Gần giữa trưa Phí Bằng Trình mới đến văn phòng, máy tính còn chưa mở lên, cầm điện thoại đứng nghiêng dựa bàn, phát một chương trình tạp kỹ ngốc nghếch với tốc độ x2, trên bàn có một hộp cơm chiên.
Sau khi trở về thành phố C, trong mấy ngày những người khác đã thành Phật.
Nói chung là không có một chuyện tốt:
Đoàn đội quản lý của nghệ sĩ dưới trướng công ty xảy ra vấn đề, có một nghệ sĩ nhỏ ăn nhậu chơi gái cờ bạc, lên hot search. Rồi lại có nhân viên công tác trái quy định, thu quà tặng của fans một cách riêng tư, còn tán gái bị phốt trên diễn đàn fans.
Xảy ra sự cố làm ảnh hưởng đến một bộ phim truyền hình, một phần cốt truyện yêu cầu đổi diễn viên đẩy nhanh tốc độ quay lại, kết quả diễn viên tìm được hoặc là không thích hợp, còn nếu thích hợp thì lại không thể tham gia.
Đội ngũ của Lục Thận Phi trong giai đoạn đầu tốn nhiều công sức và thời gian, công tác chuẩn bị rất nhiều, cảm thấy sắp nắm được bản quyền《 Không đường thối lui 》 là có thể đẩy mạnh dự án đi theo quỹ đạo, một cú điện thoại của Bùi Uyển đã hoàn toàn đắc tội người ta.
Ông chủ Lục thì sau khi chồng cũ mất trí nhớ, người đang ở công ty còn tâm thì đã bay, khó bảo đảm một ngày nào đó sẽ đem tài sản và công ty chắp tay đem tặng cho người ta.
Bùi Uyển ném miếng dưa 《 Không đường thối lui 》, bắt đầu nhặt mấy hạt vừng lộn xộn, công việc thì không làm tốt, suốt ngày hỏi anh bên phía Tòng Húc làm sao vậy, bên phía thành phố C rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cps phải Tòng Húc muốn nhân cơ hội phục hôn.
Phí Bằng Trình: Đừng bận tâm! Cậu cũng nhân cơ hội lười biếng!
Phí Bằng Trình mới mở hộp ăn vài miếng cơm, Bùi Uyển đã gõ cửa bước vào.
Phí Bằng Trình vội mở miệng trước Bùi Uyển: “Hoặc là cậu thu được bản quyền, hoặc là đi quan hệ xã giao, nhìn xem làm cách nào khiến cho hot search kia rơi xuống thấp nhất. Haiz! Dù sao đừng hỏi tôi, tôi chẳng biết gì cả.”
Bùi Uyển bị ngắt lời, im lặng một lát mới nói: “Lục tổng để anh phụ trách 《 Không đường thối lui 》.”
Phí Bằng Trình ngước mặt lên khỏi cơm chiên: “Còn phụ trách gì nữa, không phải đã bị cậu làm cho xong rồi sao.”
Nói đến chuyện này anh ta liền tức giận, cắm đũa vào hộp cơm, dựa vào ghế nhìn Bùi Uyển: “Cậu nghĩ thế nào, để Kiếm Hồng nhỏ mắt cho Tự Mạc à? Sách của cậu ta đạt bao nhiêu giải phim truyền hình rồi cậu biết không?”
Phí Bằng Trình: “Nếu không phải do bị quản chế, cấm nâng giá bản quyền lên trên trời, sách của cậu ta có giá bao nhiêu thì cũng có người mua!”
Phí Bằng Trình càng nói càng bực, dập bàn: “Cậu ngắt điện thoại của Kiếm Hồng, còn muốn tôi nói gì với bên đó nữa? Liếm gót chân của đại thần à?”
Bùi Uyển im lặng, định nói gì đó nhưng muốn nói lại thôi.
Phí Bằng Trình tưởng cậu ta có biện pháp khác, hỏi: “Cái gì?”
Bùi Uyển lại hỏi: “Có phải Tòng Húc nói gì đó hay không?”
Tròng mắt Phí Bằng Trình suýt nữa lật lên trời, lắc đầu ngồi dậy, tiếp tục ăn cơm chiên của anh ta, coi như nãy giờ nói gì đều là đánh rắm.
Bùi Uyển đến gần, thái độ co được dãn được: “Trình ca, anh nói cho em một chút đi, em thật sự muốn biết.”
Phí Bằng Trình nâng mắt gọi cậu ta: “Quản lý Bùi” giọng điệu thâm trầm: “Việc riêng của Lục tổng, không liên quan gì đến cả tôi và cậu, ở công ty đừng nói những chuyện này.”
Bùi Uyển vẫn không buông tha, ngồi xuống trước mặt Phí Bằng Trình: “Bên phía Tòng Húc thế nào, tai nạn xe cộ nghiêm trọng không?”
Phí Bằng Trình lười không thèm nói, trả lời qua loa lấy lệ: “Nghiêm trọng, cực kỳ nghiêm trọng, bị đâm choáng váng, ôm Lục tổng gọi chồng. Tôi đoán là tháng sau bọn họ sẽ làm tiệc phục hôn.”
Bùi Uyển: “......”
Ngược lại là Lục tổng trong miệng bọn họ từ sau khi trở về từ thành phố C tâm tình rất tốt.
Hai ngày liên tục hẹn luật sư đến công ty.
Luật sư vốn là vì nguyên nhân cá nhân, cộng thêm không thích Lục Thận Phi, từng thề đời này tuyệt đối không bước nửa bước vào Lộc Chanh, mãi đến khi Lục Thận Phi nhấn mạnh anh cần phân chia tài sản hôn nhân với Tòng Húc.
Lúc này Phương Bạc Vũ mới chịu tới.
Lục Thận Phi đưa một bản kê khai tài sản mà anh đã sắp xếp từ trước đưa cho anh ta xem trước, sau đó quay lại soạn ra một bản thỏa thuận.
Phương Bạc Vũ lật xem bản kê khai tài sản, không thể giải thích được: “Hai người đã ly hôn xong rồi, còn muốn thỏa thuận gì nữa?”
Thái độ Lục Thận Phi thản nhiên: “Cậu là luật sư, cậu xem mà làm.”
Phương Bạc Vũ không khỏi cảnh giác, băn khoăn không biết có lừa gạt hay không. Sau khi suy nghĩ xong, anh nói: “Nếu anh muốn chia tài sản, vốn chủ sở hữu rất phiền phức, tốt hơn nên trực tiếp đưa tiền mặt.”
Lục Thận Phi: “Tiền mặt có hạn.”
Đúng là đạo lý này không sai......
Cuối cùng Phương Bạc Vũ cũng không nói gì, cũng không ở lại lâu. Cầm bản kê khai tài sản bỏ vào bao công văn luật sư của anh ta, đứng dậy: “Vậy tôi về xem trước xem thế nào, xem tài sản này phải chia ra sao.”
Xa cách mà khách sáo: “Tạm biệt, Lục tổng.”
Vừa ra khỏi cửa đã gặp một “Người quen”, cũng là “Kẻ thù“.
Bùi Uyển nhìn Phương Bạc Vũ đi ra từ văn phòng của Lục Thận Phi, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
Tây trang của Phương Bạc Vũ phẳng phiu, cầm cặp công văn, ngoài cười nhưng trong không cười: “Quản lý Bùi.”
Bùi Uyển xấu hổ.
Cậu ta mới đi ra từ văn phòng Phí Bằng Trình, vốn định đi sang chỗ Lục Thận Phi, gặp phải Phương Bạc Vũ bước chân dừng lại, mũi chân đổi phương hướng đi về hành lang phía trước.
Phương Bạc Vũ đi thang máy xuống dưới, cùng đường với cậu ta.
Hai người một trước một sau, không khí xấu hổ, bước về phía thang máy, Bùi Uyển chủ động nói: “Sao anh lại đến đây?”
Mắt Phương Bạc Vũ nhìn phía trước, phong thái ưu tú, lời ít mà ý nhiều: “Có việc.”
Bùi Uyển rũ mắt xuống, im lặng, cũng nhìn về phía thang máy, giọng điệu sâu kín: “Thật ra anh không cần, chúng ta......”
Bị Phương Bạc Vũ mở miệng ngắt lời: “Quản lý Bùi, cậu là cậu, tôi là tôi, không có 'chúng ta'.”
Cửa thang máy mở ra, Phương Bạc Vũ tiến vào trước, đứng ở thang máy, lạnh nhạt nhìn Bùi Uyển bên ngoài, gật gật đầu: “Tạm biệt.”
Cửa thang máy khép lại, Bùi Uyển yên lặng thở dài.
Sau một lúc lâu, cậu ta đi đến cửa sổ sát đất trước thang máy.
Ngoài cửa sổ, dưới lầu, Phương Bạc Vũ cầm cặp công văn ra khỏi tòa nhà, khí vũ hiên ngang bước chân, đi về phía chiếc xe A8 màu đen.
Tựa như cảm nhận được điều gì đó, Phương Bạc Vũ mở cửa xe, ngước mắt nhìn lên, nhìn về phía cửa sổ Bùi Uyển đang đứng.
Hai người yên lặng mà đối diện.
Một lát sau, Phương Bạc Vũ giật giật khóe môi, cười lạnh với phía trên, thu hồi tầm mắt, lên xe chạy lấy người.
“......”
Dù sao cũng là người yêu thời đại học, tất nhiên Bùi Uyển hiểu được nụ cười lạnh của Phương Bạc Vũ, đây là đáp lễ cho câu nói của cậu ta.
Năm đó Bùi Uyển nói: Anh có bản lĩnh gì? Chiếc A6 cũng không mua nổi! Anh nhìn bạn trai của Tòng Húc xem, người ta còn tự mở công ty!
Bây giờ Phương Bạc Vũ chạy xe A8, thu nhập mỗi năm chục triệu, đối tác của công ty luật.
Giữa bánh mì và tình yêu, Bùi Uyển lựa chọn bánh mì, từ bỏ tình yêu. Mà cuối cùng, Phương Bạc Vũ dựa vào nỗ lực của bản thân, cũng có được bánh mì, mà còn là chiếc bánh mì lớn hơn.
Bùi Uyển thu hồi ánh mắt, đưa lưng về phía cửa sổ, nặng nề thở dài.
Phía sau cậu ta, trên chiếc xe màu đen, Phương Bạc Vũ ném cặp công văn nắm tay lái, vừa lái xe vừa gọi điện cho Tòng Húc, không liên lạc được, nhắc nhở tắt máy.
Phương Bạc Vũ ngắt cuộc gọi, cầm di động, mở WeChat, tìm đến Tòng Húc, gửi tin nhắn thoại: “Anh rảnh không? Gặp nhau đi. Lục Thận Phi đột nhiên tìm tôi nói muốn chia tài sản cho anh.”
Trong lúc đó, Tòng Húc đang trên máy bay, tắt di động, cầm ipad trong tay, xem nguyên tác 《Cuộc đời Hoan Hỉ 》 trên Kiếm Hồng.
Nguyên tác không có tên 《Cuộc đời Hoan Hỉ 》, gọi là 《 Thường Hoan Hỉ gà bay chó sủa 》, một bộ truyện đạo đức gia đình pha khoác da ngôn tình.
Trước đây Tòng Húc đọc sách rất nhanh, hiện giờ có thể đọc nhanh như gió, nội dung mười chương có thể lật hết trong vài phút.
Sau khi xem qua, đúng như dự đoán của anh, câu chuyện hoàn toàn là hư cấu, từ nhân vật đến tình tiết đều không thực tế.
Bởi vậy người vào công ty của chồng Thường Hoan Hỉ nhân phụ Từ Mộ Mộ trông rất khác.
Bởi vì thiết lập nhân vật của Từ Mộ Mộ trong cốt truyện gần như chính là phiên bản của Bùi Uyển: Tính cách, xuất thâm, mối quan hệ với nhân vật phụ, có một người bạn trai học luật, giống nhau như đúc.
Không chỉ vậy, trong truyện còn có một đoạn, là đối thoại của Từ Mộ Mộ và đồng nghiệp nào đó cùng ở trong công ty không kịp trở về tham gia lễ tang người thân của cấp trên.
Lời thoại của Từ Mộ Mộ hoàn toàn giống như ý của Bùi Uyển ở trong mơ.
Trong tiểu thuyết, bởi vì lời này, Từ Mộ Mộ bị đồng nghiệp nhìn lạnh nhạt, nói cô ta còn trẻ, thờ ơ với gia đình.
Từ Mộ Mộ trở về phòng trọ, gào khóc trước mặt bạn trai, vừa khóc vừa oán giận tình cảnh của bản thân, nói: “Em thật thương cho bản thân, lớn lên xinh đẹp hơn Hoan Hỉ, gia cảnh cũng tốt hơn so với Hoan Hỉ, dựa vào đâu Hoan Hỉ có thể gả cho chồng mở công ty, còn em chỉ có thể đi theo anh ở căn phòng trọ! Dựa vào cái gì?!”
Từ Mộ Mộ: “Em cũng muốn có phòng kết hôn! Em cũng muốn lái xe A6!”
Xem đến đây, Tòng Húc bỏ ipad xuống.
Đột nhiên cậu nhớ ra, Bùi Uyển cũng không phải chưa từng gặp Lục Thận Phi.
Nghỉ hè năm tư đại học, Lộc Chanh vừa mới thành lập thuê một văn phòng ở nửa tầng công viên văn hóa sáng tạo, cậu dẫn Bùi Uyển và bạn trai Bùi Uyển là Phương Bạc Vũ cùng đến hỗ trợ dọn đồ, quét tước vệ sinh.
Khi đó Bùi Uyển đã biết Lục Thận Phi rồi.
Khi đó Phương Bạc Vũ còn từng nói giỡn: “Xong rồi, nhìn bạn trai anh lợi hại như vậy, tốt nghiệp đại học danh tiếng, còn tự gây dựng sự nghiệp làm ông chủ, Bùi Uyển nhà tôi chắc chua mất.”
Tòng Húc lại nghĩ tiếp, đúng rồi, ngày hôm đó sau khi quét dọn xong, Bùi Uyển có hỏi, sau này có thể hỗ trợ đề cử cậu ta tới làm ở Lộc Chanh hay không.
Lúc ấy Tòng Húc còn cảm thấy kỳ lạ: “Tới Lộc Chanh? Chuyên ngành của cậu cách tốt nhất là tìm việc ở trường. Hàng năm chỉ riêng trong khoa cũng có rất nhiều lời giới thiệu việc làm.”
Bùi Uyển: “Không giống nhau a, đến công ty lớn chỉ có thể làm lính quèn trong bộ phận, em muốn đi theo người lợi hại tự gây dựng sự nghiệp, ở lại thành phố lớn, tạo ra sự khác biệt.”
Trước kia chưa bao giờ lưu ý, hiện giờ nghĩ lại, Tòng Húc mới phát giác, từ lúc đi học Bùi Uyển đã rất có dã tâm.
Nghĩ vậy xem ra, Bùi Uyển thật sự vào Lộc Chanh, trở thành Bùi tổng ép giá trong miệng Chư Hầu.
Lại tiếp tục xem 《 Thường Hoan Hỉ 》, nhân vật phụ Từ Mộ Mộ này trong cốt truyện chỉ có vài đoạn ít ỏi không rõ ràng lắm, đại khái là: Từ Mộ Mộ tìm được công việc khác, đi ăn máng khác ở thành phố khác, cũng chia tay với bạn trai học luật.
Tòng Húc than: Tiểu thuyết chính là tiểu thuyết, trong tiểu thuyết, Từ Mộ Mộ chia tay, từ chức, cao chạy xa bay. Còn hiện thực, người ta vẫn còn ở lcm còn thành Bùi tổng, không đồng ý giá bản quyền trực tiếp ngắt cuộc gọi.
Không đúng!
Đột nghiên Tòng Húc nghĩ tới, Bùi Uyển đâu chỉ đè ép giá bản quyền. Ở trong mơ, nội dung cuộc cãi vã rõ ràng tỉ mỉ, còn được cậu thay đổi cách thức viết vào trong sách. Năm đó chắc không phải là Bùi Uyển thật sự đã nói những lời nói đó nhỉ?
Dựa vào thân phận gì? Lấy lập trường gì?
Quản rộng như vậy?
Đó không phải là chuyện chồng chồng giữa cậu và Lục Thận Phi sao.
Tòng Húc nhíu mày, không nói gì tựa vào ghế, ngón tay nhịp nhịp trên tay dựa, quay sang hỏi Nhan Nặc bên cạnh: “Em biết Bùi Uyển không?”
Bùi Uyển?
Nhan Nặc gật đầu: “Bạn trai cũ của luật sư Phương.”
Tòng Húc ngạc nhiên: “Luật sư Phương? Phương Bạc Vũ?”
Nhan Nặc: “Đúng vậy.”
Tòng Húc: “Hiện tại anh còn liên hệ với bọn họ không?”
Nhan Nặc lắc đầu: “Em chỉ nghe các anh nhắc đến tên Bùi Uyển, chưa từng gặp, luật sư Phương thì gặp rồi.”
Tòng Húc có chút ngoài ý muốn, dù sao năm đó cậu quen Bùi Uyển trước, sau đó mới quen Phương Bạc Vũ với thân phận bạn trai cậu ta, nếu nói quen thân ai hơn thì tất nhiên là Bùi Uyển.
Tòng Húc hỏi tiếp: “Anh với luật sư Phương có tiếp xúc nhiều không?”
Nhan Nặc nghĩ nghĩ: “Ừm...... Không nhiều lắm, trước đây anh không thích ra ngoài.” Ít nhất là một năm trước gần như đóng cửa không ra ngoài.
Tòng Húc lẩm bẩm: “Cậu ấy thật sự làm luật sư.”
Nhan Nặc: “Đúng vậy, anh ấy là luật sư nổi tiếng, đối tác của công ty luật, rất có giá trị.”
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, mới vừa đáp máy bay, khởi động điện thoại, WeChat của luật sư nổi tiếng liền tới, còn có hai cuộc gọi nhỡ.
Tòng Húc nghe xong giọng nói, không có gì ngạc nhiên, chuyện phân chia tài sản vốn dĩ là do cậu chủ động đề cập tới.
Tòng Húc gọi lại cho Phương Bạc Vũ.
Vừa bắt máy, Phương Bạc Vũ liền nói: “Anh đọc WeChat của tôi chưa, Lục Thận Phi muốn chia tài sản cho anh.”
Tòng Húc: “Ừm.”
Hiện tại Phương Bạc Vũ rất bận, là kiểu mỗi giây phút đều làm ra tiền, không nói lời vô nghĩa, vào thẳng chủ đề: “Tôi xem bản kê khai tài sản của anh ta, bỏ qua những tài sản không thể rút ra, những tài sản khác nếu tính ra nhân dân tệ cắc cậu sẽ nhận được khoản ba đến bốn trăm triệu.”
Phương Bạc Vũ hiện giờ rất bận, mỗi giây đều ở kiếm tiền cái loại này, không có vô nghĩa, thẳng đến chủ đề: “Ta nhìn hắn cho ta tài sản biểu, bào rớt những cái đó ta cảm thấy ngươi phân hiện tại cũng không thể bộ hiện tài sản, mặt khác, chiết nhân dân tệ, ngươi đại khái có thể phân tam đến bốn trăm triệu đi.” (300 triệu NDT ~ 1000 tỷ VND đổ lên)
Trăm triệu?
Tòng Húc bị chấn kinh, vừa khiếp sợ vừa phỉ nhổ: Trước đây mình có tật xấu gì vậy, có tiền như vậy mà ly hôn không chia tài sản? Tiền không thơm à?
Phương Bạc Vũ: “Vừa lúc tôi đang rảnh, chúng ta có thể gặp mặt trực tiếp nói chuyện.”
Tòng Húc: “Không được, tôi tới Lộc Chanh đã.”
Phương Bạc Vũ: “Lục Thận Phi cũng tìm anh?”
Tòng Húc: “Không phải.” Cậu đi xem tòa cao ốc của cậu.
Trong truyền thuyết, Lục Thận Phi đưa cậu, một tòa cao ốc tên cậu
Tòa lầu văn phòng Lộc Chanh hiện tại.