Sau Khi Mẹ Ruột Bị Nhận Lại Về Hào Môn [Xuyên Thư]

Chương 49: Chương 49: Ai nói với em 20 phút là có thể nộp bài (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nguyễn Trà ấn mở Wechat lên xem, thầm thở dài một tiếng, quả nhiên là học sinh giỏi, Phó Thầm gửi đến hai hình vẽ, viết lại trình tự chặt chẽ rõ ràng, chờ Nguyễn Trà mở to hình lên, lúc nhìn kỹ thì ánh mắt dán chặt vào câu hỏi thứ hai.

[Phó ưu tú là một người rất tốt: Có một sơ hở trong đáp án của câu hỏi thứ ba. Thông thường, gia tốc nên được nhìn thấy trực tiếp theo các điều kiện của câu hỏi, nhưng nếu làm tiếp tục từ câu hỏi thứ hai thì cũng có thể tính được được gia tốc, nhưng không giống với số mà câu hỏi đã đưa ra, cho nên tính kết quả tính toán của cậu khác với đáp án]

[Phó ưu tú là một người rất tốt: Mình đoán câu hỏi thứ hai có thể còn nửa câu sau, dưới tình huống đó tính ra gia tốc mới, từ đó bắt đầu làm câu hỏi thứ ba, sau đó sẽ có được đáp án như trên sách luyện tập.]

Nguyễn Trà: “!” Không hiểu gì hết nhưng chỉ biết là rất lợi hại.

Làm một cá ướp muối, xưa nay Nguyễn Trà không hâm mộ học sinh giỏi hay học sinh xuất sắc các loại, nhưng bị các môn khoa học hành hạ ròng rã hai tuần, Nguyễn Trà đột nhiên hâm mộ, đầu óc của học sinh giỏi quả thật rất khác biệt.

Mình tính một giờ mới ra kết quả, học sinh giỏi dùng mấy phút đã ra kết quả, mà còn tính ra hai loại kết quả, đương nhiên Nguyễn Trà không cảm thấy khó hiểu, dù sao cơ sở của mình yếu kém, có mấy công thức cũng chưa hiểu rõ hoàn toàn.

Sau khi Phó Thầm gửi xong đáp án, lướt lại lời nói phía trên của Nguyễn Trà, nhìn lên tài liệu giảng dạy lớp mười hai trên bàn, cậu lắc đầu cười cười, đánh chữ đáp lại: “Ừm, đang chuẩn bị bài.”

Cậu chuẩn bị học kỳ sau nhảy thẳng lên lớp mười hai, ngoài các loại chương trình học bồi dưỡng sự ưu tú và xã giao cùng ba, nhiệm vụ hàng ngày cũng rất nhiều, chưa bao giờ đi ngủ trước một giờ sáng.

Nguyễn Trà nhìn nội dung thì tặc lưỡi một cái, khi mình đang ôn tập cả ngày lẫn đêm, thế mà học sinh giỏi đã chuẩn bị bài rồi sao?

Hai người lại trò chuyện vài câu, lập tức ăn ý đi làm việc của riêng mình, mà lúc Nguyễn Trà bị ánh sáng thần thánh xung quanh học thần thúc giục, cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra lại nhẹ nhàng đóng lại.

Vệ Giảo mặc áo ngủ gia đình, nắm chặt cổ tay Nguyễn Chính Phi, sau khi trở lại phòng vẻ mặt lo lắng hỏi: “Phi Phi, anh có thấy không? Vậy mà Trà Trà lại thức đêm học tập?”

Người trong nhà thì hiểu rõ chuyện nhà mình, hai người làm cá ướp muối cả một đời, lại nuôi được một đứa con gái cá ướp muối, nếu nói con gái của mình thức đêm chơi đùa thì bọn họ còn tin được.

Nhưng thức đêm học tập?

Con gái bị cái gì kích thích sao?

“Không phải ba nói Trà Trà ở trường học chơi thật vui sao?” Nguyễn Chính Phi khổ não gãi gãi cái đầu tròn vừa cắt tóc: “Thầy chủ nhiệm sẽ không nói dối với ba đúng không? Mà mỗi buổi tối về nhà, anh đều thấy khi Trà Trà nhắc về chuyện ở trường học đều tươi cười xán lạn, không giống chịu ấm ức.”

Vệ Giảo vừa nghĩ tới tấm lưng gầy yếu của Nguyễn Trà là đau lòng: “Không được, em không yên lòng, chúng ta đi hỏi thầy chủ nhiệm kia một chút về tình huống cụ thể của Trà Trà ở trường học nhỉ?”

“Hỏi cái gì đây, hỏi ai cũng không sánh nổi mình tự nhìn thấy.” Nguyễn Chính Phi lấy điện thoại di động ra loay hoay hai lần: “Em không thấy diễn đàn bên trên không? Diễn đàn nặc danh của Trường trung học số 2, có tài khoản của Trường trung học số 2 đều có thể đăng ký, anh định ngày mai nhờ ba làm giúp một cái tài khoản, anh đăng ký nhìn xem, tìm hiểu chuyện xảy ra với Trà Trà.”

“Ôi chao! Phi Phi, anh thật là thông minh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.