Editor: Browniie
Ngày 1-5 được nghỉ ba ngày, Tạ Hoài Thanh đến Yến Thành tìm Tạ Đường.
Lúc ăn cơm, Tạ Đường lơ đãng hỏi: “Con còn nhớ đứa bé tên Hạ Tấn không?”
Tạ Hoài Thanh hơi dừng đũa, lựa chọn nói dối: “Con không nhớ rõ, sao thế ạ?”
Tạ Đường đáp: “Không nhớ rõ thì tốt, dù sao cũng chẳng phải người quan trọng.”
Tạ Hoài Thanh không nói gì, cơm nước xong thì về phòng mình.
Tạ Đường không muốn cậu tiếp xúc với mấy người Hạ Tuấn Hoằng, Tạ Hoài Thanh biết rõ. Khi còn nhỏ được bà ngoại chăm sóc, có đôi khi Hạ Tuấn Hoằng sẽ ghé qua đưa Tạ Hoài Thanh đi chơi, vài lần cũng mang theo Hạ Tấn.
Khi đó Tạ Hoài Thanh còn nhỏ, rất nhiều chuyện không hiểu, chỉ biết là em trai mình đáng yêu, cực kỳ thích chơi cùng Hạ Tấn.
Sau đó bị Tạ Đường biết, Tạ Đường nghiêm khắc cấm tiệt Tạ Hoài Thanh sau này không được đi chơi cùng Hạ Tuấn Hoằng, bà ngoại không đồng ý, Tạ Đường còn náo loạn một trận to với bà.
Tạ Đường cho rằng cậu đã quên rồi, nhưng thật ra cái gì cậu cũng nhớ. Từ trước đến giờ Tạ Đường đều không cho cậu nhắc đến người nhà họ Hạ, đến bây giờ cậu cũng không rõ vì sao ba mẹ lại chia tay.
Tạ Hoài Thanh không muốn nghĩ tiếp, lấy bài tập toán thầy giao bắt đầu làm.
Wechat vang lên một tiếng, Hoắc Thành hỏi cậu đang làm gì.
Tạ Hoài Thanh đáp: [Làm bài tập.]
Hoắc Thành: [Bài gì thế?]
Tạ Hoài Thanh: [Bài thi toán.]
Hoắc Thành: [Bé mới bắt đầu làm à? Tớ làm với bé nha.]
Tạ Hoài Thanh cạn lời, có ấu trĩ không cơ chứ, làm bài thôi mà cách trở địa lý cũng muốn làm cùng nhau.
Cậu đặt di động xuống, tập trung làm bài, sau 45 phút, Hoắc Thành lại nhắn tin: [Làm đến đâu rùi bé?]
Tuy cảm thấy hắn quá ư là nhàm chán nhưng Tạ Hoài Thanh vẫn nhẫn nại: [Mới vừa làm xong.]
Hoắc Thành bỗng nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: [Có phải bé không vui đúng không?]
Tạ Hoài Thanh kinh ngạc, bọn họ chỉ nhắn tin thôi mà làm thế nào Hoắc Thành biết cậu không vui vậy.
Hoắc Thành: [Bởi vì tâm linh tương thông đó.]
Tạ Hoài Thanh mặc kệ hắn.
Thật ra là Hoắc Thành đoán thông qua thời gian làm bài. Lúc Tạ Hoài Thanh ở trong trạng thái bình thường thì sẽ làm bài theo từng bước tiêu chuẩn, làm thế sẽ phải cần tới 1 tiếng, nhưng lúc cậu không vui thì sẽ lược bớt bước làm, trực tiếp viết kết quả, như vậy chỉ cần xấp xỉ 45 phút mà thôi.
Hoắc Thành đoán chắc là Tạ Hoài Thanh giận dỗi với mẹ mình rồi, bèn dỗ dành: [Đừng buồn nha, tớ kể cho bé nghe chuyện cười nè, đảm bảo bé cười hở mười cái răng luôn.]
Tạ Hoài Thanh: [Chuyện gì?]
Hoắc Thành gửi voice chat, Tạ Hoài Thanh click phát.
“Không phải hồi còn bé chúng ta được học sự tích Nhạc Phi (1) sao, lúc Trịnh Hạo Từ học xong, về nhà một hai đòi mẹ mình khắc cho mình dòng chữ “tinh trung báo quốc” đằng sau lưng. Mẹ nó bị phiền không chịu được nên dùng bút lông viết sau lưng cho nó mấy chữ. Trịnh Hạo Từ đắc ý quá trời, hôm sau đi học còn giơ lưng ra khoe với chúng tớ. Kết quả bé đoán xem mẹ nó viết cho nó chữ gì?”
Tạ Hoài Thanh ứ đoán.
Người kia không hưởng ứng, một lát sau Hoắc Thành phải tự công bố đáp án: [Bốn chữ to đùng, ăn ít đi thôi.]
Tạ Hoài Thanh tự nhủ, nhạt quá.
Thế mà cậu vẫn cười, má lúm đồng tiền chậm rãi hiện ra.
Buổi tối ngày thứ ba của kỳ nghỉ, Tạ Hoài Thanh từ chỗ Tạ Đường về Băng Thành. Về nhà sửa soạn gọn gàng, đang chuẩn bị nghỉ ngơi đọc sách thì thấy group chat của lớp đang khóc gào thảm thiết mong mỏi bài giải vật lý.
Đối với học sinh mà nói, kỳ nghỉ vĩnh viễn trôi qua thật nhanh, một ngày phè phỡn không làm gì chớp mắt đã hết sạch, cứ như thể thời gian bị ai trộm đi vậy, lúc nhận ra thì phát hiện, thời gian đã không còn, bài tập vẫn nguyên đó.
Trong group chat có người hỏi Hoắc Thành, Hoắc Thành nói hắn cũng chưa làm, còn dõng dạc nói không thèm làm, cùng lắm thì bị phê bình một phen.
Tạ Hoài Thanh luôn mặc kệ mấy tình huống này, cậu đặt điện thoại lên bàn trà, cầm quyển 《 Ác ý 》, giở đến trang có bookmark.
Qua một hồi lâu lắc lâu lơ, một trang sách cũng không mở được, Tạ Hoài Thanh có chút giận dỗi bỏ sách xuống, lấy quyển bài tập vật lý từ trong cặp ra, chụp ảnh gửi cho group chat.
Trong group bắt đầu mồm năm miệng mười cảm ơn Tạ Hoài Thanh, cái gì mà [Cảm ơn đại lão.] [Cảm ơn học thần.]...
Cực kỳ ồn ào.
Tác phong của Hoắc Thành lạ kỳ, gửi một chú vịt con chu mỏ, bên cạnh còn có hai chữ — “Chụt chụt“.
Tạ Hoài Thanh:.......
Đường đường một đấng nam nhi mà cả ngày đi gửi gói cảm xúc dễ thương, gớm quá.
*
Cuối tuần là sinh nhật của Trịnh Hạo Từ, từ một tuần trước đã hô hoán trong group chat nói muốn tổ chức, hỏi ai muốn đi. Nhân duyên của anh chàng rất tốt, hơn nửa bạn học trong lớp đều là bạn bè tốt của chàng ta, ước tính sẽ đông lắm đây.
Hoắc Thành trộm kéo anh chàng qua một bên: “Mày đi mời Tạ Hoài Thanh đi.”
Trịnh Hạo Từ khó xử: “Đừng mà, em với cậu ấy cũng không thân, với cả em hỏi trong group chat rồi, người ta cũng không đáp lời ấy kìa.”
Hoắc Thành: “Không muốn thì quên đi, cậu ấy không đi tao cũng không đi đâu.”
Trịnh Hạo Từ tức giận lên án: “Sao anh không tự mời đi, bây giờ cả ngày anh chỉ loanh quanh bên cậu ấy, không thèm chơi cùng bọn em nữa.”
Hoắc Thành vui vẻ, có lời sao nhỉ, bạn bè đếch so được với bạn trai, hắn bèn lảng sang chuyện khác: “Lần trước mày nhìn trúng cái giày chơi bóng kia, tao sẽ mua nó làm quà sinh nhật cho mày.”
Trịnh Hạo Từ đổi mặt ngay tức thì: “Ấy chà, ngại quá đi thôi — bây giờ em đi mời anh Tạ liền.”
“Đi đi.” Hoắc Thành vừa lòng nói.
Hắn thấy không phải Tạ Hoài Thanh không thích kết bạn với người khác, mà là do độc lai độc vãng quá lâu, không biết nên bước bước đầu tiên như nào, cần phải có người đẩy bé ấy một phen.
Trịnh Hạo Từ là người dễ dãi, lúc trước có ấn tượng không tốt với Tạ Hoài Thanh là vì Hoắc Thành, nếu bây giờ Hoắc Thành với người ta đã tiêu tan hiềm khích thì anh chàng thấy chả vấn đề gì.
Trịnh Hạo Từ đến mép bàn học Tạ Hoài Thanh: “Anh Tạ ơi, cuối tuần là sinh nhật tớ, cậu có thể góp mặt tới dùng bữa cơm với cả nhà được không?”
Tạ Hoài Thanh ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn đối phương, không hiểu sao người ta lại tới mời mình, bình thường bọn họ còn chả giao lưu gì với nhau.
Trịnh Hạo Từ lập tức bị mỹ nhan đánh thẳng mặt, có hơi ngây người. Tạ Hoài Thanh đẹp quá, còn xinh hơn cả con gái ấy chứ, bị cậu nhìn chằm chằm như vậy, Trịnh Hạo Từ thấy mặt mình sắp đỏ tưng bừng lên rồi.
Tạ Hoài Thanh hỏi: “Tại sao?”
Trịnh Hạo Từ lấy lại tinh thần, há mồm khách sáo: “À, thì là, mọi người đều là bạn bè với nhau, đi chơi cùng nhau một chuyến đi mà. Lần trước cậu giúp bọn tớ làm bài vật lý, tớ thấy cậu cực kỳ có nghĩa khí luôn, rất muốn làm bạn với cậu.”
Hoắc Thành chăm chú theo dõi, chuẩn bị hát đệm vào. Tạ Hoài Thanh liếc mắt một cái đã thấu tâm địa giảo hoạt của hắn, nói với Trịnh Hạo Từ: “Ừm, vậy tôi sẽ đi.”
“Hả?” Trịnh Hạo Từ không nghĩ sẽ thuận lợi như vậy, Hoắc Thành liên tục bắn tín hiệu cho hắn, nhắn nhủ mi mau thu lại cái dáng vẻ ngốc nghếch kia đi.
Trịnh Hạo Từ thu được tín hiệu: “Được rồi, cậu nói rồi đó anh Tạ, chờ cậu tới nha.” Nói xong thì thành công rút lui.
Hoắc Thành ở một bên giả bộ không biết gì: “Hôm đó tớ cũng đi này, mình đi cùng nhau nha.”
Tạ Hoài Thanh không vạch trần, gật đầu đáp ứng.
*
Hôm sinh nhật Trịnh Hạo Từ, Tạ Hoài Thanh mang theo quà tặng anh chàng cùng Hoắc Thành đến nhà hàng đặt trước.
Hoắc Thành thấy Tạ Hoài Thanh cầm đồ trên tay: “Mua cái gì thế, cho tớ xem với.” Còn chưa tặng quà cho mình bao giờ đâu, thằng nhóc mập kia được hời rồi.
Cái này cũng không đáng giữ bí mật làm gì, Tạ Hoài Thanh đưa cho hắn xem.
Trịnh Hạo Từ thích chơi game, Tạ Hoài Thanh thường xuyên thấy anh chàng rủ rê bạn bè trong group chơi các loại trò chơi nên mua cho anh chàng một con chuột chơi game. Mấy trăm đồng, giá cả hợp lý, không quá rẻ mà cũng không quá quý giá.
Hoắc Thành vừa chua vừa hối hận, đây là Tạ Hoài Thanh mua đấy, hắn cực kỳ muốn chiếm làm của riêng.
Xe taxi còn tầm mười phút nữa mới tới điểm đến, Tạ Hoài Thanh muốn lấy lại đồ: “Sắp tới rồi, trả tôi đi.”
Hoắc Thành không cho: “Bé không cần mua quà tặng nó đâu, người tới là được rồi, mua cho nó đồ quý như vậy làm gì, nó chỉ biết có ăn thôi, lãng phí.”
Tạ Hoài Thanh không thể hiểu được: “Đến tay không không phải phép đâu.”
Hoắc Thành ôm không buông tay.
Tạ Hoài Thanh bất đắc dĩ: “Cậu làm sao vậy?”
Hoắc Thành nghẹn một hồi, tức giận đáp: “Tớ ghen tị đó.”
Tạ Hoài Thanh: “.....” Không phải chính hắn xúi Trịnh Hạo Từ mời mình tới hả?
Trong xe im lặng, Tạ Hoài Thanh không biết nên nói cái gì, còn Hoắc Thành thì hiếm khi đỏ mặt vì hành vi vừa rồi của mình, hình như có hơi ấu trĩ ấy nhỉ.
Sau một lúc lâu, Tạ Hoài Thanh hỏi: “Vậy cậu... Cậu muốn thế nào?”
Hoắc Thành: “Lúc sinh nhật tớ bé cũng tặng quà tớ chứ?”
Tạ Hoài Thanh nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, tự nhủ, phí lời.
Hoắc Thành liếm môi: “Tớ muốn cái gì khác biệt cơ, tớ là độc nhất vô nhị luôn ấy.”
“... Biết rồi.” Linh tinh nhiều quá.
Ông chú lái xe taxi nhìn gương chiếu hậu một cái, ai da người trẻ tuổi.