Sau Khi Mất Trí Nhớ Ta Trêu Chọc Chồng Cũ

Chương 13: Chương 13




Editor: Xoài

Địa chỉ: morethantenyears.wordpress.com

Căn cứ theo lời nói của Nhan Nặc, những người bên cạnh Tòng Húc cơ bản cũng không biết chuyện cậu viết sách. Cậu chưa nói chuyện này với ai, kể cả ba mẹ.

Tòng Húc khó hiểu: “Vậy bọn họ nghĩ anh ở thành phố A làm gì?”

Cán bộ công chức? Nếu cậu nhớ không sai, công việc đó cậu làm sau khi tốt nghiệp đại học, cậu đã sớm từ chức. Nếu không lúc vừa xuất viện, nhất định ba mẹ cậu phải nhắc mãi đơn vị bên kia ra sao, không thể không nói gì cả.

Nhan Nặc trả lời đương nhiên: “Liền... Cảm thấy anh chơi bời lêu lổng thôi.” Dừng một chút lại nói, “Tiêu xài tài sản được chồng cũ cho trước khi ly hôn.”

Tòng Húc nhướng mày: Vậy à?

Nhan Nặc đối diện với cậu: Đúng vậy.

Tòng Húc thu hồi vẻ mặt, trả điện thoại lại, không nhanh không chậm nói: “Anh thà để vm cảm thấy bản thân không có việc gì làm, tiêu tiền Lục Thận Phi cho trước đây, cũng không nói bản thân viết sách, bán bản quyền à?”

Nhan Nặc cất di động, chớp chớp mắt.

Tòng Húc lại nhướng mày hòi: “Trước đây anh có tật xấu gì vậy?”

Nhan Nặc nhún vai, đúng thật là vậy, đếm kỹ từng thứ: “Định cư ở thành phố A, dành ít thời gian về quê, một năm hơn 300 ngày cơ bản mỗi ngày đều viết bản thảo.”

“Buổi sáng dậy lúc 6 giờ, buổi tối ngủ lúc 10 giờ, buổi sáng viết hai giờ, buổi chiều đám mình hoàn toàn trong phòng đọc sách, buổi tối xem tư liệu hoặc xem phim trên TV, một tuần tập thể hình đều đặn ba lần.”

“Rất ít khi xã giao, cơ bản là không có, cũng ít nói chuyện.”

Nhan Nặc: “Nói chuyện điện thoại hoặc video call với ba mẹ, họ cũng không dám hỏi anh điều gì, đặc biệt là sau khi ly hôn, cũng không thúc giục anh tìm việc, bọn họ cho rằng anh tiêu tiền của chồng trước, anh cũng không giải thích.”

Tòng Húc: “......”

Đợi chút, sao nghe thế nào cũng thấy có chút... u ám?

Nhan Nặc đẩy gọng kính: “Cũng không thể nói là u ám, có điều rất ít nói, cũng không ra khỏi cửa, nhưng thật ra sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của anh rất tốt, ăn khỏe mà làm việc cũng nghiêm túc.”

Tòng Húc đặt tay lên tay vịn: Xem ra mấy năm kia cậu thay đổi rất nhiều, cũng nhất định đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Tòng Húc: “Được rồi, chúng ta đi sửa điện thoại trước.”

Xe chậm rãi khởi động.

Nhan Nặc cầm vô lăng: “Mua cái mới đi.”

Tòng Húc đã cầm ví tiền trong túi hồ sơ, chỉ còn chiếc điện thoại bị vỡ nát màn hình tạm thời đang ở trên bàn điều khiển xe.

Tòng Húc: “Cứ đi sửa thử trước đã.”

Dù sao thì chỉ có điện thoại cũ ghi lại quá khứ chân thực nhất.

Miêu tả của những người khác đều là chủ quan, không đủ khách quan.

Tới thành phố điện tử, Tòng Húc tùy tiện tìm một quầy ở lầu hai đưa túi hồ sơ qua.

Ông chủ lấy điện thoại hư ra, lật qua lật lại xem,

Tòng Húc tựa vào quầy hỏi: “Sửa được không ông chủ?”

Ông chủ: “Chắc là được, hình như chỉ có màn hình bị hư, tôi mở ra xem trước đã.”

Sau đó, tách màn hình ram ông chủ: “Có thể sửa, bên trong không sao, chỉ có màn hình vỡ.” Nói thầm: “Cậu làm rơi kiểu gì mà vỡ hoàn toàn vậy chứ.”

Ông chủ lập tức vừa sửa điện thoại vừa bắt đầu nhiều chuyện: “Bị xe đụng phải sao?”

Tòng Húc tựa vào quầy: “Có một tên ngốc, gây chuyện bỏ trốn còn chạy ngược chiều, xe của tôi cùng lúc đi tới ngã tư, bị hắn đụng trúng.”

Ông chủ nâng mắt nhìn Tòng Húc: “Cậu không sao là tốt rồi.”

“Phải.” Tòng Húc nói tiếp: “Sửa màn hình hết bao nhiêu tiền?”

Ông chủ: “Điện thoại của cậu là iphong, thay màn hình đắt hơn so với sản phẩm trong nước một chút.”

Giọng điệu Tòng Húc nhẹ nhàng: “Vậy anh thay cho tôi cái rẻ chút, lần sau nếu gặp tai nạn di động hỏng còn tìm anh.”

Ông chủ nghe xong buồn cười nói: “Đừng, cậu định đặt mạng trên người tôi à? Tôi cho cậu cái rẻ chút, coi như kết một người bạn, về sau còn chiếu cố việc kinh doanh của tôi, được không?”

Tòng Húc sảng khoái trả lời: “Được rồi.”

Nhan Nặc bên cạnh: “...” Ông chủ của cậu thay đổi quá nhiều.

Tòng Húc quay đầu, thấy Nhan Nặc đang ngơ ngác nhìn mình nên hỏi: “Sao vậy?”

Nhan Nặc im lặng một lát rồi nói: “Anh... không quá giống trước đây.”

Tòng Húc cười: “Ừm, anh biết.”

Nhan Nặc: “Như vậy cũng khá tốt.”

Tòng Húc xoay người, đối mặt với Nhan Nặc hỏi: “Trước đó không tốt?”

“Cũng không phải không tốt...” Nhan Nặc nghĩ nghĩ: “Hiện tại càng tốt hơn.”

Tòng Húc thầm nghĩ: Vậy là không tốt, ít nhất trong mắt trợ lý Nhan Nặc này, không tốt lắm.

Bất động sản ở thành phố điện tử keo kiệt, ban ngày nóng như vậy cũng không mở điều hòa, Tòng Húc nóng đến nỗi giọng nói hơi khó chịu, đưa tay lên nhéo nhéo.

Khi đang nhéo, Nhan Nặc quan sát cậu, bỗng nhiên nói: “Muốn hút thuốc?”

Tòng Húc ngừng lại, quay đầu.

Nhan Nặc sờ túi của mình theo bản năng: “Quên mang theo,“ nghĩ nghĩ: “Trên xe chắc là có, em đi lấy nhé?”

Tòng Húc lại hỏi: “Anh hút thuốc?”

Nhan Nặc: “Ừm.”

Tòng Húc đứng thẳng người, không dựa vào quầy nữa, đi ra ngoài một chút, đứng thẳng hai tay nhét túi, ánh mắt lơ lửng giữa không trung, đang suy nghĩ gì đó.

Một lát sau, cậu cười tự giễu: Nói muốn nhìn về phía trước, nhưng quá khứ đã quên đi lại giống như sợi dây thừng trói chặt lấy cậu.

Ly hôn, không nói với ai chuyện viết sách, tính cách thay đổi hoàn toàn, hút thuốc...

Còn gì nữa?

Lại còn gì nữa, còn thay đổi gì lớn như vậy nữa?

Mà những thứ này đối với Tòng Húc hiện tại cảm thấy quá khác thường.

Tòng Húc không trả lời Nhan Nặc, đứa nhỏ này lịch sự văn nhã, hiền lành ấm áp, thấy vẻ mặt anh không đúng, còn đứng cười nhạo hai lần, cũng không dám nói gì nữa.

Nhưng giống như Tòng Húc nghĩ, có rất nhiều chuyện không cần người khác nói, đồ vật bên người của cậu có thể thể hiện ra.

Sau đó không lâu, ông chủ cửa hàng nó: “Được rồi, sửa xong rồi, cậu khởi động máy xem thử.”

Tòng Húc nhận điện thoại, màn hình mới tinh làm điện thoại nhìn như mới.

Khởi động máy, yêu cầu nhập mật khẩu, Tòng Húc nghĩ nghĩ, bấm mật mã thường dùng khi còn học đại học, thuận lợi mở khóa.

Nhưng mở khóa xong, màn hình của điện thoại làm Tòng Húc bất động.

Trên màn hình, hình nền là Lục Thận Phi cầm giấy tốt nghiệp cấp ba.

Bức ảnh này trong quá khứ được cất trong ví tiền của Tòng Húc một cách trân quý.

Sau khi xuất viện, phát hiện ảnh chụp không có trong ví tiền, lại thấy giấy chứng nhận ly hôn, Tòng Húc cảm thấy đương nhiên, là vì không còn tình cảm, ly hôn nên vứt đi.

Nhưng bây giờ...

Tòng Húc yên lặng nhìn di động, hoàn toàn không có cách nào lý giải, cũng đã ly hôn rồi, sao trước đây cậu còn lưu lại ảnh chụp của Lục Thận Phi?

Chẳng lẽ lúc ly hôn, cậu còn tình cảm đối với Lục Thận Phi?

Nếu còn tình cảm, vì sao lại muốn ly hôn?

Đêm đó, trong phòng ngủ, Tòng Húc ngồi một mình ở bàn làm việc.

Di động, ví tiền, chồng hợp đồng ở góc bàn, trước mặt cậu là laptop cậu hay mang theo khi về quê.

Nhan Nặc nói, laptop này cậu chỉ mang theo khi cần viết bản thảo khi đi ra ngoài, nhưng không thường dùng, bởi vì ít khi ra ngoài, trừ khi về thành phố C.

Chân chính thường dùng là một cái usb được đặt trong túi máy tính, bên trong có sao lưu bản thảo và tư liệu của cậu.

Tòng Húc đối diện với máy tính, cầm chuột mở USB ra.

Quả nhiên trong USB chứa không ít bản thảo, phân loại ở từng folder, tên folder theo tên tiểu thuyết.

Tòng Húc di chuyển chuột, con trỏ chậm rãi chueyenr động từ folder này sang folder khác, cuối cùng ngừng lại ở một folder tên “Đang tiến hành“.

Click mở, bên trong lại có hai folder khác, một folder tên “Không đường thối lui (bản chính), folder còn lại tên “Không đường thối lui (bản nháp)”

Tòng Húc dựa vào trực giác, click mở folder bản nháp kia.

Vừa mở ra, các tài liệu được sắp xếp theo chiều dọc tên các tài liệu là 1.2.3.

Tòng Húc biết thói quen sắp chữ của mình, biết 1.2.3 đó đều là số chương của tiểu thuyết, mà 《 Không đường thối lui 》bắt đầu từ chương 1, mãi đến chương 103 mới kết thúc.

Theo tài liệu trong chưa 103, là một tài liệu tên “Nguồn cảm hứng“.

Tòng Húc click mở “Nguồn cảm hứng” ra, trang tài liệu màu xanh nhạt nhảy ra màn hình.

Toàn bộ tài liệu là một khoảng trống lớn, trên đó chỉ có hao dòng ——

Lục Thận Phi

Tôi còn yêu anh ấy, không đường thối lui

Tòng Húc: “......” Đệt.

Hết chương 13.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.