Sau Khi Mất Trí Nhớ Ta Trêu Chọc Chồng Cũ

Chương 11: Chương 11




Tòng Húc chỉ mất trí nhớ, không phải thay đổi tim, tình huống của bản thân như thế nào, cậu là người hiểu nhất.

Từ khi nào phát hiện không đúng.

Là từ rất sớm, khi vừa tỉnh lại không lâu.

Bởi vì cậu có một bí mật liên quan đến Lục Thận Phi mà chỉ có mình cậu biết ——

Cậu có một hình xăm đã mờ ở bên trong cánh tay.

Đó là hồi cấp ba, khi còn là bạn học, Tòng Húc thầm thích Lục Thận Phi.

Bởi vì quá thích, trằn trọc khó kìm lòng được nên cầm tiền bản thân tiết kiệm được, âm thầm tìm đến một tiệm xăm, muốn xăm một con hươu* kín đáo ở bên trong cánh tay, gần với bả vai. (*bản gốc là Lộc gần đồng âm với Lục)

Thợ xăm nhìn không tồi, lúc cho Tòng Húc xem thiết kế, trên giấy vẽ một cái đầu hươu đơn giản.

Kết quả không ngờ, trình độ xăm của thợ xăm là tay mơ, xăm qua xăm lại thành một cục hồ nhão to bằng móng tay.

Năm đó Tòng Húc dở khóc dở cười.

Nhưng cậu đã đạt được mục đích, xăm thành hình dạng gì cũng không quan trọng lắm.

Sau này hình xăm kia nhìn như một cái bớt, vẫn luôn theo cậu từ cấp ba đến đại học.

Cậu chưa từng kể với ai, từ ba mẹ, bạn bè đến cả Lục Thận Phi đều không ai biết, đây là bí mật chỉ có mình cậu biết.

Mặc dù đại học năm thứ ba ở bên Lục Thận Phi, lúc hai người thân mật nhão nhão dính dính, Lục Thận Phi kéo cổ áo cậu nhìn vào bên trong, thấy kỳ lạ sao lại có vết bớt như vậy, cậu cũng không hé răng nửa lời.

Cậu thậm chí còn âm thầm lên kế hoạch, chỉ cần vẫn còn thích Lục Thận Phi, hình xăm này cậu sẽ luôn giữ.

Sau đó yêu đương với Lục Thận Phi, từ năm 3 đến năm 4, lúc tròn 1 năm yêu đương, Tòng Húc lại tìm một tiệm xăm ở gần làng đại học, không đụng vào hình xăm cũ, chỉ xăm một hình xăm nhỏ hơn nút ruồi ở bên cạnh.

Thợ xăm thứ hai này còn kỳ lạ hơn nhiều, không những liếc mắt một cái đã nhìn ra hình xăm kia là bút tích của một tay mơ, lúc xăm hình mới còn nói chuyện phiếm với Tòng Húc: “Sau này định mỗi năm xăm chấm một cái?”

Tòng Húc ngoài ý muốn.

Thợ xăm cười cười, giải thích tại sao mình đoán được: “Học sinh đến chỗ tôi xăm, hoặc là tâm huyết dâng trào, có chút phản nghịch, hoặc chính là vì tình cảm.”

Dừng một chút, nhìn Tòng Húc nói: “Tôi đoán cậu là người sau.”

Tòng Húc không nói gì cũng không phủ nhận, hỏi thợ xăm: “Nếu ta xăm một hàng 5 chấm, chẳng phải sẽ biến mình thành một quả cầu hạt mè?”

Thợ xăm cười: “Quả cầu hạt mè? Mỗi năm cậu chấm một cái, cũng không phỉa mỗi ngày chấm một cái, làm sao biết thành quả cầu hạt mè được.”

Tòng Húc nghiêm túc nói: “Mỗi năm một chấm, cũng không ít.”

Mỗi năm?

Thợ xăm bận rộn việc trong tay, sâu kín nhắc nhở: “Tình cảm hạn sử dụng rất ngắn.” Có thể hôm nay chấm một cái, sang năm chấm một cái, khó nói trước năm sau nữa.

Tòng Húc không quan tâm đến câu nói của thợ xăm: “Làm sao để xăm?”

Thợ xăm: “Vẽ một hình mẫu, năm chấm kia theo đường nét hình mẫu xăm.”

Tòng Húc: “Có lý.”

Hiện tại, cánh tay dựa trên bả vai của thợ xăm, bao gồm chấm đen nhỏ mà Tòng Húc nhớ rõ kia, cùng với những chấm nhỏ có khả năng sẽ có khác đều không có, chỉ có những vết sẹo bất quy tắc, sâu cạn không đồng nhất bên trong cánh tay.

Mà tất cả những điểm này, từ lúc tắm rửa buổi tối vừa tỉnh dậy Tòng Húc đã phát hiện ra.

Chỉ là lúc đó ký ức còn dừng ở năm 4, trong tiềm thức chỉ tiếp thu là hình xăm không còn, chưa liên hệ đến Lục Thận Phi, cũng không chủ động nghĩ sâu xa.

Mãi đến sau đó, cậu quan sát Lục Thận Phi, quan sát những người bên cạnh, phát hiện ra đủ loại khác thường.

Rồi sau đó, Nhan Nặc tới.

Mật ong, hồng trà, thêm quả khô, cậu không uống nước trắng.

Hiển nhiên Lục Thận Phi căn bản không biết, cũng không phủ nhận hay phản bác.

Một người yêu thân mật khăng khít, bạn lữ trong hôn nhân, sao có thể không biết những điều này? Trừ khi......

Trừ khi bọn họ đã không ở bên nhau một thời gian dài.

Lục Thận Phi không biết thói quen sinh hoạt hiện tại của cậu.

Thật ra không chỉ có cái đó, còn có sơ hở rõ ràng nhất là trong những người đến thăm bệnh, không có người nhà của Lục Thận Phi.

Phải biết rằng cậu và Lục Thận Phi là bạn học từ hồi cấp 2, cùng quê, cậu xảy ra tai nạn ở quê, cậu lại là người yêu của Lục Thận Phi, người nhà họ Lục sao có thể không đến thăm?

Nhưng một người cũng không thấy.

Bao gồm cả sự mất tự nhiên khi ba mẹ cậu và Lục Thận Phi ở chung, Lỗ Đạt Đạt muốn nói lại thôi, sự cảnh giác, kiêng kị vô thức của Nhan Nặc đối với Lục Thận Phi.

Cùng với sự im lặng quá mức của Lục Thận Phi, ở bên cạnh cậu lại im bặt không nhắc tới những việc đã qua, không có ý định giúp cậu nhớ đến chút gì, cũng không nói đến chuyện sau khi xuất viện thì sẽ như thế nào.

Rất nhiều rất nhiều, Tòng Húc căn bản không cần đào sâu, rất nhiều dấu hiệu đều đang triển lãm trước mắt cậu, cùng hướng về phía kết quả cuối cùng: Cậu và Lục Thận Phi, đã chia tay từ lâu.

Hiện giờ, giấy chứng nhận ly hôn ở trong tay.

Giống như trần ai lạc định*, Tòng Húc ngênh đón kết cục chân chính của bản thân. (*mọi chuyện đã được định sẵn dù làm gì đi chăng nữa. Khi nhắc đến cụm từ này có nghĩa mọi chuyện không hề tốt.)

Cậu cầm giấy chứng nhận ly hôn, bị Lỗ Đạt Đạt đè lại: “Cậu...”

Tòng Húc nhướng mày, nhìn cậu ta, bình tĩnh nói: “Cậu còn muốn giấu sao?”

Lỗ Đạt Đạt buông tay, lại căng thẳng nhìn chằm chằm Tòng Húc: “Cậu không sao chứ?”

Tòng Húc cầm giấy chứng nhận ly hôn, mở ra xem, khép lại, đặt trên bàn, tiếp tục nhìn vào ngăn kéo: “Có thể có chuyện gì.”

Lỗ Đạt Đạt có chút không tin tưởng, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Tòng Húc đang ngồi trên ghế: “Cậu thật sự...”

Tòng Húc thò tay vào ngăn kéo, lật lật, ngắt lời cậu ta: “Cậu ra ngoài trước đi, tớ ngồi một mình một lát.”

Lỗ Đạt Đạt vẫn còn ngồi xổm: “Nếu cậu khó chịu...”

Tay đang lật ngăn kéo của Tòng Húc dừng lại, nhướng mày, bình tĩnh như cũ: “Hiện tại tớ hẳn là không khó chịu, người đảm bảo khó chịu, thì cậu phải làm sao bây giờ?”

Lỗ Đạt Đạt suýt nữa ngồi bệt xuống đất, mở to mắt nhìn: “Làm sao cậu biết được?”

Tòng Húc: “Đại ca, tớ có mắt, cũng có đầu óc.”

Lời nói tổn thương kia của Phí Bằng Trình, cái gì mà “Lại muốn người bảo đảm lót đường cho cậu”, vô duyên vô cớ, nói người đảm bảo gì? Trừ khi người đảm bảo ở trong hiện trường phòng bệnh, ngoại trừ cậu, còn có thể là ai?

Tòng Húc lại nói: “Cậu ra ngoài trước đi.”

Lỗ Đạt Đạt chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm mặt cậu, vừa cảm thấy Tòng Húc bình tĩnh lại giỏi giang như vậy quá xa lạ, vừa cảm thấy như vậy rất đỉnh, hỏi: “Cậu thật sự không sao chứ?”

Tòng Húc: “Không sao.” Cậu lại nói một lần nữa, lần thứ ba: “Đi ra ngoài.”

Lỗ Đạt Đạt nhanh nhẹn đi ra ngoài.

Tòng Húc lại nói với cậu ta: “Trước mắt đừng nói gì hết.” Đừng nói cậu đã thấy giấy ly hôn.

Lỗ Đạt Đạt hiểu.

Cửa phòng đóng lại, rốt cuộc Tòng Húc có thời gian đơn độc một mình.

Cậu cầm đồ vật trong ngăn kéo thứ hai lấy ra.

Giấy chứng nhận ly hôn, giấy kết hôn đã mất đi hiệu lực, ba chiếc nhẫn, một hộp nhựa, một thẻ nhân hàng, một quyển sổ bất động sản.

Thẻ ngân hàng là thẻ màu đen, không phải của Tòng Húc, trên thẻ có tên của Lục Thận Phi.

Bất động sản cũng không phải của Tòng Húc, quyền sở hữu là Lục Thận Phi, trong trí nhớ của Tòng Húc thì địa chỉ này là căn hộ Lục Thận Phi thuê kia, chính là phòng kết hôn của bọn họ.

Về phần ba chiếc nhẫn: Một đôi nhẫn bạc cũ là nhẫn tình nhân mà anh và Lục Thận Phi mua hồi đại học năm 3, vẫn đeo đến năm 4.

Một chiếc nhẫn bạch kim khác, Tòng Húc cầm lên, đeo vào ngón áp út, vừa vặn.

Nếu cậu đoán không nhầm thì đây là nhẫn cưới.

Tòng Húc im lặng nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út, đáy lòng không có gì giao động.

Không chỉ có nhẫn, giấy đăng ký kết hôn, giấy ly hôn, thẻ ngân hàng, sổ nhà, tất cả những bằng chứng liên quan đến cậu, Lục Thận Phi và cuộc hôn nhân này nhất thời không thể khiến cậu có cảm giác gì.

Cậu không khó chịu vì cuộc ly hôn, cũng không có cảm giác xúc động khi dùng ký ức năm 21 tuổi nghênh đón kết cục năm 27 tuổi.

Thật kỳ diệu, bình tĩnh khác thường.

Cậu chỉ có chút cảm khái, thì ra đây là kết cục của cậu và Lục Thận Phi.

Thì ra tình cảm trên đời này, thật sự giống như lời thợ xăm kia, hạn sử dụng rất ngắn, khó có thể lâu dài.

Thì ra bản thân năm 27 tuổi là như thế này.

Tòng Húc ngồi dựa vào ghế, chậm rãi tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út, bỏ lại vào góc ngăn kéo.

Cuối cùng, ánh mắt của cậu rơi vào chiếc hộp nhựa, còn có túi tài liệu cuốn một vòng dây kia.

Cậu không cử động, nhìn chằm chằm nó, có một trực giác: Cậu quên, không chỉ mình chuyện ly hôn này.

Bên A: Tòng Húc bút danh: X.U

Bên B: Trang web văn học Kiếm Hồng

Hợp đồng rõ ràng được sắp xếp từng bản theo ngày ký, bởi vì mấy bản hợp đồng trước Tòng Húc có ấn tượng, đều là văn cậu viết lúc học đại học, bút danh lúc đó là X.U.

Mãi đến một phần hợp đồng cách đây 5 năm, bút danh đổi thành: Tự Mạc.

Các bản hợp đồng sau đó, bút danh của Tòng Húc trên hợp đồng đều là Tư Mạc, một bản lại một bản, một quyển lại một quyển: Hợp đồng với trang web, ủy quyền đại lý Kiếm Hồng ký thay các hạng mục bản quyền.

Hợp đồng cuối cùng là một tờ giấy A4, trên đó dùng bảng biểu thống kê kỹ càng tỉ mỉ tiểu thuyết đã được công bố mấy năm nay, cùng với các loại bản quyền, xuất bản trong nước, kịch truyền thanh, ca khúc chủ đề, truyện tranh, sân khấu kịch, điện ảnh, tình huống ký kết.

Tòng Húc cầm bảng biểu và hợp đồng đối chiếu, tất cả hợp đồng đều có thể đối chiếu, ngoại trừ quyển tiểu thuyết cuối cùng 《 không đường thối lui 》trong bảng thống kê.

Trên bảng biểu là chữ viết của chính Tòng Húc, viết bản quyền điện ảnh 《 không đường thối lui 》đã nhận, công ty ủy quyền đánh dấu bốn chữ: Công ty văn hóa Lộc Chanh.

Nhưng trong hộp nhựa không có bản hợp đồng ủy quyền Kiếm Hồng ký thay, cũng không có hợp đồng trang web kỳ hợp đồng với 《 không đường thối lui 》.

Ánh mắt Tòng Húc hướng về phía túi hồ sơ buộc dây cuối cùng kia.

Túi giấy chứa di động và ví tiền, là vật đánh rơi ở hiện trường tai nạn, được ba mẹ Tòng cầm về.

Di động, ví tiền đều đã lau khô, túi giấy thì không thể, ohias trên chẳng những có một vết bẩn, còn có một ít vế máu, máu đã sớm loang lổ trên dây buộc.

Tòng Húc tháo dây buồn ra, lấy đồ vật bên trong túi hồ sơ ra, quả nhiên là hai bản hợp đồng kia.

Một bản là trang web ký hợp đồng 《 không đường thối lui 》.

Một bản là ủy quyền Kiếm Hồng quay điện ảnh, góc trái của tờ cuối cùng không có bên B, không có ngày tháng, không có con dấu, ở bên A là chữ ký tay của Tòng Húc, ngày ký là ba tuần trước.

Ba tuần trước, là ngày gặp tai nạn.

Tòng Húc dựa lưng vào ghế, một tay cầm giấy ủy quyền, một tay cầm bảng biểu, nhìn ngày trên hợp đồng, nhìn chữ “Lộc Chanh” trên bảng biểu.

Trên bàn, giấy đăng ký kết hôn, giấy ly hôn, thẻ ngân hàng, sổ nhà, túi hồ sơ dính máu được sắp xếp theo thứ tự.

Trong nháy mắt, đáy lòng Tòng Húc cảm nhận được kích động thật sự đến ——

Không khó chịu, không cảm thấy đau khổ.

Cảm giác cuối cùng còn sót lại trong ký ức 21 tuổi đối với Lục Thận Phi tan thành mây khói.

Những gì còn lại là hiểu biết về chân tướng, và sự bình tĩnh sau khi biết được mọi thứ.

Tòng Húc ngồi yên một lúc, sau đó nhanh chóng hoàn hồn, cất hồ sơ hợp đồng đi, thu dọn đồ đạc lại.

Khóa kỹ ngăn kéo, Tòng Húc đứng dậy, đi ra ngoài.

Trong phòng khách, mẹ Tòng đang nói chuyện cùng Nhan Nặc, Lỗ Đạt Đạt gồi một mình trên sô pha chơi game, tai nghe ngón bốn phía, nghe thấy Tòng Húc đi ra, lập tức trừng mắt ngẩng đầu lên.

Vẻ mặt Tòng Húc như bình thường, hỏi: “Còn hai người nữa đâu?”

Nhóm hàng xóm đã tản ra, cửa không đóng, mẹ Tòng nhìn thoáng ra cửa: “Tiểu Lục và Tiểu Phí đang ở bên ngoài nói chuyện công việc.”

Tòng Húc đi ra cửa.

Lỗ Đạt Đạt thấy vậy, lập tức đứng dậy, Tòng Húc quay lại liếc nhìn cậu ta một cái, Lỗ Đạt Đạt cầm di động đứng im tại chỗ, lo lắng nhìn chằm chằm Tòng Húc: “Cậu...?”

Trên mặt Tòng Húc vẫn không có gì khác thường, “Ngồi đi.” Nói xong đổi giày, đẩy cửa đi ra ngoài.

Trước khi đi ra ngoài, cậu còn quay đầu nhìn Nhan Nặc trên sô pha: “Rót cho anh một ly nước.”

Nhan Nặc ngơ ngác: “Ồ, được.”

Hành lang phòng cháy, Phí Bằng Trình còn đang thuyết phục Lục Thận Phi suy nghĩ lại, cảm thấy Lục Thận Phi thật sự không buông xuống được, thì nhân dịp mất trí nhớ, nhân dịp hiện tại Tòng Húc còn tình cũ đối với anh, sau khi đâm thủng chân tướng thì lại theo đuổi người ta.

Trên đời này có rất nhiều người ly hôn xong lại phục hôn, không có gì hiếm lạ.

Có điều lúc này, Phí Bằng Trình cảm thấy Lục Thận Phi nên nhận giáo dục trước: “Nhưng đừng để cậu ta tiếp tục ngồi ở nhà, tìm chút việc cho cậu ta làm đi.” Kiếm nhiều hay ít tiền không sao cả, đừng nhàn rỗi làm trời làm đất là được.

Phí Bằng Trình đề nghị: “Hoặc là dứt khoát bố trí cho cậu ta một chức vụ trong công ty đi?”

Lục Thận Phi không tỏ vẻ gì, cũng không trả lời.

Bỗng nhiên cửa phòng cháy mở ra rồi đóng lại, Tòng Húc xuất hiện ở hành lang, vừa đi xuống vừa nói: “Tôi có phải nên làm phó tổng gì đó hay không?”

Phí Bằng Trình: “......”

Tòng Húc vừa đi xuống vừa nhìn Phí Bằng Trình: “Không được?”

Phí Bằng Trình giật giật khóe miệng, muốn cười nhưng không cười được, biến thành cười gượng.

Tòng Húc đến gần, đứng trên hai bậc thang, nhìn về phía Lục Thận Phi, lại hỏi một lần nữa: “Không được?”

Lục Thận Phi nhìn Tòng Húc.

Trong mắt Phí Bằng Trình, có lẽ doxuất viện, và liên quan đến cắt đi dúm tóc đen đủi, lúc này nhìn Tòng Húc có chút khác với khi còn ở bệnh viện:

Ánh mắt của cậu kiên định, vẻ mặt bình tĩnh, cách nói chuyện cũng không giống trước đó, tinh thần và diện mạo cả người thật ra rất tốt.

Phí Bằng Trình nhìn, nghi ngờ đây là sao vậy. Lục Thận Phi là chồng cũ, người bên gối, đã sớm hiểu rõ.

Lục Thận Phi: “Em đã thấy những thứ ở ngăn kéo thứ hai?

Tòng Húc giơ tay, tay chống lên tay vịn cậu thang: “Đã thấy.”

Phí Bằng Trình: “?” Đã thấy cái gì? Thấy cái gì?

Lục Thận Phi vẫn nhìn Tòng Húc như cũ.

Tòng Húc cũng nhìn lại như cũ, ánh mắt không tránh né, thần sắc bình tĩnh thong dong: “Đừng quan sát, cũng không cần đoán, trực tiếp nói cho anh biết, khi nhìn vào ngăn kéo, em không có cảm giác đặc biệt gì.”

Lục Thận Phi che giấu thần sắc, nhẹ nhàng nói: “Cũng phải có ý nghĩ gì đó.”

Tòng Húc bày ra vẻ mặt tự hỏi: “Ừm, thật sự có một ý nghĩ.”

Lục Thận Phi chờ.

Tòng Húc cười, mắt lộ ra ánh sáng: “Sự nghiệp của Lục tổng thành công, tài sản nhiều, lúc ly hôn, tài sản đã chia cho em rồi sao?”

Phí Bằng Trình hít một ngụm không khí, tình huống bây giờ là sao?

Lục Thận Phi có có biểu lộ gì, giọng điệu thong thả: “Lúc trước em không cần.”

Thần sắc Tòng Húc nhẹ nhàng, nghe vậy nhướng mày: “Thật sao.” Tiếp tục nói: “Hiện tại em thay đổi chủ ý.”

Phí Bằng Trình nhìn Lục Thận Phi, rồi nhìn Tòng Húc, vừa khiếp sợ vừa mơ hồ, chờ chút, các ngươi đang làm gì?

Lại thấy Lục Thận Phi nhìn Tòng Húc, hơi híp mắt, dường như tâm tình cũng không tệ lắm, khóe môi cong lên hơi chút ý cười, hỏi: “Chia tài sản?”

Tòng Húc đương nhiên nói: “Chia a.”

Lục Thận Phi bình tĩnh, tựa hồ thứ muốn chia không phải tài sản, mà là một chiếc bánh kem, không chút do dự: “Được.”

Phí Bằng Trình: “???”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.