Sau Khi Mẹ Ruột Bị Nhận Lại Về Hào Môn [Xuyên Thư]

Chương 22: Chương 22: Nguyễn Trà trâu thật (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tống Mạnh Vũ vẫn luôn quảng cáo rùm beng rằng mình là cô công chúa nhỏ duy nhất của nhà họ Lương, nhưng vài ngày trước, trong nhà lại tự dưng có thêm một cô công chúa, thậm chí cô ta vừa xuất hiện đã khiến cho ông ngoại và Phó Thầm nhìn với con mắt khác, sao Tống Mạnh Vũ có thể cam lòng? Hơn nữa chuyện đã xảy ra trong tiết tiếng Anh ngày hôm qua, Tống Mạnh Vũ nhìn Nguyễn Trà, chỉ cảm thấy cực kỳ chướng mắt!

Nhưng mà Nguyễn Trà căn bản không cho Tống Mạnh Vũ cơ hội thể hiện, cô liếc Tống Mạnh Vũ, đến chào hỏi cũng lười, lấy mũ bảo hiểm rồi đi thẳng ra ngoài.

Mặt Tống Mạnh Vũ trắng bệch, đồ nhà quê sống ở thị trấn nhỏ từ bé, dựa vào đâu mà làm ra cái vẻ không sợ trời không sợ đất kia!

Đám Hoàng Giai Giai liếc nhau, vội kéo nhau ra ngoài.

“Đừng sợ, ngựa rất ngoan, nếu sợ thì từ từ thôi.” Khuôn mặt thầy dạy môn cưỡi ngựa trông hơi hung dữ, nhưng tính tình lại dịu dàng hiếm thấy, hơn nữa còn rất kiên nhẫn và có trách nhiệm, đối với học sinh sẽ dặn dò tỉ mỉ mà không ngại phiền. Nhưng bọn học sinh lớp 11A10, đã học cưỡi ngựa ở lớp 10, đứa nào đứa nấy leo lên ngựa là cưỡi đi, chẳng có mấy ai kiên nhẫn nghe thầy giáo dặn dò.

Lâm Lăng híp mắt nhìn Nguyễn Trà, cười lạnh dắt con ngựa trắng đi đến: “Nguyễn Trà, cậu nghe nghiêm túc thật đấy? Có hứng thú đấu một lần không?”

Nguyễn Trà đang cưỡi trên con ngựa đen, mắt nhìn thẳng về phía trước, bả vai thả lỏng, lực nắm thả dây thừng vừa phải, cho đến khi thầy giáo dạy cưỡi ngựa dặn dò xong hết, mới nghiêm túc gật đầu: “Cảm ơn thầy, em sẽ cẩn thận.”

Sau đó mới nghiêng đầu sang nhìn Lâm Lăng, cong môi cười: “Cưỡi ngựa vui vẻ tự mình tận hưởng, hơn nữa, cậu không cảm thấy đã là học sinh cấp ba rồi mà vẫn cứ giống như học sinh mẫu giáo, hở ra là đòi thi, trẻ con vậy không thấy xấu hổ à?”

Lâm Lăng năm lần bảy lượt bị Nguyễn Trà hành, tính cách táo bạo được dưỡng thành từ nhỏ căn bản không thể chấp nhận nổi: “Đồ quê mùa lần đầu tiên cưỡi ngựa như cậu mà cũng có mặt mũi nói người khác trẻ con à? Bản thân không ngoan ngoãn dắt ngựa đi, còn bày đặt tận hưởng? Cậu tận hưởng nổi sao?”

Nhưng mà không đợi Lâm Lăng nói xong, bỗng có tiếng ngựa hí vang, Nguyễn Trà đã cưỡi hắc mã xông ra ngoài, con ngựa được cô khống chế một cách tự nhiên trong suốt cả quá trình, tư thế hiên ngang oai hùng, ưu nhã phóng khoáng, trong lúc nhất thời thế làm người xem không thể dời mắt.

Một lúc lâu sau, thầy dạy cưỡi ngựa lắc đầu cười: “Gì thế này, lắng nghe nghiêm túc như vậy, hóa ra thành thạo thế kia.”

Nguyễn Trà thật sự thích cưỡi ngựa, thích ngồi trên ngựa bị gió thổi, thích cảm giác được thả lỏng trên lưng ngựa, có thể làm cô tạm thời quên đi phiền não. Suốt ba vòng, kỹ thuật khi cưỡi ngựa của Nguyễn Trà không hề lập lại, động tác trước đẹp hơn động tác sau, vừa mạo hiểm vừa kích thích!

“Phê! Trâu bò ghê!” Mắt Tạ Trường An sáng lấp lánh, bắt tay thành hình cái loa hét lên: “Nguyễn Trà cừ quá!”

Có Tạ Trường An lên tiếng, lục tục lại có mấy học học kính nể reo hò, không ai có thể tưởng tượng được, một cô gái bị nói là lớn lên ở thị trấn nhỏ vậy mà lại có thần thái trên lưng ngựa làm người ta chấn động đến vậy.

Sắc mặt của Tống Mạnh Vũ vốn định cười nhạo Nguyễn Trà không biết mặc trang phục cưỡi ngựa, và Lâm Lăng muốn thi đấu với Nguyễn Trà lúc đầu đang vô cùng khó coi nhìn chằm chằm Nguyễn Trà chói sáng rực rỡ trong sân, hận không thể chạy tới kéo Nguyễn Trà từ trên ngựa xuống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.