Sau Khi Mất Trí Nhớ Ta Trêu Chọc Chồng Cũ

Chương 15: Chương 15




Tòng Húc thật sự cảm ơn ông chủ Kiếm Hồng, nói đến ngâm chân, hại cậu đêm đó nằm mơ toàn là đang ngâm chân.

Chỗ ngâm chân là phòng vệ sinh như cũ.

Người ngồi bên bồn tắm, dưới chân có một chậu gỗ đổ đầy nước nóng, nhiệt độ nước ấm làm cậu ngâm hơi đổ mồ hôi, bắp chân mềm nhũn.

Đang ngâm ngâm, một người đột nhiên xuất hiện một người bên cạnh chậu gỗ.

Người nọ nhéo chân cậu, giương mắt lên, ánh mắt sắc bén dần dần lộ ra trần trụi. Người đàn ông thu tay về, chậm rãi, từ từ hướng lên phía trên, cuối cùng để sát ở trước mắt cậu, nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói: “Nhớ anh sao.”

Tòng Húc còn chưa kịp trả lời đã cùng Lục Thận Phi cùng ngã vào bồn tắm phía sau.

Trong bồn tắm đầy nước, cậu và Lục Thận Phi đang đè lên nhau, cậu ở phía trên, còn Lục Thận Phi thì nằm ngửa bên dưới, nhéo eo cậu...

Đang định làm gì đó thì cảnh tượng đột ngột thay đổi, Tòng Húc đi tới phòng ăn.

Dì Lục mặc tạp dề, đứng trước bệ tủ bếp đưa lưng về phía cậu, xoay người cầm đôi đũa dài để chiên cá trên tay, mỉm cười: “Húc Húc mau ngồi đi, cơm sắp xong rồi.”

Tòng Húc nghe thấy giọng nói của chính mình mang theo chút bất đắc dĩ: “Anh ấy nói phải tăng ca nên không về ăn cơm.”

Dì Lục: “Quên đi, Tiểu Phi bận việc quá, vậy chúng ta ăn cơm đi.”

Sau đó nháy mắt: “Mẹ biết nó không rảnh, nên vừa gọi điện cho cửa hàng bán tôm hùm trong khu, chúng ta trộm ăn, không cho nó.”

Tòng Húc cười.

Đột nhiên, hình ảnh dừng lại tại gương mặt dì Lục mỉm cười, sau đó mất đi màu sắc, dần biến thành trắng đen, trở thành một tấm di ảnh được đón khung màu đen, đặt trên linh đài phủ vải trắng.

Xung quanh toàn là tiếng khóc thút thít, còn có tiếng người nói chuyện.

“Lục Thận Phi vẫn chưa về sao?”

“Cái thằng bất hiếu! Lúc mẹ nó bệnh nặng nó không bên cạnh, trước khi chết nó không ở bên cạnh, đến lễ tang nó cũng chưa về!?”

“Điện thoại không liên lạc được.”

“Tòng Húc đâu? Tòng Húc cũng không liên hệ được với nó sao?”

Tòng Húc giống như một linh hồn lang thang mắc kẹt trong đám đông, lặng lẽ nhìn tấm di ảnh trên linh đài.

Nhìn được một lúc, có ai đó nắm lấy tay cậu.

Tòng Húc quay đầu lại, nhìn thấy Lục Thận Phi.

Dáng vẻ Lục Thận Phi giống như đã không chợp mắt mấy ngày mấy đêm, tròng mắt đỏ đạm, khuôn mặt hóp vào, yết hầu của anh chuyển động, nghẹn ngào muốn nói lại thôi.

Tòng Húc lạnh nhạt hất tay anh ra.

Đúng lúc này lại có một người khác đến.

Người đó biết Tòng Húc, là Bùi Uyển học đệ cùng trường của cậu.

Bùi Uyển nhìn Tòng Húc, giống như khó thở, đang cãi cọ thay cho người khác: “Các người chỉ quan tâm người bị bệnh người không có mặt ở tang lễ, có ai nghĩ tới anh ấy có bao nhiêu khó khăn hay không?”

“Người chăm sóc gia đình là anh ấy, kiếm tiền cũng là anh ấy, tiền thuốc men là anh ấy đưa, tiền gì cũng tiêu của anh ấy, anh đừng quên, linh đường bày ở nơi này cũng là anh ấy cực khổ kiếm từng đồng!”

“Các người chỉ biết chỉ trích người khác không ở đây, không quay lại, bất hiếu, đại nghịch bất đạo. Tại sao không nghĩ đây là lễ tang mẹ anh ấy, là mẹ anh ấy qua đời, anh ấy không thể nhìn mặt một lần cuối, anh ấy mới là người khổ sở nhất.”

“Tại sao anh ấy không kịp quay lại?”

“Tại vì người qua đời cũng đã qua đời, không có cách nào xoay chuyển. Còn người còn sống, đoàn đội phải tăng ca thức đêm mỗi ngày, vì dự án kia, anh nghĩ sao anh ấy có thể buông tay quay về? Phụ lòng mọi người hả? Những người khác không cần kiếm tiền, trong nhà không có vợ con, không cần sống hả?

“Còn anh nữa, Tòng Húc, anh ấy vì anh, vì dự án này, cả phòng kết hôn cũng thế chấp, hai người cùng nợ nần, không có tiền của dự án này, không có nhà, về sau anh định làm sao? Uống gió Tây Bắc sống sao?”

Gió Tây Bắc không xuất hiện, nhưng lại đột nhiên xuất hiện một căn nhà.

Tòng Húc đứng ở trước căn nhà, nâng mắt lặng lẽ nhìn. Một lát sau quay đầu lại, nhàn nhạt nói: “Cho em?”

Lục Thận Phi nhìn cậu.

Tòng Húc dời tầm mắt: “Không cần, em không cần.”

......

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Tòng Húc gần như đã quên mất giấc mơ của mình, chỉ nhớ được hai điểm:

Một, Bùi Uyển.

Nhị, có một căn nhà.

Tòng Húc ngồi xếp bằng trên giường suy tư.

Bùi Uyển là học đệ nhỏ hơn cậu 1 lớp, quen biết khi cậu làm nhân viên part time tại KFC, mối quan hệ cũng tạm, thỉnh thoảng hay rủ nhau đi chơi bóng.

Lúc cậu tốt nghiệp thì Bùi Uyển lên năm ba, trong ấn tượng của cậu, Bùi Uyển và Lục Thận Phi cũng không quen biết. Vì sai trong giấc mơ của cậu Bùi Uyển lại xuất hiện, Bùi Uyển còn cãi cọ thay cho Lục Thận Phi người không kịp thời về xử lý lễ tang?

Chỉ là giấc mơ sao? Hay sau này Bùi Uyển thật sự đến công ty của Lục Thận Phi?

Tòng Húc cầm điện thoại lên, lướt tìm trên WeChat không có Bùi Uyển, nhưng thật ra trong danh bạ lại có số của Bùi Uyển.

Và tòa nhà Lục Thận Phi nói muốn đưa cho cậu...

Chậc, thật hay giả?

Thật hay giả, Tòng Húc không biết, cũng không nghĩ nhiều, lên rửa mặt thay quần áo.

Đến phòng ăn thì đúng lúc Nhan Nặc bước vào, ba Tòng kêu ăn bữa sáng.

Tòng Húc, Nhan Nặc ngồi xuống bàn ăn, ba mẹ Tòng lại một đứng một ngồi trong phòng khách, xem một bộ phim truyền hình trên TV một cách thích thú.

Tòng Húc nhìn màn hình, thuận miệng hỏi: “Hai người xem gì vậy?”

Mẹ Tòng: “《 Cuộc sống hạnh phúc 》.”

Tòng Húc dừng lại, ngước mắt lên, Nhan Nặc ở đối diện nháy mắt với cậu: Phim của anh.

Tòng Húc duỗi lưng ngồi thẳng lên: Không sai, phim của cậu, phim cải biên từ tiểu thuyết của cậu.

Chính là cuốn tiểu thuyết đầu tiên sau khi cậu đổi bút danh.

Nhan Nặc càng thêm vinh quang cho ông chủ của mình: “Phim truyền hình này cũng là phim đạt giải nhất năm trước.”

Mẹ Tòng gật đầu: “Bộ phim này rất hay, mẹ đã xem mấy lần rồi.”

Ba Tòng: “Phải rất thú vị.”

Tòng Húc không kìm được độ cong khóe miệng.

Đối với bộ phim này ba mẹ Tòng hiểu rất rõ.

Mẹ Tòng nói về tập đang chiếu: “Đây chính là nhân vật chính, Thường Hoan Hỉ, hơi ngốc nghếch, giới thiệu bạn của mình tới công ty của chồng làm.”

Ba Tòng nhìn màn hình TV: “Cũng không thể nói là ngốc, cô ấy cũng đâu biết được bạn của mình lại thưởng thức chồng của cô ấy ở sau lưng.”

Mẹ Tòng bình luận: “Bất kể thưởng thức hay không thưởng thức, cũng không thể làm như vậy, tri nhân tri diện bất tri tâm*, cô ấy có ý tốt, nhưng lỡ người khác là kẻ trộm chồng người khác thì sao? Khó mà phòng bị kẻ trộm hiểu không.” (*biết người, biết mặt, nhưng khó biết tâm tính thật của một người)

Ba Tòng: “Cốt truyện làm gì có chỗ này? Người ta chỉ thuần túy thưởng thức, cũng không làm gì.”

Lại nói tiếp: “Chồng cô ấy cũng còn được, sau đó còn tặng nàng một tòa nhà.”

Tòng Húc: “......” Đợi chút, cốt truyện này sao lại nghe quen như vậy.

Cốt truyện không chỉ quen tau, sau khi ăn xong, Chư Hầu gọi tới nói chuyện bản quyền, nhắc tới một người quen.

Chư Hầu: “Anh đã nói chuyện phí bản quyền với bên kia.”

Tòng Húc lặng lẽ nghe: “Ừm.”

Chư Hầu: “Bên phía Lộc Chanh không biết làm sao, lại thay đổi thành Bùi tổng Bùi Uyển, nói với anh là giá cậu đưa ra bọn họ không thể chấp nhận.”

Chư Hầu: “Cậu cũng biết anh rồi, có thể nói thì vẫn tiếp tục nói, anh liền hỏi hắn, rốt cuộc có thể mua được với giá bao nhiêu.”

Chư Hầu: “Người này thật hay, ra giá còn thấp hơn cả Lục tổng Phí tổng gì đó trước đó. Đã thấp rồi còn nói rất có thành ý, muốn mời cậu làm cố vấn biên kịch cho bộ phim khi khi phá bản quyền.”

Chư Hầu: “Người này thật hài hước, vẽ ra cho chúng ta một miếng bánh lớn, ý tứ là: không muốn trả tiền, chỉ muốn mời cậu làm cố vấn miễn phí, còn nói đôi bên cùng có lợi, nếu phim nổi tiếng, cậu vừa là tác giả vừa là cố vấn, về sau sách của cậu có thể bán bản quyền với giá càng cao hơn.”

Chư Hầu: “Tên này mẹ nó là lừa anh giữa ban ngày à, hay là cảm thấy cậu còn chưa đủ nổi tiếng ở địa cầu, nên nổi ra cả hệ ngân hà?”

Chư Hầu nghĩ nghĩ rồi cuối cùng “chậc” một tiếng nói: “Anh đang suy nghĩ, hay là vẫn muốn ép giá.”

Tòng Húc bắt chéo chân ngồi trên sô pha, vừa cắn hạt dưa vừa cầm điện thoại đặt bên tai, vừa xem TV.

Trên màn hình vẫn đang chiếu《 Cuộc sống hạnh phúc 》, Thường Hoan Hỉ chất vấn bạn của cô ấy: “Tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy!?”

Tòng Húc bình tĩnh hỏi: “Anh trả lời hắn như thế nào?”

Chư Hầu: “Anh còn trả lời như thế nào nữa, cậu đã cứng rắn vậy chẳng lẽ anh lại làm tôm chân mềm hay sao.”

Chư Hầu: “Anh nói thẳng cho hắn là《 Không đường thối lui 》 3000 vạn, hoặc là hắn mua, hoặc là anh tìm công ty khác bán.”

Tòng Húc: “Sau đó?”

Chư Hầu thổn thức: “Hắn trực tiếp cúp điện thoại luôn.”

Trên TV, 《 Cuộc sống hạnh phúc 》, đối mặt với chất vấn của Thường Hoan Hỉ, bạn cô ấy quay đầu đi thẳng không thương tiếc.

Tòng Húc trả lời Chư Hầu, không nhanh không chậm: “Được rồi, em đã biết.”

Cúp điện thoại, cậu nói với Nhan Nặc đang ngồi dựa trên sô pha đơn: “Đặt vé máy bay đi, ngày mai trở lại thành phố A.”

Nhan Nặc ngoài ý muốn: “Ngày mai đi luôn sao?”

Tòng Húc bình tĩnh nói: “Trở lại thành phố bắt đầu công việc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.