Sau Khi Mẹ Ruột Bị Nhận Lại Về Hào Môn [Xuyên Thư]

Chương 47: Chương 47: Lãng phí thức ăn rất đáng xấu hổ (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hai thằng con của mình cộng thêm Phó Thầm cùng Mạnh Vũ, ai trở về đều sẽ bị ông cụ dạy dỗ mấy câu: “Có học hành tử tế không đấy? Các cháu không thể ỷ vào trong nhà có tiền mà không chịu học hành, học tập rất quan trọng đó.”

Thời điểm, Nguyễn Trà mới vừa trở về sau ngày học đầu tiên, ông cụ Lương đang định buột miệng thốt ra một câu ‘có nghiêm túc học hành không?’. Ai dè, còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Vệ Giảo giành trước. Hai ngày sau đó, ông cụ đã không còn cơ hội mở miệng. Mới một tuần ngắn ngủi đã bị Vệ Giảo đồng hóa.

“Ông ngoại! Ở trường học thật vui vẻ!” Nguyễn Trà chạy tới ôm ông ngoại của chính mình, cô nói xong lại quay đầu chào hỏi Đường Họa: “Mợ, chào buổi tối!”

“Chào buổi tối, Trà Trà.”

Đường Họa mỉm cười dịu dàng, trong lòng mềm mại, sinh được cô con gái thật là tốt. Tên nhóc thối nhà mình kia, buổi tối đi học về đều không thấy người đâu. Thằng cả quá nghiêm túc đứng đắn, thằng hai lại ầm ĩ hay gây rắc rối.

“Ba, chị dâu, mọi người đừng thấy bây giờ hơi lộn xộn, nửa tiếng nữa chúng con sẽ dọn dẹp xong.” Nguyễn Chính Phi chủ và nhà kính vừa mới dựng lên: “Mọi người có thích cây ăn quả không? Chúng ta cũng trồng một ít.”

“Ba không vấn đề gì, các con trồng loại nào chỉ cần vui là được.”

Đường Họa thấy hai vợ chồng chú ba nhìn về phía mình, sợ họ cảm thấy mình có ý kiến với nhà kính, bèn nhoẻn miệng cười: “Trồng ít cà chua bi đi, khi nào rảnh chị tới học tập các em.”

Thật ra, Đường Họa cũng không có ý kiến gì với việc làm nhà kính trong sân.

Đầu tiên không nói ngôi nhà thuộc về ông cụ, hơn nữa sân to và trống trải như vậy, dựng một nhà kính mấy chục mét vuông cũng chẳng vấn đề gì. Nói đâu xa, các bà cụ trong giới cũng đã có mấy người ngày thường cũng tu thân dưỡng tính bằng việc trồng hoa, cây ăn quả trong vườn nhà mình rất là vui vẻ.

Quan trọng nhất là Đường Họa cảm thấy hai vợ chồng chú ba rất có thiên phú trồng cải thảo. Mấy cây cải thảo họ mang về nhà đều mập mạp mọng nước, làm xong vừa nếm một ngụm, tươi ngon đến mức khiến người ta suýt nữa cắn phải đầu lưỡi.

Còn vườn nhà mình, mấy năm trước đã bị cô hai tìm người thiết kế vừa nghiêm chỉnh lại tỉ mỉ, tinh tế có thừa, không đủ sức sống tươi mới.

Mấy người họ đang tám dở chuyện thì một chiếc Bentley cùng một chiếc Lamborghini trước sau lái vào trong sân. Bởi vì vật liệu của nhà kính chặn ở giữa, nên chiếc Bentley đi đằng trước bắt buộc phải dừng lại.

Lương Tông Kỳ sửa sang lại ống tay áo của bộ vest, bước ra khỏi Bentley. Lương Thiên Linh ngồi trong chiếc Lamborghini gần như đi xuống cùng một lúc, chạy thẳng tới chỗ Lương Tông Kỳ: “Anh cả, em không phải là em gái anh à? Dự án kia kiếm chắc chứ không lỗ, bây giờ chỉ còn thiếu vốn đầu tư. Anh có thể trái quy định phân chia hoa hồng cho hai vợ chồng nhà em ba, sao không nể tình đứa em gái lớn lên cùng anh chứ? Máu mủ ruột già phải giúp đỡ lẫn nhau chứ, anh...”

“A! Mọi ngươi đang làm gì vậy?” Sau khi Lương Thiến Linh thấy rõ cảnh tượng ngổn ngang trong sân, chỉ ước gì mắt mù. Bà ta vừa liếc nhìn đã khóa chặt đầu sỏ gây tội – Nguyễn Chính Phi và Vệ Giảo, suy sụp gào lên: “Tôi vất vả mời Úc đại sư bố trí vườn hoa, thế nhưng các người lại dỡ bỏ! Muốn trồng trọt thì về trấn nhỏ của các người mà trồng!”

Bởi vì chuyện của Lương Thiến Linh, tâm tình của ông cụ Lương không được tốt, ăn cơm nước xong xuôi lập tức lên lầu nhắm mắt nghỉ ngơi, mà sau khi Nguyễn Trà từ chối chơi trò chơi gia đình mà ba mẹ nói, cô lê bước chân về phòng ngủ, vì ngày sau có thể sống cuộc sống của cá ướp muối, chỉ có thể cố gắng ôn tập cho cuộc thi tháng vào thứ hai tuần sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.