Sau Khi Mẹ Ruột Bị Nhận Lại Về Hào Môn [Xuyên Thư]

Chương 23: Chương 23: Nhà có núi quá lớn (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vốn dĩ Từ Thâm đang chán muốn chết nằm trên ghế, sau khi nhìn thấy kỹ thuật cưỡi ngựa của Nguyễn Trà thì đột nhiên tâm huyết dâng trào.

Nói thật, cậu ta cảm thấy vẻ bề ngoài của Nguyễn Trà rất hợp ý mình, nhưng tính tình không được đáng yêu cho lắm, hơn nữa lại còn liên quan đến Phó Thầm, khó tránh khỏi lấn cấn.

Bây giờ lại bị gợi lên hứng thú, Từ Thâm không nói hai lời lên ngựa, chặn ngay trước mặt Nguyễn Trà vừa kết thúc trở về, nhếch mày kiếm, vừa kiêu ngạo vừa phô trương: “Nguyễn Trà, thi một lần không?”

Một câu này, lập tức khiến ánh mắt khắp nơi đổ dồn về đây.

Nguyễn Trà kéo cương ngựa, vẻ mặt thể hiện sự từ chối rõ ràng: “Xin lỗi, nhà tôi là hậu nhân Xi Vưu, không cưỡi gấu trúc không phát huy được, cậu tìm hai con đến đi?”

Từ Thâm: “?”

Cậu phải cưỡi cái gì mới phát huy tốt được cơ?

Kiếm hai con gì chứ?

Kiếm gấu trúc ư?

Từ Thâm luôn ngạo mạn ngông cuồng nghe Nguyễn Trà nói vậy thì sững người, vẻ mặt không khỏi thẫn thờ trong phút chốc.

Bịch.

Một âm thanh phá tan sự ngẩn ngơ của đám học sinh đang vây xem, Tạ Trường An cũng chẳng thèm nhặt chai nước lên, ánh mắt nể phục không thôi: “Đỉnh quá đi Nguyễn Trà ơi!”

Đám con gái vốn đang bất mãn đều nhìn Nguyễn Trà với vẻ mặt phức tạp, thủ đoạn mới để thu hút sự chú ý của trùm trường à? Có hơi bỡn cợt nhỉ.

Có miệng học nhưng không có mặt mũi để dùng.

Từ Thâm hiếm khi bị từ chối kiểu cợt nhả như vậy nên nhất thời không kịp phản ứng, một lúc sau, cậu ta nheo mắt lại rồi kéo đầu ngựa của mình đi đụng ngựa của Nguyễn Trà, cười như không cười: “Hỏi cậu một lần nữa, có so tài hay không?”

Thấy Từ Thâm khó chịu ra mặt, Tạ Trường An bất chấp khó khăn bước đến: “Anh Thâm, có ai mà so được với tài cưỡi ngựa của cậu chứ, chúng ta sắp tan lớp rồi, đừng khiến Nguyễn Trà phải khó xử.”

Nguyễn Trà nhảy xuống ngựa, chẳng hề sợ gương mặt lạnh lùng của Từ Thâm, cô nghiêng đầu huýt sáo: “Xin lỗi nhé, không kiếm được gấu trúc thì thôi miễn.”

Từ Thâm nghe vậy thì lập tức sầm mặt, ánh mắt tối đen: “Nguyễn Trà!”

Ngay khi cả hai đang đối mặt, một tiếng rít kéo dài phá tan sự đông băng, con ngựa mà Từ Thâm cưỡi bỗng nhiên mất khống chế rồi tung vó lao đầu ra ngoài.

Từ Thâm chưa kịp chuẩn bị nên cả người lắc lư ngả nghiêng, năm lần bảy lượt định bắt con ngựa dừng lại nhưng đều thất bại, khiến Từ Thâm phải cưỡi ngựa trong sân tập và biểu diễn hết vòng này đến vòng khác một cách 'thỏa thích'.

Lớp A10: “...”

Người ta không so với cậu, cậu lại tự ra vẻ à?

Màn thể hiện hiên ngang trên lưng ngựa của Nguyễn Trà vừa rồi có thể nói là nổi bần bật trong lớp A10. Với sự dẫn đầu của Hoàng Giai Giai, các bạn học nữ bình thường chỉ có thể dắt ngựa chạy chậm đều vây quanh Nguyễn Trà với vẻ mặt phấn khích.

Hoàng Giai Giai chiếm vị trí đẹp nhất, ánh mắt sáng long lanh: “Nguyễn Trà, cậu có thể dẫn mình chạy một vòng không? Cái kiểu chạy kích thích đó á!”

“Á á á mình cũng muốn! Hồi nãy cậu vừa đỉnh vừa đẹp lắm luôn đó Nguyễn Trà, tụi con gái chúng mình nhìn mà tim đập thình thịch thình thịch!”

Vào ngày đầu tiên, một trong số các bạn học nữ đang nói thậm chí còn không ưa Nguyễn Trà, cảm thấy mình học chung lớp với một đứa đến từ thị trấn nhỏ là một sự sỉ nhục.

Thế nhưng tài sản của nhà mình chẳng bằng nhà họ Lương, tối hôm qua bọn họ về nhà đã bị ba mẹ nhắc nhở rằng phải tạo mối quan hệ tốt với Nguyễn Trà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.