Sau Khi Mang Thai, Tôi Ly Hôn Ảnh Đế

Chương 11: Chương 11: Xin hãy hạ đao lưu mướp đắng!




Ngôn Khốc Khốc rơi vào mông lung. Tại sao lại như vậy chứ? Sao bé lại không động đậy được? Bé muốn giãy giụa, muốn thoát ra khỏi bàn tay loài người này, thậm chí còn muốn biến lại thành hình người hoặc chỉ cần kêu lên “Mẹ ơi, cứu con!” thôi cũng được.

Nhưng Ngôn Khốc Khốc đều không làm được gì cả. Mặc kệ có nỗ lực thế nào, bé vẫn cứ bất động, bị bắt đi tắm rửa.

Ôn Dạng tiến lại gần, hơi ngạc nhiên: “Quả mướp đắng này hơi nhỏ, nhưng mà trông thật là đẹp. Kỳ lão sư, anh lấy nó ở đâu ra vậy?”

Kỳ Duyên khoá vòi nước, vẩy vẩy nước trên quả mướp đắng, không trả lời Ôn Dạng mà lại nhìn về phía Ngôn Án bên cạnh đang gấp điên lên mà còn phải cố vờ như trấn định.

Hắn bóp quả mướp đắng trong tay, nghĩ, sao cô lại có vẻ hoảng loạn như vậy?

Quả mướp đắng này ngoại trừ hơi nhỏ, màu xanh hơn một chút thì đâu có chỗ nào khác biệt.

Nếu cắt, cô sẽ làm sao?

Kỳ Duyên không do dự gì, bỏ quả mướp đắng nhỏ kia lên thớt.

Ngay khi vừa bị đặt xuống thớt, trong lòng Ngôn Khốc Khốc trào lên sự tuyệt vọng.

Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều tràn ngập vị đắng nồng đậm.

Là một cái cây mướp đắng mới ba tuổi, kẹo còn chưa ăn đủ, còn chưa biết em trai em gái là cây gì mà đã bị người ta thái ra xào. Cuộc đời này của bé thật sự là đắng ngắt.

Mũi Kỳ Duyên hơi giật giật, ngửi thấy mùi đắng nghét tràn đầy trong không khí.

Thật là thần kỳ, mướp đắng hầu như là phải ăn vào miệng mới cảm nhận được vị đắng. Đương nhiên hắn chẳng cảm thấy đắng. Với hắn mà nói, thật ra còn có chút ngọt, hương vị thoải mái tươi mát, cho nên hắn rất thích.

Có lẽ mướp đắng ở nông thôn không giống vậy. Kỳ Duyên cũng chẳng suy nghĩ nhiều, càng không nghĩ quả mướp đắng nhỏ này là mướp đắng thành tinh.

Đương nhiên hắn cũng càng không biết, mướp đắng thành tinh này là con mình.

Kỳ Duyên lại cầm dao lên.

Giây tiếp theo, tay cầm dao của hắn bị người ta ôm chặt lấy.

Khuôn mặt Ngôn Án hơi tái, cô mím môi thật chặt, liều mạng ôm lấy cánh tay hắn.

Một màn này nhìn qua màn ảnh lại có vẻ ái muội.

Trong phòng tổng giám chế, ai nấy nhìn thấy thế cũng đều giật mình, lập tức áp một màn này xuống, chỉ đạo phòng phát trực tiếp phát cảnh của những người khác.

Bên trên đã từng dặn dò, những cảnh liên quan đến Kỳ Duyên có thể gây tranh luận thì đừng có phát.

Nếu phát, tổ tiết mục bọn họ gánh không nổi hậu quả đâu.

Ngôn Án căn bản không quản được chuyện trên ống kính. Trước mắt, vẫn là tính mạng con trai quan trọng hơn.

Thanh quản cô run rẩy: “Kỳ lão sư, tôi cảm thấy ba quả mướp đắng là đủ ăn rồi.”

Kỳ Duyên cúi đầu, tầm mắt vẽ theo độ cong của má cô, cảm thấy cô thật sự tròn trịa.

Tròn đến cảnh đẹp ý vui. So với ba năm trước càng tròn hơn.

Phải biết là suốt ba năm này những thứ hắn có được đều không tròn bằng cô. Lần này khiến hắn có chút liều lĩnh.

Kỳ Duyên: “Không sao, tôi có thể ăn nhiều một chút.”

Nói xong, hắn giơ tay đẩy cô ra.

Ngôn Án dùng sức lực như uống sữa: “Nhưng mà Kỳ lão sư, mướp đắng này thật sự không thể ăn.”

Kỳ Duyên nhẹ nhàng bâng quơ ồ một tiếng: “Vì sao không?”

Ngôn Án dừng một chút: “Bởi vì đây là quả mướp may mắn của tôi. Ăn mất rồi thì vận may của tôi cũng mất.”

Kỳ Duyên yên lặng nhìn cô một lúc. Ngôn Án suýt nữa thì cho rằng hắn sẽ buông tha.

Kết quả là hắn chỉ nhướng mi, nhẹ nhàng gỡ tay cô trên cánh tay mình xuống: “Những thứ may mắn gì đó đều là giả. Đừng mê tín.”

Ngôn Án nổi giận, cô cũng mặc kệ ở đây còn có khách mời và nhân viên công tác, trực tiếp lao vào Kỳ Duyên, nhanh tay giật lấy Ngôn Khốc Khốc đang nằm trên thớt, giấu ra sau lưng mình.

Kỳ Duyên đứng một bên, lặng lẽ đánh giá phản ứng của cô, như thể đang thưởng thức thứ gì đó.

Ngôn Án cảnh giác nhìn túi của hắn, suy nghĩ có nên nhân cơ hội này cướp luôn Ngôn Mông Mông không.

Cô lấy đủ dũng khí, tiến lên mấy bước.

Kỳ Duyên đứng đó, không vui không giận nhìn cô.

Ngôn Án cuối cùng vẫn bối rối, nghĩ thầm quả chanh cũng không thể đem ra nấu cơm tối được, cứ trông kỹ rồi nói tiếp.

Cô nhét mướp đắng vào trong túi mình, thuận tiện mang theo mướp đắng đã thái bỏ vào mâm đồ ăn, nhìn những vị khách mời và nhân viên công tác khác, lộ ra một nụ cười ngoan hiền và hai má lúm đồng tiền: “Tôi đi xào mướp đắng.”

Ngôn Án đi đến trước bệ bếp.

Cô nhìn cái chảo lớn, nhìn dầu muối tương giấm bên cạnh, lại nhìn mướp đắng đã thái trong tay, không biết nên bắt đầu từ đâu.

Cô thật sự chưa từng xuống bếp mà! Sao tổ tiết mục có thể để một gốc cỏ đồng tiền lớn lên nhờ phơi nắng uống nước đi xuống bếp chứ?!

Ngôn Án đứng lặng ba phút, bỏ rổ mướp đắng xuống, vẫn còn đang suy tư chưa có kết quả mà quay gót đi ra khỏi bếp.

Cô đến chỗ gà trống tìm Lương Bạch Vũ. Kết quả Lương Bạch Vũ không có ở đây, chỉ còn con dao nằm trên đất.

Gà trống vẫn hoàn hảo không hao tổn gì, đang tò mò dùng mỏ mổ mổ con dao chơi.

Ngôn Án trầm mặc một lát, hỏi Giang Thiên đang mổ cá ngoài cửa: “Lương Bạch Vũ... lão sư đâu?”

Giang Thiên mổ cá vừa nhanh vừa sạch, khiến dân mạng xem đến dựng ngược cả lông tơ.

Nghe thế, hắn ngẩng đầu, cười thẹn thùng: “Lương lão sư nói muốn đi vệ sinh.”

......

Thời gian quay lại mười phút trước.

Lương Bạch Vũ sau khi chỉ dạy Ngôn Án cách dùng nồi cơm điện trong bếp xong, cầm dao đi tới trước con gà trống.

Hắn ngồi xổm xuống, dùng tay sờ lưng gà trống, cảm thấy con gà này chắc đã ăn không ít trùng, không thì sao mà béo thế này được.

Gà trống vỗ cánh, kêu quác quác quác vào mặt hắn mấy tiếng, khí thế vô cùng, không sợ người chút nào.

Con gà trống trước lúc thoát khỏi bàn tay Ngôn Án ở trong chuồng gà, không biết từ lúc nào đã có một chút biến hoá.

Nhưng mà không có ai để ý.

Lương Bạch Vũ cầm dao lên, nhìn cổ gà trống, dao cầm lên rồi lại buông ra. Thật sự không xuống tay được.

Haizz, tuy rằng người anh em này không biết bay nhưng cũng cùng họ chim, vốn là cùng một gốc gác, nỡ lòng nào hại nhau.

Bảo hắn hạ sát đồng tộc, đối với một con bồ câu lương thiện như hắn thật sự là quá mức tàn nhẫn.

Nhưng ống kính vẫn đang quay nhất cử nhất động của hắn.

Lương Bạch Vũ nghĩ nghĩ, bỏ con dao xuống, vỗ vỗ gà trống rồi đứng lên, vẻ mặt lười nhác: “Tôi đi vệ sinh trước rồi giết gà sau.”

Nhưng mà... một đi không trở lại, đến giờ vẫn chưa về.

......

Ngôn Án nói: “Để tôi đi xem.”

Cô lộp cộp chạy qua cửa. Cửa phòng Lương Bạch Vũ không khoá, bên trong còn có mấy anh quay phim và nhân viên công tác đang đứng.

Dưới áp lực như vậy mà Lương Bạch Vũ vẫn có thể lười biếng ngồi dựa trên sofa lướt di động, thoạt nhìn còn rất hưởng thụ nữa chứ.

【Bạn mãi mãi không thể khiến một con bồ câu ngừng bồ câu】

【Tôi biết Lương Bạch Vũ như vậy là không đúng, rất không đúng, không tôn trọng người khác, không tuân thủ quy tắc, không có trách nhiệm. Mọi người có thể mắng anh ấy. Nhưng tôi thật sự muốn nói giờ phút này anh ấy thật là đáng yêu. Chỉ tưởng tượng có một con bồ câu dựa vào sofa vô tội nhìn mình như vậy aaaaaa, tôi nghĩ mình sẽ bị dụ dỗ mất!】

【Ơ mà nãy giờ phát sóng trực tiếp mãi không thấy bên Ngôn Án nhỉ, Ngôn Án đang làm gì đấy】

Trên màn hình, Ngôn Án dừng bước chân vội vã lại, cứu vớt chút hình tượng cá nhân của mình trong chương trình.

Trước khi tham gia tiết mục, cô tự đặt hình tượng cho mình là một cô gái thiện lương, đáng yêu, ôn nhu lại biết lễ phép.

Cô khụ khụ cười nói: “Lương lão sư.”

Lương Bạch Vũ ngẩng đầu lên, rất hưởng thụ: “Haizz, sao nữa?”

Ngôn Án đi vào, biết rõ còn hỏi: “Lương lão sư, có phải anh biết nấu ăn không?”

Lương Bạch Vũ gật gật đầu: “Cũng biết một chút.”

“Vậy Lương lão sư, các bước để xào rau là gì?”

Lương Bạch Vũ nghĩ nghĩ, đơn giản hoá các bước cho bạn tốt: “Đun dầu, bỏ đồ ăn vào, xào xào, sau đó bỏ muối, nước tương, tuỳ tiện thêm chút rượu gia vị. Chín là được.”

Ngôn Án lặp lại một lần trong lòng cho nhớ: “Vâng, cảm ơn Lương lão sư. Đúng rồi Lương lão sư, anh thịt gà thế nào rồi?”

Lương Bạch Vũ đang lướt vòng bạn bè dừng lại một chút, sau đó nói như không có việc gì: “Tôi sẽ xuống liền, xong ngay thôi.”

Ngôn Án trợn trắng mắt trong lòng nhưng ngoài mặt lại cười nói: “Vâng.”

Nói xong, cô lại lộp cộp chạy xuống tầng.

Lương Bạch Vũ thấy vậy, càng nhấn cả người xuống sofa sâu hơn.

Ngôn Án bước nhanh vào phòng bếp. Kỳ Duyên nhìn cô một cái, ánh mắt như hàn băng.

Cô chớp chớp mắt, đón lấy tầm mắt hắn với vẻ mặt vô tội, sờ sờ đầu mình rồi lại đi đến trước bệ bếp.

Lò lửa đã có nhân viên công tác chuẩn bị xong. Cô cầm chai dầu hạt cải Hoàng Xán Xán, nhìn cái chảo to đặc thù ở nông thôn, suy nghĩ một chút, đổ một ít vào.

Nhìn trong nồi chỉ có một chút dầu nhợt nhạt, cô hơi do dự, cảm thấy dầu càng nhiều càng tốt.

Ngôn Án gật đầu, tin tưởng bản thân, cô không chút do dự đổ hơn nửa can dầu xuống.

Khu vực bình luận lập tức phụt cười.

Cả nhân viên công tác cũng không nhịn nổi.

Cô cầm một nửa can dầu còn dư, ngẩng đầu, nhìn nhân viên công tác đang cười, còn chưa kịp hỏi có chuyện gì...

Thì đã nghe thấy giọng nói bình đạm của Kỳ Duyên.

“Em đang muốn chiên mướp đắng đấy à?”

____________

Tác giả có lời muốn nói:

Ngôn Khốc Khốc lệ rơi đầy mặt: Con không muốn nói chuyện với mẹ nữa.

Ngôn Án: Mẹ không có... Mẹ không phải... đừng nghe ba con nói bậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.