Editor: Browniie | Chương 13
Tạ Hoài Thanh nhốt Hoắc Thành ngoài cửa phòng ngủ, rõ ràng đã hạ sốt rồi mà mặt lại đỏ lên. Cậu gần như vùi cả khuôn mặt vào trong chăn, cứ như thể làm vậy thì xấu hổ sẽ bay mất.
Cậu ngủ trong phòng, bên ngoài một người một mèo đang tò mò tham quan phòng khách nhà cậu.
Lúc trước học tiểu học Tạ Hoài Thanh từng ở đây, sau khi dọn đi thì nghỉ đông và nghỉ hè mỗi năm cũng sẽ trở về, khắp nơi trong phòng đều mang dấu vết trưởng thành của cậu. Bức tường chỗ ngoặt có những vết gạch đánh dấu quá trình không ngừng cao lên của bé nhỏ trong nhà.
Hoắc Thành đứng ở bức tường ấy, vết gạch mới nhất vừa vặn cao ngang tầm mắt hắn.
Đến chiều cao cũng xứng đôi như vậy. Hoắc Thành vui mừng ngẫm nghĩ.
Tủ âm tường có bày vài tấm ảnh thời ấu thơ của Tạ Hoài Thanh, Tạ Hoài Thanh trong ảnh chụp được bà ngoại ôm vẫn đang là bạn nhỏ học mẫu giáo. Từ nhỏ cậu đã xinh xắn quá mức, đáng yêu cực kỳ, giống một nắm tuyết trắng, Hoắc Thành nhìn chằm chằm tận nửa ngày.
Hoắc Thành lượn lờ quanh phòng khách thăm thú chốc lát, xuất phát từ lễ phép nên không tự tiện ngó nghiêng vào phòng khác, bèn ôm Yasuo thành thật ngồi trên sô pha xem TV.
Yasuo nằm trong lồng ngực Hoắc Thành cuộn mình lại thành tư thế thoải mái, nhắm mắt đã khò được ngay, Hoắc Thành nhẹ nhàng vuốt lông nó từng chút một.
Nó đã từng bị mấy thằng nhóc tra tấn đến mức chỉ còn thở thoi thóp, lúc Hoắc Thành mới ôm nó về nhà, nó rất sợ người, nhe răng nhọn giơ móng vuốt, dữ vô cùng, Hoắc Thành bị nó cào vô số lần. Sau này mới dần dần thu được tín nhiệm, thậm chí còn phơi cái bụng mềm mại nho nhỏ cho hắn thoải mái hít.
Hoắc Thành thấy Tạ Hoài Thanh cũng giống như một bé mèo nhỏ xinh đẹp, đang dần dần thu móng vuốt với hắn.
Rồi sẽ có một ngày giơ bụng ra cho hắn sờ.
*
Tạ Hoài Thanh ngủ thiếp đi trong sự xấu hổ, nghĩ tới trong nhà không chỉ có một mình mình không hiểu sao lại thấy an tâm.
Cậu mơ thấy tình huống phát sinh buổi sáng, Hoắc Thành bắt cậu khoác một chiếc áo rất dày.
Hình ảnh lại chuyển tới chỗ sân thượng. Cậu đứng ở mép rào chắn, trên tay áo đồng phục có đeo băng tang.
Quang cảnh xung quanh là kiến trúc trường học, Tạ Hoài Thanh đoán đây là mái nhà thư viện. Sau khi cậu xuất viện thì chưa từng tới nơi này, nguyên nhân mơ thấy cảnh này có thể là do bị mất trí nhớ.
Quay đầu lại thì bắt gặp Hoắc Thành đứng bên cạnh.
Hoắc Thành không nói gì, hai người yên lặng đứng im. Một trận gió lạnh thổi qua, Tạ Hoài Thanh hắt xì một cái, sau đó cảm nhận được hơi ấm trên người, Hoắc Thành cởi áo đồng phục ra khoác lên người cậu.
Tạ Hoài Thanh rất kinh ngạc vì mình trong mơ không từ chối. Cậu nhìn Hoắc Thành, tầm mắt đột nhiên trở nên mơ hồ, sau đó thì nước mắt lăn xuống.
Tạ Hoài Thanh:...
Đây là ác mộng gì vậy, thế mà cậu lại khóc trước mặt người khác ư...
Tạ Hoài Thanh mở mắt ra, chìm vào giấc ngủ trong sự xấu hổ, lại vì xấu hổ mà tỉnh giấc. Cậu xốc chăn lên muốn đi xuống giường, chợt nhớ ra Hoắc Thành còn ở nhà mình nên lại đột nhiên có hơi không dám đi ra ngoài.
Bởi vì cậu biết kia không phải là mơ, là một đoạn ký ức thật sự đã xảy ra bị cậu quên mất. Nhưng đoạn ký ức này không có đầu đuôi, khiến cho Tạ Hoài Thanh nghi ngờ phán đoán khi trước của mình.
Cậu vẫn còn nhớ rõ độ ấm của chiếc áo đồng phục khi ấy và nhịp tim đập không bình thường của mình.
Tạ Hoài Thanh xốc lại tâm lý một hồi lâu mới đẩy cửa phòng ngủ, lúc này Hoắc Thành đã tắt TV, đang đọc quyển 《 Tam thể 》để trên bàn trà, thấy cậu ra thì chạy nhanh tới duỗi tay sờ trán Tạ Hoài Thanh.
Tạ Hoài Thanh giơ tay theo bản năng, tranh trước áp tay lên trán, Hoắc Thành không kịp thu tay, phủ lên mu bàn tay của đối phương.
Hai người đều sửng sốt, Hoắc Thành cười rộ lên: “Tớ có làm gì bé đâu?”
Tạ Hoài Thanh nhớ tới đoạn ngắn kia thì không thể nào nhìn thẳng vào mắt Hoắc Thành được: “Tôi không sao.”
Hoắc Thành đưa nhiệt kế cho cậu: “Không được, vẫn nên đo lại thử xem.”
Đo được 36 độ 5, là nhiệt độ bình thường của cơ thể, lúc đấy Hoắc Thành mới yên tâm nói: “Chúng mình gọi cơm hộp nhé.”
Tạ Hoài Thanh gật đầu. Cậu ngủ một giấc tới tận 3 giờ chiều, trực tiếp lướt qua bữa trưa nên giờ đói quá, hơn nữa cũng chẳng có sức nấu cơm cho Hoắc Thành.
Cậu mới hạ sốt, muốn ăn cay thì bị Hoắc Thành gạt bỏ, gọi chút cơm nhà thanh đạm.
Chờ cơm hộp tới thì hai người chơi PS4 một lát, lúc cơm giao đến, Hoắc Thành phụ trách bày biện, ăn xong thì thu dọn gọn gàng, hơn nữa còn phân loại rác thải, sau đó lại lau sạch bàn ăn.
Tạ Hoài Thanh lười không muốn nhúc nhích, nhìn Hoắc Thành bận rộn.
Sau khi dọn xong, Hoắc Thành lại ăn vạ chơi cùng Tạ Hoài Thanh một lát mới chịu về, trước khi đi còn cẩn thận nhắc Tạ Hoài Thanh uống thuốc, cũng không quên mang rác đi vứt.
Đã rất lâu rồi Tạ Hoài Thanh không được ai săn sóc như vậy, cảm thấy... hình như cũng rất sướng.
*
Buổi sáng thứ hai, Tạ Hoài Thanh đã hoàn toàn bé khỏe bé ngoan. Hoắc Thành cứ như bà mẹ già nhắn Wechat dặn dò cậu mặc nhiều một chút khiến Tạ Hoài Thanh phiền thật sự.
Ở trường Thực Nghiệm giữa hai lần thi tháng còn một kỳ thi trắc nghiệm chính thức hơn gọi là bài kiểm tra hai tuần một lần. Cách bài kiểm tra không đến một tuần, Hoắc Thành bắt đầu lo lắng, trong văn phòng Lương Dật hồi hôm, lời đảm bảo thi được 100 điểm ngữ văn vẫn còn văng vẳng bên tai, trước mặt còn treo củ cà rốt gắn bảng “ngồi cùng bàn với Tạ Hoài Thanh”, không thi được thì mất mặt quá thể.
Giờ giải lao, học ủy tới hỏi Hoắc Thành một đề vật lý, đề kia Hoắc Thành chưa làm, hắn nhẩm Tiêu dao du đến mức choáng cả đầu, nào còn nghĩ được gì.
Hoắc Thành nhìn sang bên cạnh, Tạ Hoài Thanh đang đọc báo tiếng anh, Hoắc Thành bèn nói với học ủy: “Cậu hỏi Tạ Hoài Thanh xem, chắc chắn cậu ấy đã làm rồi đấy.”
Học ủy mang vẻ mặt khó xử: “Không cần đâu, đợi lát nữa cậu xong thì giảng cho tớ nhé.” Tạ Hoài Thanh quá lạnh lùng, khí chất khiến người ta đông lạnh cả người, cậu chàng sợ hãi.
“Cậu sợ cái gì, Tạ Hoài Thanh hòa đồng cực kỳ.” Hoắc Thành duỗi tay chọt chọt Tạ Hoài Thanh, “Rảnh không nè? Đề 22 của vật lý tác nghiệp bé giảng cho Vương Trị một chút nhé.”
Học ủy:..... Mắt nào cậu thấy hòa đồng vậy?
Tạ Hoài Thanh nhàn nhạt quét mắt qua: “Ừ.”
Học ủy hơi kinh ngạc, không nghĩ tới đối phương sẽ đồng ý, cẩn thận nhón mông ngồi xuống.
Sau đó cậu chàng phát hiện, Tạ Hoài Thanh giảng bài còn tốt hơn Hoắc Thành nhiều, cách làm cực kỳ rõ ràng, dễ dàng lý giải.
Tạ Hoài Thanh giảng xong, hỏi: “Hiểu chưa?”
Học ủy: “Hiểu rồi.”
Tạ Hoài Thanh nhớ tới lần Hoắc Thành giảng cho mình đề toán, sợ đối phương ngại nói không hiểu nên xác nhận lại: “Hiểu thật không?”
Học ủy gật đầu: “Hiểu thật hiểu thật.”
Cậu chàng thấy Tạ Hoài Thanh đâu có giống vẻ ngoài, còn dễ ở chung lắm, nhưng mà quan hệ giữa hai người kia thần kỳ quá nhỉ.
*
Trước khi có kết quả thi hai tuần một lần, hồn vía Hoắc Thành ngao du khắp chốn. Loại bệnh này của hắn đã xuất hiện từ trước khi thi, nói không thành câu, thường xuyên thẫn thờ như có tâm sự.
Tạ Hoài Thanh quan sát hồi lâu, thấy hẳn là hắn đang khẩn trương.
Loại cảm xúc như khẩn trương này xuất hiện trên người Hoắc Thành rất chi là ảo diệu.
Chẳng lẽ là bởi vì thành tích thi tháng lần trước tụt xuống nhiều quá nên lo lắng lần này không thể leo lên lại? Cũng không đúng, lúc thành tích được công bố, Hoắc Thành còn tâng bốc Tạ Hoài Thanh lên mây một hồi, không thấy hẳn có chút nào để ý đến điểm chác của mình.
Tạ Hoài Thanh nghĩ hoài không thấu, không nhịn được hỏi: “Cậu làm sao thế, khẩn trương à?”
Hoắc Thành được cưng mà hãi, ôm ngực: “Sắp có điểm rồi, tớ sợ quá, bây giờ tim tớ còn sắp nhảy ra ngoài cơ, bé sờ sờ thử đi.”
Tạ Hoài Thanh: Có quỷ mới tin cậu.
Thật là lo hão rồi.
Hoắc Thành thật sự rất khẩn trương, lần này mà không được, lần sau muốn ngồi cùng Tạ Hoài Thanh lại phải đợi thêm hai tuần nữa.
Không được. Một ngày cũng không chờ được.
Hắn chưa bao giờ liều mạng học văn như khoảng thời gian này.
Từ trước hắn đã thấy môn văn này cực kỳ khủng bố, lúc thật sự học hành nghiêm túc mới phát hiện... so với hắn nghĩ còn khủng bố hơn nhiều.
Cái ngữ này đáng sợ ở chỗ, mỗi khi Hoắc Thành cho rằng mình làm đúng rồi, thì kết quả lại vả vào mặt hắn một đáp án hoàn toàn trái ngược. Mỗi khi hắn cho rằng bài văn mình sáng tác quả là một kiệt tác thì kết quả tính ra được 30 điểm, nguyên nhân là lạc đề.
Cho nên lần này thi xong thấy ổn quá, hắn sợ.
Chuông vào học vang lên, tiết này là tiết ngữ văn, Tần Xuân Diễm đi vào phòng học, trên tay cầm một chồng bài thi.
Cô đặt bài thi lên bục giảng, chưa trả cho học sinh mà bắt đầu nói về tình hình tổng thể trước.
Hoắc Thành:...Cô ơi, xin ngài đừng nói nữa, hãy để con thống khoái đi mà.
Tần Xuân Diễm nói mười phút, cuối cùng cũng đưa bài thi cho bạn học ở bàn đầu nhờ đi trả.
Tim Hoắc Thành vọt tới cổ họng, đời này quả thật chưa bao giờ vì thành tích mà khẩn trương như vậy.
Bạn học đang đi phát bài thi vừa vặn tới chỗ của Tạ Hoài Thanh thì cầm trên tay tờ bài của Hoắc Thành, nên cậu chàng phát cho Tạ Hoài Thanh nhờ cậu đưa hắn.
Tạ Hoài Thanh nhìn điểm, lại kinh ngạc nhìn Hoắc Thành một cái.
Hầu kết Hoắc thành lăn lăn: “Của tớ hả?”
Tạ Hoài Thanh gật đầu, muốn trả bài thi cho hắn.
Hoắc Thành đột nhiên nói: “Chờ một chút!”
“... Làm sao vậy.” Không biết lại mắc tật xấu gì đây.
“Bé giúp tớ nhìn đi, tớ không dám xem.”
Tạ Hoài Thanh mơ màng, cái này có gì mà không dám: “101.”
“Thật á?” Hoắc Thành ngớ cả người, sau đó sướng như thể mình mới tăng thêm 200 cân.
Tạ Hoài Thanh ghét bỏ ném bài thi của hắn lên bàn, làm gì mà sung sướng thế, có tiến bộ đấy nhưng cũng không đến mức như vậy đi. Ai không biết còn tưởng nhà mi thi được full điểm.
Thành tích bình thường của Hoắc Thành chỉ loanh quanh tầm 70, 80 điểm, lần này có tiến bộ rõ rệt nên Tần Xuân Diễm đặc biệt khen hắn một hồi.
Mấy bạn học lúc tan giờ đi ngang qua chúc mừng hắn: “Anh Thành quá được luôn, thông suốt rồi.”
Hoắc Thành khiêm tốn đáp: “Không thiếu sự giúp đỡ của bạn Tạ Hoài Thanh.”
Tạ Hoài Thanh cúi đầu bước đi, sao mà thấy mất mặt quá thể.
*
Hoắc Thành ôm bài thi ngữ văn bảo bối của mình, vừa tan học thì lập tức chui vào văn phòng của tổ tiếng anh giục Lương Dật thực hiện lời hứa.
Lương Dật: “Được chứ, em yên tâm, thầy nói được làm được.”
Vì thế trước khi tan tiết tiếng anh, Lương Dật thông báo: “Có chuyện này muốn thương lượng với cả lớp một tí, có bạn học lúc trước đề xuất với thầy là muốn có bạn cùng bạn, thầy thấy đề nghị này ổn đấy, các em thấy thế nào?”
Học sinh lớp 2 đều rất hoạt bát, không ai phản đối, thật ra thì ngồi một mình quá là cô đơn.
Tạ Hoài Thanh trong lòng không quá vui, nhưng mọi người đều đồng ý, một mình cậu phản đối cũng vô dụng nên đành im lặng.
Lương Dật nói: “Vậy cứ thế nhé. Học sinh trực nhật tiết thể dục về sớm một chút, sắp xếp chỗ ngồi trong lớp. Tạ Hoài Thanh tan học thì tới văn phòng thầy.”
Tạ Hoài Thanh đi theo, không biết Lương Dật tìm mình có chuyện gì.
Lương Dật hỏi: “Chuyện vừa rồi thầy nói em thấy thế nào?”
Tạ Hoài Thanh đáp: “Em ổn ạ.”
“Vậy thì thầy yên tâm rồi.” Lương Dật mở miệng, bán sạch bạn nhỏ Hoắc Thành, “Thật ra cái này là Hoắc Thành đề cập với thầy đấy, em ấy nói muốn ngồi cùng bàn với em, em có đồng ý không?”
“.....” Tạ Hoài Thanh im lặng vài giây, kết hợp với sự khác thường của Hoắc Thành mấy ngày nay thì hiểu ra tất cả, “Em không có ý kiến ạ.”
Lương Dật cười ha hả: “Nhìn các em bây giờ thầy vui lắm, đều là bạn học với nhau, giống như trước cái gì cũng tranh giành là không cần thiết.”
Tạ Hoài Thanh bình tĩnh gật đầu.
Lương Dật: “Không còn vấn đề gì nữa, em về đi.”
Sau tiết thể dục, năm dãy bàn ghế biến thành sáu hàng, hai hàng một tổ. Lương Dật cho học sinh tự do kết hợp, tự tuyển bạn cùng bàn.
Tạ Hoài Thanh tự chọn cho mình một bàn gần giống chỗ cũ, ngồi xuống góc bàn hàng cuối cùng, Hoắc Thành lẽo đẽo theo sau, đặt mông ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Có duyên quá đi, tớ cũng vừa vặn muốn ngồi đây đấy.” Hoắc Thành vươn tay, “Bạn cùng bàn, về sau mong được giúp đỡ nhiều.”
Diễn cái gì mà diễn, Tạ Hoài Thanh cạn lời ghê gớm, bất đắc dĩ vỗ nhẹ vào lòng bàn tay của Hoắc Thành.