Sau Khi Mẹ Ruột Bị Nhận Lại Về Hào Môn [Xuyên Thư]

Chương 33: Chương 33: Thức ăn nhà cô khác gì thức ăn quốc tế (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Không kể đến cách hành văn, dùng từ gay gắt, thậm chí còn tuyên dương những nhận xét tiêu cực, triệt để thể hiện kiến thức nông cạn của một người.

Cấu trúc câu trong nội dung phức tạp, còn từ vựng thì không phổ biến. Nếu trong quá trình phát thanh mà căng thẳng, đọc luôn theo bản thảo thì rất dễ xảy ra hai tình huống.

Một là sau khi học vẹt từ vựng, thuận theo nửa đầu, đọc toàn bộ nửa sau không sót chữ nào trong hoàn cảnh chưa thể hiểu được ý nghĩa của nó ngay tức thì.

Hai là không hiểu thuật ngữ chuyên môn nào đó dẫn đến việc chậm trễ trong quá trình phát thanh và sau đó là mắc lỗi trong lúc bị chậm.

Trước khi đến phòng phát thanh, Nguyễn Trà đoán rằng có thể Lâm Lăng muốn thấy mình mắc lỗi trong chương trình phát thanh, cho đến khi nghe Chử Thư Duy nói rằng bản thảo mới được thay đổi vào ngày hôm qua. Lâm Lăng vừa nói với mình buổi sáng, đến trưa thì được phân công trực phòng phát thanh, có thay đổi kịch bản hay không thì kết quả cũng vậy thì tại sao phải vẽ chuyện ra?

Trừ khi, có vấn đề với nội dung của bản thảo mới.

Sau khi xem kỹ nội dung phần sau, Nguyễn Trà đập bản thảo lên bàn, không xem tiếp nữa, sau đó vươn tay ôm chiếc micro trước mặt, ho khẽ một tiếng, giọng nói trong trẻo mang theo nụ cười: “Tôi nghĩ rằng quê hương tôi…”

Nội dung của buổi phát thanh rất rõ ràng, Nguyễn Trà dựa theo một vài điểm tham quan trước đó, ứng biến bằng cách giới thiệu với mọi người về thị trấn nơi cô đã sống từ khi còn nhỏ.

Chử Thư Duy đang định hỏi tại sao Nguyễn Trà đột nhiên dừng lại thì sững sờ, nhìn Nguyễn Trà hoàn toàn giải phóng bản thân, không cần đến bản thảo. Chỉ bằng mấy câu ngắn ngủi mà một thị trấn với phong cảnh tươi đẹp, nhịp sống êm đềm, giàu tính nhân văn và lịch sử như một cuộn tranh từ từ mở ra trước mắt toàn thể giáo viên và học sinh của trường.

Phải nói rằng, Nguyễn Trà rất có thiên phú kinh doanh, có thể tả một thị trấn đơn thuần sơ sài thành tiên cảnh nơi nhân gian, khiến một số học sinh có thể sử dụng kha khá tiếng Anh, thường sống tại thành phố mong ngóng, thậm chí còn nảy ra ý định hỏi tên thị trấn.

Hơn nữa, dù nội dung của Nguyễn Trà có thay đổi giữa chừng, những người trước đó đã nghe hiểu cũng không có ai nghi ngờ gì. Nói cho cùng thì toàn bộ quá trình đều rất phù hợp với yêu cầu “thả con săn sắt, bắt con cá rô”.

Quan trọng nhất là khi so sánh nửa nội dung bên dưới với phần bên trên, có thể nhận ra được là tiếng Anh do người Hoa viết. Khi nói về thị trấn nhỏ này, dù là từ ngữ hay hình thức Nguyễn Trà sử dụng đều hoàn toàn phù hợp với khẩu ngữ người Anh.

Đám học sinh nhỏ tiếng lại, có vài người còn im bặt, nghiêm túc nghe PR. Họ nhắm mắt lại, tựa như đưa mình vào London tao nhã, phủ kín sương mù.

Còn những học sinh nghe không hiểu cũng sẽ không hoài nghi việc Nguyễn Trà có mắc lỗi gì không. Dù sao thì họ có nghe cả buổi cũng không hiểu được nội dung là nói về cái gì.

Mà mọi người đa phần đều có tâm lý đám đông, thấy có người nghe chăm chú thì dần dần cũng yên ắng lại.

“Bốp, bốp, bốp”.

Ánh mắt của Chử Thư Duy sáng ngời, lập tức khen ngợi: “Đàn em à, phát âm của em chuẩn thật đấy. Mà lúc đọc chậm còn hết sức diễn cảm, lôi cuốn người nghe, em từng có thời gian ở nước ngoài, đúng không?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.