Editor: Xoài
Địa chỉ: morethantenyears.wordpress.com
Giấy cửa sổ đối với việc ly hôn sắp bị xuyên thủng, bữa trưa sau khi xuất viện, nhất định phải ăn thành hiệu quả “mang ý xấu.”
Ai mà ngời được, bởi vì Tòng Húc vẫn luôn cười tủm tỉm gắp đồ ăn cho Lục Thận Phi, còn cực kỳ nhiệt tình tiếp đón Phí Bằng Trình lần đầu tiên tới nhà, ngoài ý muốn lại làm cho không khí trên bàn ăn càng thêm kỳ lạ.
Lỗ Đạt Đạt: Chết tiệt, tình huống này là sao, bị kích thích bởi hiện thực ly hôn?
Ba mẹ Tòng: Làm sao bây giờ, lát nữa làm sao nói ra chuyện ly hôn đây.
Nhan Nặc: Ông chủ đang làm gì!???
Phí Bằng Trình: Chia tài sản — tin tức bị tung ra — giá cổ phiếu giảm — họp cổ đông, trách nhiệm giải trình — ly hôn — thay đổi cổ phần — xáo trộn công ty — đối thủ nhân cơ hội đào hố — phá sản — ta sẽ chết.
Bữa cơm này là Hồng Môn Yến hả!?
Chỉ có Lục Thận Phi là tâm trạng không tồi, vừa ăn cơm vừa cùng Tòng Húc nói chuyện phiếm: “Anh có việc phải làm, buổi chiều anh sẽ rời đi.”
Tòng Húc: “Ừm. Anh bận trước đi. Nếu không có chuyện gì nữa, mấy ngày nữa em cũng quay lại thành phố A.”
Lục Thận Phi dặn dò: “Bị tai nạn mạng tốt, nhưng trở về vẫn phải đến bệnh viện bên kia kiểm tra lại.”
Tòng Húc: “Em biết rồi.”
Lục Thận Phi: “Lúc em trở lại có thể anh đang đi công tác.”
Tòng Húc nhún vai, thản nhiên nói: “Không thành vấn đề, lúc đó em sẽ liên lạc qua điện thoại.” Dù sao cậu cũng cần thời gian tìm luật sư.
Mọi người: “......” Nơi này thật tự nhiên hài hòa.
Ăn cơm xong, Lục Thận Phi nói đi nên thật sự rời đi.
Mẹ Tòng kinh ngạc, vẫn cho rằng Lục Thận Phi sẽ đợi bọn họ xuyên thủng giấy cửa sổ mới đi, bà cũng không thật sự muốn giữ người lại, dù sao Lục Thận Phi đã là chồng cũ rồi. Đứng trên lập trường của bà, hoàn toàn là suy xét vì Tòng Húc, sợ lát nữa đâm thủng chuyện ly hôn, Tòng Húc không chịu nổi, nếu Lục Thận Phi còn ở đây...
Mẹ Tòng không mở miệng giữ người lại, Tòng Húc ngồi trên sô pha cao giọng nói: “Mẹ, bọn họ có việc, cứ để bọn họ đi trước đi.”
Mẹ Tòng do dự, ba Tòng nghĩ nghĩ: Cũng tốt. Chuyện ly hôn vẫn nên dựa theo kế hoạch ban đầu, ông tự mình nói.
Ba Tòng tiễn Phí Bằng Trình, Lục Thận Phi tới cửa, khách sáo nói: “Người trẻ tuổi các ngươi đều có công tác, Tiểu Húc cũng đã xuất viện, không nên tiếp tục chậm trễ thời gian của các ngươi nữa, mau đi đi.”
Trong đầu Phí Bằng Trình chỉ có chia tài sản có bao nhiêu ảnh hưởng lớn tới công ty, không tập trung tinh thần, khách sáo lên tiếng, đổi xong giày liền ra ngoài.
Lục Thận Phi không muốn ba Tòng tiễn, nói bọn họ sẽ tự xuống lầu, đứng ở cửa, mắt nhìn Tòng Húc.
Tòng Húc cầm ly hồng trà mật ong quả khô mà Nhan Nặc làm cho cậu, cũng nhìn cửa, thoải mái hào phóng giơ tay lên vẫy vẫy.
Giống như rất nhiều năm trước, ở ngõ nhỏ xưa cũ, khi bọn họ cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà, dáng vẻ Tòng Húc giơ tay chào đón anh từ xa.
Cũng giống khi bọn họ mới kết hôn, Lục Thận Phi đến gần nơi làm việc của Tòng Húc, hai người cùng ăn cơm trưa, ăn xong tách ra, mỗi người đều bận, cách một con đường, Tòng Húc giơ tay tạm biệt anh.
Đều đã là chuyện rất lâu về trước.
Đã từng xa cuối chân trời, hiện tại gần ngay trước mắt.
Đáy mắt Lục Thận Phi chứa chút ý cười, rời khỏi.
Cửa đóng lại, trong phòng đột nhiên im ắng.
Lỗ Đạt Đạt thức thời nhấc mông, từ phòng khách đi qua phòng ăn, Nhan Nặc ôm cún con cũng đi sang một bên.
Ba Tòng trở lại phòng khách, mẹ Tòng cũng ngồi xuống sô pha, hai vợ chồng đề nhìn Tòng Húc, một nhà ba người nhìn nhau không nói gì.
Một lát sau, là Tòng Húc mở miệng trước: “Ba mẹ, chuyện ly hôn con đã biết rồi.”
Hai vợ chồng ngoài ý muốn.
Tòng Húc bình tĩnh, cười cười: “Không sao, ly hôn mà thôi.”
Ba mẹ Tòng ở đối diện lại kinh ngạc nhìn Tòng Húc: “Làm sao con biết được?”
Tòng Húc nói đúng sự thật: “Giấy xác nhận ly hôn ở trong ngăn kéo phòng con, con nhìn thấy.”
Nói xong an ủi: “Không sao, không cần lo lắng con không tiếp thu được, con hiểu mọi người che giấu con vì ý tốt, là sợ con nhất thời không chịu nổi, con đều hiểu.”
Mẹ Tòng vẫn luôn trong trạng thái suýt nữa mất con trai, cảm xúc thật dễ dao động, lúc này nói chuyện, nhìn thấy Tòng Húc an ủi họ, không khỏi cảm thấy đau khổ: “Chúng ta không phải cố ý, chỉ là khi đó con vừa mới tỉnh, lại quên rất nhiều chuyện, chúng ta chỉ muốn con vui vẻ.”
Cho dù có lời nói dối trong đó.
Tòng Húc: “Con hiểu.”
Ba Tòng thở dài: “Con đã biết rồi.” Gật đầu: “Có thể hiểu là tốt.”
Nói xong hai vợ chồng đều hơi lo lắng mà nhìn Tòng Húc.
Tòng Húc biết họ đang nghĩ gì, đơn giản là sợ cậu chỉ có ký ức năm 21 tuổi, không có cách nào tiếp thu sự thật đã ly hôn với Lục Thận Phi.
Nhưng cậu đã thật sự tiếp nhận rồi, cũng không có việc gì, càng không phải cố ra vẻ bình tĩnh.
Tòng Húc nhấn mạnh lại: “Con không sao, thật sự.”
Không sao? Thật sự?
Nhưng giữa trưa cậu còn đang liều mạng gắp đồ ăn cho Lục Thận Phi, còn nói trở về thành phố A sẽ làm gì.
Mẹ Tòng phản ứng lại: “Khi đó con đã biết rồi?” Nghĩ nghĩ, trừng mắt: “Có phải con còn luyến tiếc nó hay không, muốn giữ lại?”
Ba Tòng cũng nhớ tới giữa trưa, lập tức cùng mẹ Tòng khuyên: “Con trai, ngựa tốt đều không quay đầu ăn cỏ cũ, một lần hôn nhân, kết thúc thì kết thúc. Hiện tại con không có ký ức trước đó, có thể không có cách nào tiếp thu việc tách ra với Tiểu Lục, nhưng hiện thực chính là như vậy, con cần chậm rãi thích ứng, chậm rãi tiếp thu.”
Tòng mẹ dứt khoát nói rõ thái độ: “Mẹ kiên quyết không đồng ý chuyện tái hôn.”
Gì mà ăn cỏ cũ, gì mà tái hôn?
“Ba, mẹ,“ Tòng Húc dở khóc dở cười: “Con không muốn tái hôn.”
Mẹ Tòng còn đang trong tiết tấu của bản thân: “Có phải vì mấy ngày nằm viện, Tiểu Lục vẫn luôn chăm sóc con, nên con cảm thấy tuy đã ly hôn vẫn còn có thể ở bên nhau không?”
Ba Tòng cũng theo tiết tấu của mẹ Tòng: “Không có khả năng này, đã ly hôn rồi, lúc trước và sau khi ly hôn, thái độ của con đều rất kiên quyết.”
Mẹ Tòng: “Con trai, bởi vì con mất trí nhớ nên đã qiên mấy năm kia, cho nên còn có cảm tình đối với nó”
Ba Tòng: “Chờ con nhớ ra, con sẽ không muốn thấy mặt nó đâu.”
Mẹ Tòng: “Nước đổ khó hốt, con hãy coi Lục Thận Phi như một bát nước bị con đổ ra ngoài đi.”
Ba Tòng: “Làm người phải nhìn về phía trước.”
Mẹ Tòng giơ tay lên: “Phía trước là một thảo nguyên lớn!”
Ba Tòng phối hợp: “Chờ con tới ngắt!”
Câu lạc bộ thơ ca người già kia của hai người có phải chưa giải tán hay không.
Tòng Húc nghe cười không ngừng, cười ngã vào sô pha.
Cười đến khi ba mẹ Tòng trừng mắt, sợ cậu như vậy là bị chuyện ly hôn kích thích.
Lỗ Đạt Đạt cũng nghẹn lại: “Cậu cười như vậy là vì quá đau buồn sinh ra vui sướng?”
Tòng Húc ngồi dậy, buồn cái gì mà buồn, cũng nghe ra được tình huống: “Hiện tại mọi người lo lắng cho ta như vậy là bởi vì trước khi ta mất trí nhớ, cứ để mọi người phải lo lắng phải không?”
Lỗ Đạt Đạt nhanh chóng câm miệng, ba mẹ Tòng đồng thời im lặng.
Tòng Húc không hỏi, đứng dậy, vòng qua sô pha, đi đến phía sau ba mẹ Tòng, ôm bả vai hai người, nghiêm túc thành khẩn nói: “Ba mẹ, con thật sự không sao, không phải giả vờ.”
Tòng Húc: “Dù sao cũng là một người từng đi qua quỷ môn quan, càng tiếc mạng hơn bất kỳ ai khác.”
Tòng Húc: “So sánh với mạng, ly hôn đã là gì?”
Tòng Húc: “Con là con trai duy nhất của hai người, người thân thiết nhất cũng chỉ có hai người, hai người đau lòng cho con, dù không phải vì bản thân, vì hai người, con cũng sẽ quý trọng mạng của mình, làm việc và sinh hoạt thật tốt, sao có thể vì tình cảm, vì ly hôn mà dây dưa khó chịu?”
Tòng Húc: “Vừa rồi không phải hai người cũng nói rồi sao, làm người phải nhìn về phía trước.”
Cậu nhặt mạng về, từ đây về sau, chỉ nhìn về phía trước.
Chuyện ly hôn đã đâm thủng, an ủi cha mẹ xong, tiếp theo chính là Lỗ Đạt Đạt.
Lỗ Đạt Đạt một năm một mười giải thích rõ với Tòng Húc ở phòng ngủ.
Tổng kết lại đại khái là, nhiều năm qua Lỗ Béo vẫn luôn lăn lộn mù quáng trong công việc kinh doanh của mình, nơi này làm một phiếu, nơi kia một phiếu, dự án trong tay nhiều như chó, là khách quen của bộ phận cho vay của ngân hàng.
Nếu muốn vay tiền thì cần có người đảm bảo. Tòng Húc chính là người đảm bảo của ông chủ Lỗ.
Trước sau tổng cộng đảm bảo bảy dự án, mượn tiền 6 lần, ít thì hơn trăm nghìn, nhiều thì mấy triệu, mấy chục triệu. (1000 NDT~ 3.6 triệu VND)
Còn may các dự án này đều kiếm ra tiền, trong đó có một dự án còn lời không ít, tiền đã mượn còn cả vốn lẫn lời, cuối năm sẽ có cổ tức.
Điểm không tốt duy nhất đó là da mặt ông chủ Lỗ quá dày, mỗi lần đều để Tòng Húc làm người đảm bảo, vay tiền. Nếu không, tài chính của dự án gần nhất sẽ không thể xoay chuyển, sắp sửa hết đạn và lương thực.
Tòng Húc nghe xong thật không thể bình tĩnh, hỏi Lỗ Đạt Đạt: “Tớ là kẻ thù sao, cậu cứ bắt lấy tớ vậy?”
Lỗ Đạt Đạt thở dài, nói ba chữ: “Cậu không hiểu.”
Tòng Húc nhướng mày, tỏ vẻ tình nguyện nghe kỹ càng, nói cậu không hiểu cái gì.
Lỗ Đạt Đạt: “Cậu chỉ nhớ rõ những chuyện trong trường học, không nhớ rõ lúc sau khi tốt nghiệp.”
Lỗ Đạt Đạt: “Trong trường sinh hoạt đều đơn giản, cậu giúp tớ bao cơm, không còn tiền cũng không sao, lần sau tớ giúp cậu bao cơm là xong. Ra khỏi trường học, làm sao còn được như vậy.”
Trong xã hội, người với người ở chung, tốt nhất không nói đến tiền bạc, giữa bạn bè cũng không nên, bởi vì mọi người đều sống không dễ dàng, tiền cũng không dễ dàng kiếm được.
Lỗ Đạt Đạt nhiều bạn bè, việc làm ăn cùng bạn bè nhiều thì sao, cuối cùng tìm tới tìm lui chỉ có mình Tòng Húc chịu giúp cậu ta.
Tòng Húc nghe vậy chế nhạo: “Thì ra ta còn là một người tốt?”
Lỗ Đạt Đạt nhíu mày: “Cậu nói gì vậy? Cậu có thể mắng tớ, không thể tự mắng bản thân!”
Tòng Húc cười.
Lỗ Đạt Đạt cũng cười.
Thấy mầm biết cây, suy bụng ta ra bụng người, từ đại học đến xã hội, từ bạn cùng phòng đến bạn bè, một người có yêu cầu một người giúp, một người gặp tai nạn xe một người đầu tiên chạy đến canh giữ trong phòng bệnh. Phần tình nghĩa này ai cũng quý trọng.
Có điều......
Tòng Húc: “Trước kia tớ ký đảm bảo, nhưng về sau không chắc chắn ký nữa đâu.”
Lỗ Đạt Đạt “Ừ” một tiếng, tùy tiện nói: “Không sao, tớ cũng không định lăn lộn lung tung nữa.”
Nhắc tới một người: “Lúc cậu vừa tỉnh, có một cô gái cùng tớ đến thăm cậu, cậu còn nhớ không?”
Tòng Húc: “Ừm.”
Lỗ Đạt Đạt khẽ nói: “Tớ chuẩn bị cầu hôn.”
Muốn kết hôn, chính là muốn ổn định, không muốn tiếp tục lăn lộn.
Lỗ Đạt Đạt cười, trò chuyện giữa bạn bè tri tâm: “Tớ cũng sợ phá sản, hại bạn bè, còn làm cho vợ con chịu khổ theo.”
Lỗ Đạt Đạt: “Chờ dự án hiện tại đang nắm kết thúc, tớ sẽ không làm nữa, mở một cửa hàng, kiếm tiền qua ngày.
Tòng Húc: “Ừm, khá tốt.”
Lỗ Đạt Đạt chậc nói: “Đúng vậy, dự án gần nhất này còn thiếu một ít vốn lưu động.”
Tòng Húc cười mắng: “Cút đi.” Lại vay tiền?
Lỗ Đạt Đạt khoanh tay trước ngực: “Một lần cuối cùng! Không nhiều đâu, hơn một trăm nghìn là được, nguyên tắc cũ, tớ viết giấy vay nợ, 5% lợi tức, cuối năm lại chia cổ tức cho cậu.”
Tòng Húc móc móc lỗ tai, giả vờ ù tai không nghe thấy: “Hả? Cậu nói gì?”
“......”
Lỗ Đạt Đạt: “Cậu thay đổi.”
Tòng Húc: “Không phải gạt cậu, hiện tại tớ nghĩ đến trước đâu ký nhiều đảm bảo cho cậu như vậy, còn vay tiền giúp cậu, tớ biết vậy chẳng làm.”
Lỗ Đạt Đạt chất vấn: “Tình bạn đâu?”
Tòng Húc giọng điệu vui đùa: “Tình bạn gì, hiện tại tớ chỉ muốn giàu có.”
Lỗ Đạt Đạt quan sát Tòng Húc.
Tòng Húc: “?”
Lỗ Đạt Đạt lần thứ hai nói: “Cậu thật sự không giống trước đây,“ Cũng không đúng, “Thật ra lúc tớ vừa biết cậu, lúc chúng ta mới vào đại học, cậu khi đó và hiện tại không khác lắm.”
Rộng rãi, hay cười, như ánh mặt trời.
Lỗ Đạt Đạt: “Cậu hiện tại khác nhiều so với trước khi mất trí nhớ.” Thật sự không giống.
Tòng Húc không hỏi mấy năm đó như thế nào, bởi vì đều đã qua, không quan trọng, cậu vẫn là câu nói kia: “Từng suýt chết một lần, tiếc mạng, đương nhiên không giống.”
Lỗ Đạt Đạt gật đầu: “Coi như sinh mạng thứ hai, sống một lần nữa.”
Tòng Húc sống một lần nữa, nói chuyện xong, trưa hôm đó tiễn Lỗ Đạt Đạt đi.
Mọi người đều đi rồi, chỉ còn lại Nhan Nặc.
Hai người không ở nhà, đang ở trên chiếc xe 999 do Nhan Nặc lái.
Nhan Nặc là tài xế, Tòng Húc ngồi ghế phụ lái, trên tay cầm giấy phép lái xe, trên giấy ghi rõ chủ chiếc xe tên: Tòng Húc.
Nhan Nặc còn chưa kịp nói gì, Tòng Húc đã nói: “Cho nên, cậu chắc là trợ lý của anh.”
Nhan Nặc kinh ngạc: “Làm sao anh đoán được?”
Tòng Húc đặt giấy phép lái xe vào hộp đựng gang tay, khuỷu tay chống trên tay vịn: “Đã nói với cậu rồi, là anh nhìn ra.”
Ban đầu, là do Nhan Nặc biết thói quen sinh hoạt của cậu, chuyện nhỏ như uống trà gì, trong trà thêm quả khô cũng biết rõ.
Sau đó là Nhan Nặc cầm di động cả ngày có người trong phòng bệnh, cậu ấy cũng không nói gì, cũng không gọi điện thoại chỉ yên lặng gõ chữ, giống như cố ý tránh người khác.
Nhưng nếu lúc không có người khác chỉ có hai người bọn họ, Nhan Nặc sẽ nỏi chuyện không e dè, giọng điệu và nội dung trò chuyện đều nghiêm túc, rõ ràng là đang giao tiếp công việc.
Nhan Nặc thở dài: “Không hổ là thầy Tự.” Sức quan sán và năng lực phân tích này, tuyệt.
Tòng Húc lại nói: “Nào, đưa điện thoại cho anh, mở trang Kiếm Hồng ra xem.”
Nhan Nặc là trợ lý của Tòng Húc, luôn biết cậu có thói quen mang hợp đồng đã ký về quê. Suy đoán giấy chứng nhận ly hôn cũng đã thấy, vậy hợp đồng chắc cũng đã thấy, vì thế không hỏi nhiều, lấy điện thoại ra.
Tòng Húc tiếp nhận, vừa bấm tìm kiếm trên trình duyệt điện thoại di động vừa nói: “Cậu làm trợ lý cho anh bao lâu rồi?”
Nhan Nặc: “Chính thức mà nói, là sau khi em tốt nghiệp đại học, đã hơn một năm.”
Tòng Húc click mở trang web Kiếm Hồng trên trình duyệt: “Một tháng anh trả cho cậu bao nhiêu?”
Nhan Nặc: “Nếu không có bảo hiểm và quỹ nhà, một tháng 12 ngàn, cuối năm căn cứ theo tình trạng bản quyền của năm đó sẽ chia thêm tiền thưởng.” (12 ngàn NDT khoảng hơn 43 triệu VND)
Tòng Húc đột ngột nhìn lên.
Nhan Nặc: “?”
Trong lòng Tòng Húc yên lặng rơi lệ, than: “Năm đó anh vừa tốt nghiệp, tìm việc lương một tháng chỉ có 3500, người ta còn không nhận.”
Nhan Nặc nghe ra: “Anh đang chê tiền lương của em cao?”
Tòng Húc một lần nữa nhìn điện thoại trong tay: “Anh đang lo lắng một tác giả viết văn trên mạng như anh, trả không nổi tiền lương cao như vậy.”
Vừa dứt lời đăng nhập vào hậu viện tác giả.
Mục tiêu của Tòng Húc đã xác định, vừa lên hậu viện, đầu tiên là nhấp vào mục thu nhập tác giả, vừa nhấp vào xem, ở trên cùng, thu nhập hàng ngày: 36542.15. (hơn 132 triệu VND 1 ngày omg.)
Ba mươi sáu nghìn?!
Tòng Húc đứng hình.
Nhan Nặc: “Sao vậy?”
Tòng Húc nhìn vào đơn vị thu nhập một lần nữa, lại nhìn con số ba mươi sáu nghìn, xác nhận thật sự là ba mươi sau nghìn, không phải 36, không phải 3600, cũng không phải 3.6 tệ, đúng là thu nhập hàng ngày không phải thu nhập hàng tháng hay hàng năm.
Tòng Húc: “!!!”
Hết chương 12.