Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thời gian nhoáng một cái, Nguyễn Trà nhìn đồng hồ treo tường đã chỉ mười hai giờ, cô quay đầu nhìn xuống cửa sổ, ánh đèn trong sân chiếu sáng cảnh trí lờ mờ trong sân, dưới sự hợp tác của ba mẹ và người làm trong nhà, nhà ấm đã được hình thành giai đoạn đầu.
Do sân bị thu hẹp lại, những viên đá có hình thù kì lạ trong vườn hoa đã bị ông cụ Lương ra lệnh dứt khoát ném đi, chỉ để lại những chậu hoa xinh xắn đặt trên khung sắt vàng đen.
Không thể không nói thưởng thức khu vườn được sửa sang bố trí lại làm cho trong ngực không bị buồn bực nữa, có tác dụng tâm lý à?
Nguyễn Trà lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa, cô dời ánh mắt lại trên một loạt tài liệu giảng dạy trên bàn, trên sách luyện tập, góc trên bên phải bàn học có một bình trà hoa quả đã uống xong, bên cạnh tay có một cuốn sổ ghi chép, phía trên là những con chữ thanh mảnh, rõ ràng và đầy lực, đôn hậu chất phác tinh xảo, biểu hiện ra dáng vẻ rất giống Phó Thầm.
Cuốn sổ không chỉ ghi nhớ các điểm chính của từng môn học mà còn chứa các câu hỏi thường gặp và các câu hỏi cơ bản thường dùng được khoanh tròn bằng các loại bút màu khác nhau.
Không thể không nói ghi chép của Phó Thầm thật sự là kho báu, các chi tiết kỹ càng thỏa đáng, phân tích chính xác, một học sinh giỏi thường xuyên max điểm toán lý lập tức có hơi thở khói lửa nhân gian.
Ai nói người nghiêm chỉnh không ghi chép? Ghi chép của Phó Thầm còn rất tỉ mỉ!
Nguyễn Trà bỏ ra thời gian hai tuần, đối chiếu với trọng điểm ghi chép trong sổ, qua loa sắp xếp xong nội dung tài liệu giảng dạy lý hóa sinh trong hai học kỳ lớp mười và hiện giờ cô đang củng cố lại những điểm kiến thức đã ghi nhớ bằng cách làm bài.
Dù sao…
Theo nhắc nhở trong sổ ghi chép, thỉnh thoảng có một vài đề được trích ra từ lớp mười hai, Nguyễn Trà cảm thấy mình có thể tranh đua một chút.
“Đáp án không khớp.” Nguyễn Trà cau mày nhìn bài vật lý cô đã tính ba lần trong vở, thì thào nói.
Các câu hỏi chính trong bài thi vật lý có một số dạng câu hỏi cố định, mà Nguyễn Trà là cá ướp muối thì vẫn là cá ướp muối, nhưng chỉ cần là chăm chú làm việc thì nếu không làm xong việc thì không ngủ được, ai ngờ câu hỏi năm lớp mười hai là một câu hỏi cuối cùng, không nói đến cô đã mài mò nửa giờ, thật vất vả mới tính ra được kết quả thì lại không khớp với đáp án.
Nguyễn Trà đánh dấu lại những điều kiện đã biết vào đề, sau khi tính đi tính lại kết quả vẫn như vậy không thay đổi.
“Đáp án sai rồi à?”
Nguyễn Trà cầm bút bi chấm nhẹ lên vở, một hồi lâu sau mạch suy nghĩ cũng không thể hiểu được, cô suy nghĩ rồi lấy điện thoại ra, nhìn danh bạ điện thoại xem trong đó có ai có thể hỏi một chút không: “Phó Thầm, Quý Phi Dương, Tạ Tuy, thêm bạn học trước kia, có sáu người.”
Hy vọng có người còn thức.
Nguyễn Trà không ôm hy vọng chụp câu hỏi lớp mười hai trên đề, dự định gửi đi cho từng người hỏi cách giải, nhưng vừa gửi cho Phó Thầm xong, Wechat lập tức nhận được tin nhắn mới.
[Phó ưu tú là một người rất tốt: Chờ một lát.]
Nguyễn Trà nhận được tin nhắn, thật sự rất kinh ngạc, dưới cái nhìn của cô, Phó Thầm thuộc về tấm gương ngủ sớm dậy sớm, không giống cú đêm lắm: “Vậy mà cậu chưa ngủ?”
Gửi tin nhắn đi, không nhận được tin nhắn nữa, Nguyễn Trà cũng không vội, đoán người này đang làm bài, lần nữa vùi đầu nhìn về những điểm chính còn lại mà cô chưa thể hiểu được.
Có vẻ là qua mấy phút, điện thoại để trên bàn rung một chút.