Tòng Húc còn hai ngày nữa sẽ xuất viện.
Hai ngày này, ba mẹ Tòng ngoại trừ lúc ăn cơm, hầu như không ở bệnh viện.
Hai vợ chồng nhân lúc còn mới mẻ, nung nấu nhiệt huyết chăm sóc, mỗi này đều xoay quanh cún con ở nhà.
Lúc đưa cơm tới còn nói với Tòng Húc: “Nếu không con tự về thành phố A trước, cún con để lại cho ba mẹ chăm sóc thay con mấy ngày.”
Tòng Húc lật tạp chí: “Được ạ.” Tiếp tục nói: “Hai người nuôi mấy tháng, nuôi lớn có khi có thể mở miệng gọi ông bà nội, vừa gọi vừa vẫy đuôi.”
Mẹ Tòng thiếu chút nữa cầm hộp cơm ném sang,
Tòng Húc cười không ngừng,
Cậu cười như vậy, Lục Thận Phi và Nhan Nặc đều yên lặng nhìn ở một bên.
Tòng Húc ngồi trên sô pha, ánh mắt từ tạp chí nâng lên nhìn hai người: “Sao vậy?”
Lục Thận Phi không nói gì.
Nhan Nặc nói “Không có gì”, nhìn sang chỗ khác: Tòng Húc này cùng Tòng Húc mà cậu biết, khác biệt rất lớn.
Tòng Húc mà Nhan Nặc biết là dáng vẻ gì?
Thật trạch*, thường xuyên ngồi ngốc một mình, cả ngày ở trong phòng từ sáng đến tối viết bản thảo. (*trạch: chỉ những người sống nội tâm, họ thường khép kín không gian sống của mình chỉ trong căn phòng nhỏ bé.)
Tính cách hơi lãnh đạm, không thích cười, không lo cơm ăn áo mặc, tính tình tốt, sống giản dị.
Nụ cười hoàn toàn thoải mái như bây giờ, Nhan Nặc gần như chưa bao giờ thấy trên gương mặt Tòng Húc.
Nhìn thấy, ngoại trừ kinh ngạc, còn cảm thấy...
Cũng khá tốt.
Dù sao tươi cười tượng trưng cho ánh mặt trời và sức sống, vẻ ngoài tích cực hướng về phía trước ai mà chẳng thích.
Nhan Nặc chứng kiến khiến cậu cảm thấy ngoài ý muốn, làm sao ngăn lại ——
Tòng Húc mất trí nhớ và Lục Thận Phi thân phận chồng cũ, dưới tình huống trước mắt chưa đâm thủ sự thật, ở chung thật tự nhiên hòa hợp.
Lục Thận Phi gần như không rời khỏi phòng bệnh, vẫn luôn ở đây nửa bước không rời mà chăm sóc. Chân tay Tòng Húc rõ ràng đều tốt, lại giống như người tàn tật, mỗi ngày gần như đều ở trên giường, việc gì cũng do Lục Thận Phi làm, bản thân chỉ phụ trách xem tạp chí.
Xem tạp chí cũng được, nằm bò, nằm, ngồi, các loại tư thế, còn muốn đem chân từ trên giường vươn tới gác lên đùi Lục Thận Phi, Lục Thận Phi cũng để cậu gác.
Đôi khi hai người ở bên nhau ôn hòa, mỗi người xem tạp chí, tay Lục Thận Phi còn đặt trên cổ chân Tòng Húc.
Thật thân mật, thật tự nhiên, như tất cả những người đang yêu nhau trên thế giới này.
Nhan Nặc cảm thấy quái lạ trong lòng.
Bởi vì đứng trên góc độ của cậu, là trợ lý của Tòng Húc, đề tài liên quan đến Lục Thận Phi cậu từng nghe, hầu như đều là chuyện không tốt.
Ví dụ như ông chủ Kiếm Hồng Chư Hầu cảm thấy Lục Thận Phi lúc muốn bản quyền, tuy có giàu có và cũng rất có năng lực, nhưng lại quá mức mạnh mẽ bá đạo.
Ví dụ như Tòng Húc từ lúc ở riêng hầu như im bặt không hề nhắc đến Lục Thận Phi, tình cờ nhắc tới thì thái độ luôn thật lạnh nhạt, không muốn nhiều lời.
Cho nên đến nay trong lòng Nhan Nặc vẫn luôn phác họa hình tượng Lục Thận Phi rất tiêu cực.
Và bởi vì ly hôn, họ đã ly thân nhiều năm trước khi ly hôn, cảm thấy hai người này căn bản không thể hòa hợp với nhau.
Kết quả hiện tại......
Nhan Nặc nhìn, không biết làm sao cho phải.
May mà ngày xuất viện đã gần ngay trước mắt, tất cả chân tướng sắp được đưa ra ánh sáng.
Buổi chiều trước hôm xuất viện một ngày.
Ba mẹ Tòng không đến, Lục Thận Phi cũng tạm thời không có ở đây, đã ra ngoài. Chỉ có Nhan Nặc ở lại phòng bệnh, trong người có việc, di động không rời mắt.
Tòng Húc không xem tạp chí, quan sát Nhan Nặc, Nhan Nặc cảm giác được, giương mắt, ngồi thẳng trên sô pha: “Làm sao vậy?”
Tòng Húc nhìn cậu, cười cười: “Không có gì.”
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu sáng, hôm nay là một ngày tốt, có lẽ do sắp xuất viện, tâm trạng Tòng Húc thật tốt, tán gẫu cùng Nhan Nặc.
Tòng Húc: “Cậu không quen biết Lục Thận Phi, Phí Bằng đúng không.”
Nhan Nặc buông di động, mơ hồ nói: “Từng gặp rồi, không thân.”
Tòng Húc ngồi ở đầu giường, rảnh rỗi quơ quơ chân: “Ừm, cậu là bạn của tôi.”
Nhan Nặc không biết Tòng Húc làm sao thấy được, hỏi: “Làm sao anh biết?”
Tòng Húc chỉ chỉ đôi mắt: “Nhìn ra được.”
Lại nhìn Nhan Nặc, nói: “Tôi còn nhìn ra được, cậu vẫn luôn quan sát bọn tôi trong phòng bệnh.”
Nhan Nặc sửng sốt.
Tòng Húc cười cười, dời tầm mắt, cũng đổi đề tài, cảm khái: “Ngày mai xuất viện rồi, Tôi đúng là mạng lớn mà.”
Lại như đang tự nói với chính mình: “Người mạng lớn, phúc khí chắc cũng rất nhiều nhỉ.”
Nhan Nặc vẫn còn ngơ ngác, không biết nên nói gì.
Tòng Húc quay lại nhìn cậu, cười nhẹ: “Mật ong, hồng trà thêm quả khô, sau này toi vẫn luôn uống như vậy, nước trắng thật sự khó uống.”
Nhan Nặc ngơ ngẩn: “Có phải anh...... Nhớ được điều gì?”
Tòng Húc nhún vai, lắc đầu.
Nhan Nặc lại không biết nên nói gì.
Tòng Húc thần sắc nhẹ nhàng: “Nhớ không được cũng không sao.”
Nhan Nặc hạ mắt: Làm sao mà không sao được.
Tòng Húc nhìn Nhan Nặc: “Dù sao sau khi xuất viện, mọi người cũng sẽ nói cho tôi biết.”
Nhan Nặc đột nhiên nâng mắt lên, ngoài ý muốn nghe được điều này, hỏi: “Ba mẹ anh và Lục Thận Phi, Lỗ Đạt Đạt nói ra viện sẽ nói chuyện với anh sao?”
Tòng Húc vẻ mặt trước sau như một, vẫn nhẹ nhàng tự nhiên như vậy: “Không có, bọn họ không nói gì với tôi.” Vẫn nói câu nói kia: “Tôi nhìn ra được.
Chính cậu nhìn ra được.
Nhan Nặc đứng lên: “Anh......”
Tòng Húc cong cong khóe môi, ánh mắt thản nhiên: “Bởi vì sơ hở thật sự quá nhiều.”
Nhan Nặc cuối cùng cũng nghĩ ra, cầm điện thoại vội vàng bước đến gần giường bệnh, sắp đến gần, cửa phòng mở ra, Lục Thận Phi bước vào.
Tòng Húc giống như chỉ đang cùng Nhan Nặc tán gẫu, Lục Thận Phi đến, cậu không hàn huyên nữa. Nhìn về phía cửa, lớn tiếng than thở: “Anh đi WC lâu vậy sao?”
Lục Thận Phi: “Trả lời một cuộc điện thoại.”
Tòng Húc: “Ba mẹ em?”
Lục Thận Phi: “Ừm.”
Tòng Húc dựa lưng về phía sau: “Không cần hỏi, buổi chiều họ chắc chắn không tới, muốn ở cùng cháu trai bảo bối của bọn họ.”
Lục Thận Phi: “Bọn họ thích.”
Tòng Húc: “Có thích thì cũng chỉ là chó con, em mới là con trai.”
Nhan Nặc trở lại sô pha, cúi đầu nhìn di động, khóe mắt hướng về phía giường bệnh: Thì ra là thế.
Thì ra mọi người đang chờ xuất viện sẽ không che giấu chân tướng nữa. Hơn nữa với sự nhạy bén của người viết tiểu thuyết, Tòng Húc đã sớm nhìn ra sự không đúng.
Xuất viện, mọi người đều đang chờ xuất viện.
Ngày tiếp theo.
Vài họ hàng gần, em họ, anh họ, chú, dì, Lỗ Đạt Đạt, Phí Bằng Trình tất cả đều tới.
Mọi người giúp đỡ việc xuất viện, tiền hô hậu ủng, mênh mông cuồn cuộn giống như thái thượng hoàng kết thúc thời gian tránh nóng chuẩn bị hồi cung.
Cuối cùng Tòng Húc về nhà, ngồi xe mẹ Tòng, một chiếc Mercedes-Benz tầm trung có giá hơn 500 nghìn nhân dân tệ.
Mẹ Tòng phụ trách lái xe, ba Tòng là phụ lái. Tòng Húc ngồi ở phía sau. Những người khác hoặc là lái xe ở phía sau, hoặc là giúp đỡ xuất viện xong đã nhanh chóng rời đi.
Đường từ bệnh viện về đến nhà không xa, mẹ Tòng lái xe cực kỳ cẩn thận, ba Tòng ở bên cạnh hướng dẫn.
“Phía sau không có xe, chuyển làn, chuyển làn.”
“Bà nhìn vạch trắng trên mặt đất, có biển báo thẳng và rẽ phải khoonh? Đường này có thể đi thẳng, có thể đi.”
“Sắp sang đèn vàng rồi, đừng qua, chờ đèn đỏ.”
Tòng Húc buồn cười, cúi người về phía trước: “Mẹ, mẹ có thể lái không vậy?”
Mẹ Tòng quay đầu lại: “Sao lại không thể lái? Mẹ lái rất tốt, xe này trước giờ mẹ vẫn lái.”
Nhắc tới xe, Tòng Húc hỏi: “Xe này ba mua cho mẹ hả?”
Ba Tòng: “Đâu có, con mua. Sinh nhật năm trước của mẹ con, con mua làm quà tặng bà ấy.”
Tòng Húc “hừ” một tiếng: “Xe này chắc phải mấy trăm ngàn nhỉ, con cũng thật giàu có.”
Ba Tòng đột nhiên im lặng.
Một lát sau, mẹ Tòng nói: “Tiểu Lục cho con tiền, ở phương diện này cậu ấy đối với con luôn rất hào phóng.”
Tòng Húc ngồi trở lại ghế sau, dưa lưng vào ghế không nói gì.
Ba Tòng lại nói với mẹ Tòng: “Trước đây nói bà không cần nhận.” Tiền của Lục Thận Phi, “Nhà ta cũng không phải không có tiền. Bà muốn mua tôi cũng có thể mua một chiếc giống vậy”
Mẹ Tòng cãi lại: “Làm sao mà giống được? Con trai mua là con trai mua.” Đó là tâm ý của con trai! Tiêu tiền của Lục Thận Phi thì sao? Không xứng hả?
Đấu khẩu xong, hai vợ chồng không tiếp tục nói nữa.
Tòng Húc nói: “Nhận cũng đã nhận, lái cũng đã lái, không sao.”
Lại nói: “Nếu thật là tiền của Lục Thận Phi, coi như tâm ý của con, anh ấy hiếu kính hai người.”
Ba Tòng không nói gì nữa, mẹ Tòng nhẹ nhàng trả lời: “Đúng vậy.”
Sau khi trở về nơi ở, cuối cùng Tòng Húc cũng thấy được căn nhà hiện tại gia đình mình đang ở.
Nhà ở có ba phòng, phòng khách rất lớn, trang trí đơn giản, đồ đạc trong nhà đều bằng gỗ, rất có kết cấu.
Dựa theo tập tục trong nhà, trước khi người nằm viện tiến vào nhà phải cắt một nhúm tóc ném ra ngoài cửa để tránh xui xẻo.
Nhúm tóc của Tòng Húc là do ba Tòng cắt, cắt xong mẹ Tòng ném vào thùng rác ở trong bãi rác, ném xong trong mắt hai vợ chồng đều là nước mắt.
Mạng lớn, thật là mạng lớn.
Tòng Húc mỗi tay ôm một người an ủi, cùng nhau vào nhà.
Trong góc hành lang, có vài hàng xóm đang nhỏ giọng bàn luận:
“Ai, lần này thật sự, cũng không trách hai người họ muốn khóc, con trai bọn họ suýt chết.”
“Đúng vậy, tai nạn xe nặng như vậy, nghe nói xe lật luôn.”
“Chồng tôi nói, may mắn đó là Series 7, một chiếc xe tốt chịu va chạm, tôi cảm thấy ông ấy nói hươu nói vượn, đây đâu phải vấn đề xe xe chịu va chạm.”
“Đúng vậy, đâm nghiêm trọng như vậy, dù xe tốt cũng không chịu nổi.”
Lỗ Đạt Đạt đi theo vào nhà, lỗ tai Nhan Nặc dựng lên yên lặng nghe, chỉ cảm thấy nghĩ mà sợ. Cách thang máy không xa, cửa hộp phòng cháy mở ra đóng lại.
Lục Thận Phi hút thuốc ở hành lang, Phí Bằng Trình đứng bên cạnh.
Tai nạn nghiêm trọng bao nhiêu, trước đó thấy chiếc xe hỏng ở bãi đỗ xe cũng có thể đoán được.
Phí Bằng Trình cũng phải cảm than: “Lần này thật sự là mạng lớn, may mà không sao.”
Lục Thận Phi lộ vẻ mệt mỏi.
Sau khi xuất viện và trở lại, chuyện ly hôn sẽ bị đâm thủng. Phí Bằng Trình nói: “Cậu định nói thẳng hả? Xem Tòng Húc có phản ứng như thế nào? Nói xong thở dài.
Lục Thận Phi dập điếu thuốc, đẩy cửa sổ cầu thang ra, nhìn ra ngoài cửa sổ, mùi hói thuốc thoang thoảng trên người.
Họ đã ly hôn, Phí Bằng Trình đề nghị: “Nếu không thì hiện tại chúng ta đi thôi.”
Trong nhà, ba Tòng đang rửa trái cây, mẹ Tòng bỏ ly và chén đũa mang tới bệnh viện vào bồn rửa.
Đóng cửa lại, hai vợ chồng nhỏ giọng nói thầm:
“Nói thẳng?”
“Nếu không thì sao? Viết email hả?”
“Ăn trước cơm trưa đi, đông người quá, mọi người cùng ăn bữa trưa đã.”
“Cũng đúng, vậy buổi chiều nói.”
Nhưng hoàn toàn không cần đến buổi chiều.
Tòng Húc vào cửa, biết phòng nào là phòng ngủ của mình, liền đẩy cửa đi vào.
Giống như cậu nghĩ, ngoại trừ giường và tủ quần áo còn có một chiếc bàn làm việc.
Trên bài có hai túi văn kiện, một túi đựng di động bị vỡ, ví tiền và những đồ dùng lặt vặt khác lúc gặp tai nạm. Một túi khácđựng giấy được buộc bằng một sợi giây màu trắng.
Lỗ Đạt Đạt cả ngày vội trái vội phải chạy đến chạy đi, không chạy đến bên này. Lần đầu tiên đến, vào phòng nhìn đông nhìn tây, nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp lúc Tòng Húc 18 tuổi đặt ở tủ đầu giường.
Tòng Húc đứng ở bên bàn làm việc, mở túi hồ sơ ra, thoáng nhìn di động bị rơi vớ màn hình, tiếp theo mở ví tiền.
Trong ví tiền có chứng minh nhân dân, có thẻ ngân hàng tên của cậu, ngoài ra không còn gì khác.
Túi đựng tài liệu khác Tòng Húc tạm thời chưa động vào, trước tiên ngồi xuống trước bàn, kéo ngăn kéo bên trái bàn.
Tổng cộng có ba ngăn kéo, ngăn trên cùng và dưới cùng không khóa, ngăn kéo ở giữa bị khóa.
Tòng Húc không có gì ngạc nhiên, bởi vì đây là thói quen từ nhỏ của cậu, khóa ngăn kéo chỉ khóa ngăn giữa, bởi vì ở giữa đặt những đồ vật cá nhân không muốn để người khác nhìn thấy. Mà ba mẹ cậu luôn tôn trọng, không động đến đồ vật của cậu.
Chìa khóa...
Tòng Húc đứng dậy, mở tủ sách phía trên bàn làm việc, ở hàng thứ hai, sau một chồng sách, lấy một chiếc chìa khóa ra.
Lỗ Đạt Đạt nhìn ảnh chụp xong đi tới, thấy Tòng Húc cầm chìa khóa mở ngăn kéo ra, thăm dò hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Tòng Húc không trả lời, vặn khóa mở ngăn kéo, đặt ở trên cùng của ngăn kéo là một chứng chỉ bìa màu đỏ.
Trên bìa của giấy chứng nhận, đoan đoan chính chính ba chữ*: Giấy chứng nhận ly hôn. (*Từ gốc ở đây là “Ly hôn chứng” chỉ có ba chữ)