Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phó Thầm để đũa xuống, gõ bàn, ngẩng đầu lên nói: “Phi Dương, Thánh Ngủ, mình về trước đây, các cậu ăn thong thả.”
Nói dứt lời, không cho Quý Phi Dương có cơ hội buôn chuyện, cậu bưng đĩa ăn đứng dậy. Gần như cùng lúc Phó Thầm rời khỏi căn tin, phần giới thiệu ban đầu của Nguyễn Trà đã kết thúc. Ngay khoảnh khắc sau đó, giọng nói đã hơi đổi khác, bắt đầu đọc đến nội dung của bản thảo.
Phó Thầm đang đổ khay thức ăn ngẩn người. Trong một khoảnh khắc, vẻ mến mộ hiện lên trên khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú.
Không chỉ riêng Phó Thầm mà một số học sinh cùng giáo viên trong khuôn viên trường Trung học số hai khi nghe thấy giọng nói cũng không khỏi ngước lên, nhìn về vị trí phát ra âm thanh.
Phát âm rất chuẩn, giọng điệu êm ái, lời nói tròn vành rõ chữ, không hề gượng gạo mà thoải mái và tự nhiên, từng danh lam thắng cảnh quốc tế dần trở nên đáng mơ ước hơn qua giọng đọc của Nguyễn Trà.
Chỉ một nửa số học sinh của trường Trung học số hai có kỹ năng nghe tiếng Anh tốt. Số còn lại không thể hiểu được Nguyễn Trà đang nói gì, chỉ biết đoán mò. Nói một cách chính xác thì thường ngày có nghe phát thanh tiếng Anh, họ cũng không hiểu. Nhưng không hiểu không có nghĩa là họ không có khiếu thẩm mỹ. Phát âm của Nguyễn Trà rất thoải mái, và cách ngắt câu diễn đạt đặc biệt điêu luyện!
Một nữ sinh lớp A10 thấy tất cả các bạn cùng lớp đều khen ngợi Nguyễn Trà, thậm chí còn đang đoán Nguyễn Trà là ai thì cau mày nhìn Lâm Lăng: “Cậu nói là đã chuẩn bị cho Nguyễn Trà một món quà siêu to cơ mà? Giờ để cô ta nổi tiếng ở trường Trung học số hai như thế này à? “Mấu chốt là có không hiểu vẫn cho rằng Nguyễn Trà nói hay, kiểu đem đi làm nhạc nền cũng có thể xếp số một được.
Nữ sinh kia nói xong không khỏi cảm thấy may mắn. May sao vừa rồi lúc đi lấy cơm, mình đã loan tin trước, nhưng lại bị Lâm Lăng ngăn lại.
Lâm Lăng cũng kinh ngạc không kém, cô ta không thể tin vào tai mình, thậm chí còn nghi ngờ rằng giữa chừng Nguyễn Trà đã thay người lên sóng hộ!
Theo cô ta, từ vựng của Nguyễn Trà đúng hết chỉ nhờ bình thường học vẹt mà thôi. Đến từ thị trấn nhỏ, không đọc tiếng Anh theo giọng địa phương đã là khá khẩm rồi. Không khéo nửa đầu phải chật vật lắm mới có thể đọc hết được.
Kết quả là Nguyễn Trà với phát âm chuẩn và tự nhiên như một người nước ngoài thực sự đã vả vào mặt cô ta.
Nghe giọng Anh với cách nhả chữ chuẩn xác, nặng nhẹ thỏa đáng trong loa phát thanh, Lâm Lăng mấp máy môi nhưng mãi mà không thốt nên lời. Nguyễn Trà đã nghe BBC từ nhỏ à? Sao lại có giọng phát thanh chuẩn mực như thế?
Cô ta ném mạnh chiếc nĩa cuốn mì ống vào đĩa, khoanh tay chế nhạo: “Mình mà lại tử tế đến mức giúp cô ta nổi tiếng sao? Cậu đợi mà nghe cho kỹ bản thảo cô ta đọc đi! Có những người được tâng bốc lên cao quá, sẽ ngã đau lắm đấy!”
Mấy nữ sinh cùng bàn nhìn nhau. Họ cũng không hiểu rõ lắm.
Thú thực, nếu không vì Lâm Lăng, họ sẽ chẳng bao giờ nghe loa phát thanh nghiêm túc. Xem phim chẳng thích hơn à? Nghe nhạc không hay hơn à?
Khi Lâm Lăng nói xong, quả nhiên chương trình phát thanh tạm dừng một chút.
Nguyễn Trà nhìn chằm chằm nội dung bản thảo được in bằng tiếng Anh, khẽ nheo mắt, nở một nụ cười lạnh lùng.
Nội dung của nửa đầu bản thảo giới thiệu danh lam thắng cảnh nổi tiếng của một số địa phương nước ngoài, nhưng đột nhiên nội dung nửa sau lại bắt đầu bình luận về bộ phim quay ở một danh lam thắng cảnh nào đó.