặt cái can dầu xuống, sau đó lấy cái bát ở bên cạnh, cầm muôi hổn hà hổn hển múc dầu trong chảo ra.
Cứ múc một muôi, cô lại nhìn Kỳ Duyên một cái.
Mãi cho đến khi Kỳ Duyên gật gật đầu cô mới dừng lại, bê bát dầu đặt sang bên cạnh, sau đó cầm đống mướp đắng kia đổ vào.
Xèo một cái, dầu vốn còn đang bình thường đột nhiên sôi bắn lên, văng dầu ra khắp nơi.
Ngôn Án chưa kịp đề phòng, một giọt dầu bắn lên trên cánh tay cô. Cô bị đau kêu lên mấy tiếng, lập tức lui ra sau ba bước thật lớn. Mãi đến khi sau lưng có một đôi tay đỡ lấy cô.
Cô quay đầu lại theo bản năng, phát hiện suýt nữa thì mình đâm phải Kỳ Duyên.
Kỳ Duyên cúi đầu nhìn vợ trước của mình, thầm nghĩ ba năm trôi qua, quả nhiên cô vẫn chẳng tiến bộ gì nhiều.
Ba năm trước cũng như vậy, cô chẳng khác nào trẻ con, đối với mọi thứ xung quanh đều ngây thơ, mờ mịt.
Thang máy không biết đi, sản phẩm điện tử cũng không biết dùng.
Hơn nữa thân thế cũng mơ hồ. Cô nói mình là cô nhi nhưng sau khi Kỳ Duyên đứng vững trong giới giải trí, vận dụng nhân mạch điều tra qua, những thứ có liên quan đến Ngôn Án cái gì cũng tra không ra được.
Suốt ba năm sau đó, cô biến mất sạch sẽ, hoàn toàn không tìm thấy bất luận tung tích gì.
Mang theo cả thứ thuộc về hắn.
Sâu trong đôi mắt của Kỳ Duyên hơi có chút lay động, có vẻ hơi mê hoặc yêu dị, sau đó lại lập tức khôi phục như thường.
Hắn chỉ cái chảo: “Sắp cháy khét rồi kìa.”
Ngôn Án: “!”
Cô vội đứng vững lại, tầm mắt quét một vòng xung quanh, cầm lấy cái vung nồi, dùng nó làm khiên, cầm sạn lên, cẩn thận tiếp cận, sau đó đảo lung tung một hồi.
Mùi mướp đắng khét đã tràn ra ngoài. Mướp đắng trong túi Ngôn Án rúc thành một cục, bịt chặt mũi của mình.
Quá tàn nhẫn, bé không muốn ngửi.
Ở ngoài, Ôn Dạng rửa xong đồ ăn, nhìn Kỳ Duyên và Ngôn Án trong bếp, cảm quan đối với Ngôn Án cực kỳ tệ.
Cô nghĩ nghĩ, đi tới, chủ động nói: “Kỳ lão sư, em muốn lấy mấy bắp ngô treo nhưng em với mãi không tới. Anh có thể giúp em một chút không?”
Kỳ Duyên nhìn sang, mi mắt rơi rũ xuống, trong mắt ánh lên một chút ánh sáng âm u lạnh lẽo.
Hắn ghét tất cả mọi người ra lệnh cho hắn làm việc.
Nhưng Kỳ Duyên không quên mình đang ở trong chương trình. Tuy hắn chẳng thèm để tâm chút thù lao cho ảnh đế này nhưng hắn lại muốn có nhiều fans.
Hắn cảm thấy cho dù là làm gì cũng đều phải làm tốt nhất, khiến mọi người phải ngước nhìn.
Kỳ Duyên đứng thẳng người, rời khỏi phòng bếp, đi về phía Ôn Dạng.
Chờ quay xong chương trình là có thể phong sát nữ minh tinh này.
Hắn bình tĩnh nghĩ.
Mà Ôn Dạng vui vẻ trong lòng, ý cười trên mặt sâu thêm vài phần. Cô mím môi cười cười, nhận lấy ngô Kỳ Duyên đưa cho mình, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn Kỳ lão sư.”
Kỳ Duyên nhàn nhạt ừ một tiếng, lại trở về phòng bếp.
Mới vừa vào đã nhìn thấy đôi mày của Ngôn Án đang nhíu lại, cầm túi muối, rắc rắc vào chảo.
Một lúc sau cô lại rắc vào.
Cuối cùng vẫn chưa yên tâm, cô lại nhìn vào trong chảo. Có lẽ là cảm thấy mình bỏ không đủ, lại rắc thêm.
Rắc muối xong, cô nhớ tới Lương Bạch Vũ còn nói đến nước tương, rượu gia vị, cũng chẳng biết mướp đắng có thích hợp bỏ mấy thứ này không, cứ đổ vào thật nhiều.
Cuối cùng, thành phẩm được một chảo mướp đắng đen thùi.
Trong trí nhớ của cô, mướp đắng Kỳ Duyên xào không có cái màu này. Chắc là vì phương pháp nấu ăn không giống nhau.
Ngôn Án bê món mình tự tay nấu, bắt gặp ánh mắt Kỳ Duyên đang nhìn.
Mắt cô sáng lên, nhanh chân chạy qua, nói: “Kỳ lão sư, mướp đắng xào xong rồi, anh có muốn nếm thử không?”
Kỳ Duyên: “...... Không muốn, em tự nếm đi.”
Nói xong, hắn quay gót ra khỏi phòng bếp.
Ngôn Án:???
Cô nghiêng nghiêng đầu, đặt mướp đắng sang một bên, cũng không hề có ý muốn nếm thử.
Thân là một người mẹ luôn chú ý sức khoẻ tâm lý của con, cô sẽ không ăn đồng loại của con mình.
Xào xong mướp đắng, Ngôn Án cảm thấy xào rau khá thú vị, cô hứng thú bừng bừng cầm rau xanh để bên cạnh, trầm mê vào nấu nướng.
Một tiếng sau, trời đã hoàn toàn tối đen, thôn trang nho nhỏ ngập tràn mùi hương bữa cơm chiều.
Trên bàn ăn, mọi người nhìn món này, lại nhìn món kia, lại nhìn cơm không ra cơm, cháo không ra cháo trong nồi, đồng loạt yên lặng.
Phòng phát sóng trực tiếp, khu bình luận toàn là spam ha ha ha ha.
Giang Thiên nhìn món cá ở gần mình nhất.
Hắn cũng không chắc thứ này bây giờ có còn được gọi là cá không nữa.
Phí công hắn bắt một sọt cá, còn mổ cá sạch sẽ lưu loát.
Biết sớm, lúc trước hắn thà ăn sashimi cho rồi.
Ngôn Án nhìn người này, lại nhìn người kia, phát hiện bọn họ đều không động đũa nên chống cằm hỏi: “Mọi người không nếm thử xem hương vị thế nào sao?”
Lương Bạch Vũ đi đầu biểu hiện: “Tôi giảm cân, không đói bụng.”
Lúc nãy trong phòng, hắn đã đoán trước nên tự ăn bánh mì mình mang theo rồi.
Sắc mặt Kỷ Lan trầm như nước nhưng cũng biết chuyện này không thể trách Ngôn Án, đành buông đũa, không nói một lời.
Ôn Dạng tươi cười khéo léo, nói với Ngôn Án: “Cô không tự nếm thử trước sao?”
Ngôn Án lắc lắc đầu: “Tôi không ăn.”
Cô thật sự không có cảm giác gì với đồ ăn của nhân loại, cô vẫn chỉ thích uống nước và phơi nắng, cùng lắm là ăn kẹo mút.
Trước kia, lúc kết hôn, Kỳ Duyên nấu cơm, cô cũng chỉ vì nể tình mà ăn một chút cho có thôi.
Thật sự là chẳng ngon nên giờ nếm cô cũng không muốn.
Kỳ Duyên không nói gì, quét mắt nhìn đạo diễn.
Đạo diễn khụ khụ, vội vàng phất phất tay.
Rất nhanh, nhân viên công tác đã bê đồ ăn từ bên ngoài vào, món nào cũng đầy đủ sắc hương vị.
“Hôm nay là ngày đầu mọi người đến thôn, cho nên các thôn dân đã chuẩn bị bữa tối cho mọi người cả rồi.”
Nghe vậy, các vị khách mời đói meo đồng loạt thở phào.
Các món hắc ám của Ngôn Án đều bị dọn xuống, thay bằng đồ ăn thơm ngào ngạt.
Cô hơi sửng sốt, đem món mình nấu đổ vào một cái bát con, cho con gà trống ăn.
Gà trống hưng phấn đi qua, cúi đầu mổ xuống.
Nhưng cũng rất nhanh sau đó, gà trống ngừng động tác lại, hoảng sợ kêu quang quác lên, đập đập cánh tránh xa cái bát cơm này. Hơn nữa nó còn rụt rụt cổ lại, như là đang muốn nôn ra thứ nó lỡ nuốt vào.
Ngôn Án thở dài.
Xem ra cô nấu thật sự không ra gì.
Ngôn Án ngồi xổm trước mặt gà trống, bóng dáng có vẻ vô cùng cô đơn. Mọi người đang vui vẻ ăn cơm trên bàn lớn cũng không có ý muốn đến an ủi.
Kỷ Lan cũng không thích Ngôn Án bao nhiêu, Ôn Dạng lại vì Kỳ Duyên nên càng có phần chán ghét Ngôn Án.
Lương Bạch Vũ và Kỳ Duyên là bạn và chồng cũ của cô, biết rõ Ngôn Án cũng không ăn gì nhiều.
Giang Thiên thì không rõ, hắn có chút băn khoăn, chủ động buông bát đũa chạy qua: “Chị Ngôn Án, chị mau tới ăn cơm đi. Hôm nay là lần đầu chị xuống bếp nên như vậy cũng không có gì lạ. Em cũng chẳng biết nấu ăn.”
Ngôn Án ngẩng đầu, vẻ mặt cũng không khổ sở mấy, ngược lại còn nói: “Cậu cũng không biết nấu ăn sao?”
Giang thiên gật gật đầu: “Ừm.”
Ngôn Án thông cảm nhìn hắn: “Xem ra ngày mai sẽ đến phiên cậu nấu cơm.”
Kịch bản của tổ tiết mục chính là như vậy. Bạn càng không biết làm cái gì, họ càng phải bắt bạn làm cái đó.
Giang Thiên lập tức hiểu ra, cảnh giác nhìn về phía tổ tiết mục.
Nhóm đạo diễn đồng loạt chột dạ tránh ánh mắt.
Ngôn Án vỗ vỗ vai Giang Thiên an ủi, dùng bộ dạng người từng trải nói: “Không sao đâu, ngày mai có gì không biết có thể hỏi tôi.”
Giang thiên: “......”
Cư dân mạng: Cô chắc không?
Giang Thiên nhảy qua cái đề tài này: “Chị Ngôn Án, cứ ăn cơm trước đã.”
Ngôn Án định nói không ăn, Lương Bạch Vũ bê bát cơm tẻ quay đầu, nói một câu cất chứa thâm ý chỉ hai người biết: “Tới ăn chút đi.”
Trước khi khởi quay, Lương Bạch Vũ đã nói với cô, lúc quay chương trình phải nhập gia tuỳ tục, tự coi mình như một người bình thường.
Người thì phải ăn cơm.
Bởi vậy, Ngôn Án đứng lên: “Vâng.”
Cô quay lại bàn cơm, cầm lấy đôi đũa, gắp đại một miếng rau, cứ như nuốt độc dược đến nơi mà nhét vào miệng.
Trong trí nhớ của cô, đồ ăn của nhân loại thực sự không ngon lắm. Nhưng vì kiếm tiền, không còn cách nào cả.
Nhưng nhai một hồi, Ngôn Án liền cảm thấy không đúng.
Sao lại như vậy? Hình như ăn khá ngon mà.
Ngôn Án kinh ngạc, sờ sờ tóc mình, không tin nổi gắp thêm một miếng thịt xào nhỏ, thật cẩn thận bỏ vào miệng.
Tuy rất cay nhưng hương vị thật là ngon!
Cô không thể tưởng tượng được mà nhìn về phía Kỳ Duyên ngồi phía đối diện.
Vậy là do cô hiểu lầm sao? Cô vẫn luôn cho rằng đồ ăn của nhân loại đều khó ăn. Dù sao lần đầu cô ăn đồ ăn của nhân loại cũng là đồ ăn Kỳ Duyên nấu.
Hiện tại xem ra là do hắn nấu khó ăn.
______
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn Án đã quên mất bạn nhỏ Ngôn Mông Mông còn đang ở chỗ chồng cũ
Ba phút mặc niệm cho Ngôn Mông Mông