Sau Khi Nam Phụ Phá Sản

Chương 9: Chương 9: Chấn thương




Edit: Cải S

Beta: Cải S

Giám đốc dự án nghĩ tới nghĩ lui nhưng cuối cùng một từ cũng không dám hỏi lại.

“Chuyện tài trợ làm rất tốt.” Ân Vinh Lan tặng cho một lời khen.

Cho đến khi Ân Vinh Lan đi xa rồi giám đốc dự án vẫn còn trong trạng thái đứng máy, không hiểu tại sao tổng giám đốc lại khen mình chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy, nhất là dưới điều kiện nước đến chân mới nhảy.

“Chẳng lẽ yêu thật rồi?”

Nhân từ đến thế cơ mà!

Tự lẩm bẩm xong lại nhanh chóng lắc đầu, một đồng nghiệp nữ phía sau nói đầy ẩn ý: “Thà nói tổng giám đốc bắt đầu tin vào đạo Phật thay vì nói ngài ấy yêu đương thì còn đáng tin hơn ấy.”

Ngay khi lời này được nói ra đa số mọi người đều đồng tình.

“Không hiểu mấy người vui cái gì.” Nhân viên từ nãy giờ vẫn luôn vùi đầu làm việc đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn một vòng: “Thử nghĩ coi, đó giờ sếp toàn tính kế người ta mà mặt vẫn không đổi sắc. Nay còn giương thêm lá cờ đại nghĩa...”

Chưa nói hết câu mà mọi người đều đồng thời rùng mình một cái.

Ân Vinh Lan cũng không biết cấp dưới mình đang đoán già đoán non bậy bạ, anh ngồi trong căn phòng làm việc rộng rãi. Nhìn chằm chằm vào điện thoại không ngừng vang chuông, ma xui quỷ khiến sao mà anh bấm tắt rồi gọi cho Trần Trản.

Âm thanh người bên máy kia có hơi lười biếng: “Alo.”

Hiếm khi Ân Vinh Lan làm theo ý muốn bất chợt của mình một lần, anh hơi ngả người ra sau giọng điệu bình tĩnh nói: “Cuối tuần muốn đi leo núi nữa không?”

Bên kia im lặng một hồi mới uyển chuyển nói: “Tôi chuẩn bị làm một thẻ tập gym rồi.”

Có thể nghe ra được chút ý sợ hãi từ trong giọng Trần Trản, trên mặt Ân Vinh Lan mang theo ý cười: “Nếu cậu có đổi ý, bất cứ lúc nào cũng có thể cho tôi hay.”

“Được.” Đối phương trả lời rất dứt khoát, vừa nghe là đã biết trả lời cho có lệ.

Ân Vinh Lan cũng không để ý, sau khi nói thêm hai câu mới cúp máy.

Vốn còn hơi buồn ngủ, sau khi nghe điện thoại xong rồi đi rửa mặt thì tỉnh táo hẳn.

Qua mấy lần tiếp xúc, có thể đoán ra Ân Vinh Lan không phải là người nói nhiều. Hai người vừa mới gọi điện hồi tối qua, nay lại gọi thêm một cuộc này nữa hoàn toàn là vô nghĩa.

Nước ở đuôi tóc nhỏ giọt xuống, nhìn thanh niên trong gương. Đôi mắt đào hoa dễ dàng chuyển đổi giữa đa tình và lạnh lùng, sống mũi thì cao, làn da còn trắng trẻo hơn cả mấy ngôi sao nữ. Trần Trản kết luận:

━ Chết mịa, anh ta thích mình.

Ba phút sau, cậu tự bị chuyện cười nhạt của mình chọc cho cười một tiếng trầm thấp. Khôi phục lại vẻ mặt thường ngày, cậu thay đồ rồi chuẩn bị đi mua sắm.

Ở trước cổng đậu một chiếc ô tô đen, cho dù là người không rành về xe cũng có thể nhìn ra được đây là một chiếc xe cao cấp, hoàn toàn không ăn nhập gì với hoàn cảnh của cả phường này.

Đúng lúc này cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, người đàn ông ngồi trên ghế lái lạnh lùng liếc cậu một cái: “Lên xe.”

Kể từ khi xuyên vào thế giới này thì đây là lần đầu tiên cậu gặp được nam chính. Cho dù nguyên chủ hóa rồ hóa dại trong cảnh khốn đốn, lúc ý thức bắt đầu hỗn loạn gương mặt Lâm Trì Ngang vẫn khá sống động trong đầu, có thể thấy được nguyên chủ căm thù hắn sâu sắc đến nhường nào.

Ý thức nguyên chủ đã biến mất, khi Trần Trản đối mặt với Lâm Trì Ngang tâm trạng vẫn chưa quá hoảng loạn, bình tĩnh mà ngồi xuống ghế phó lái.

“Thắt dây an toàn.” xe không ngừng vang lên những âm thanh nhắc nhở, Lâm Trì Ngang khó chịu nhíu mày.

Trần Trản thắt dây an toàn xong thì Lâm Trì Ngang lùi xe ra, đôi mắt lúc sáng lúc tối dưới ánh mặt trời loang lổ: “Thay đổi rất nhiều.”

Trần Trản mỉm cười, nghe được ý chế giễu trong đó, nghiêng mặt nhìn hắn: “Tiền đề để rút ra được kết luận này là anh phải hiểu rất rõ con người tôi trước đây.”

Đương nhiên Lâm Trì Ngang không biết gì nhiều về Trần Trản, phần mà hắn biết chẳng qua chỉ là một mặt được phóng đại vô hạn của nguyên chủ.

Phớt lờ lời ngụy biện, Lâm Trì Ngang im lặng lái xe rời khỏi phường chạy ra đường cái rộng rãi bằng phẳng.

Nhìn hàng cây hiện rồi mất ngoài cửa sổ, Trần Trản khẽ nói: “Tôi hy vọng anh sẽ đi đến nơi có bến xe buýt.”

Cậu không nỡ dùng tiền kêu xe về đâu.

Cuối cùng xe cũng dừng lại ở trước một quán cà phê, Trần Trản nhìn thấy bên cạnh có một nhà hàng cao cấp. Trong khi Lâm Trì Ngang còn đang đậu xe thì cậu xuống trước, đi thẳng về hướng nhà hàng không thèm quay đầu nhìn lại.

Khi Lâm Trì Ngang bước vào nhà hàng, sắc mặt lạnh lùng nhìn Trần Trản đang ngồi trước cửa sổ sát sàn, nói: “Thiếu ăn thiếu uống đến vậy à?”

Trần Trản phát huy đức tính trung thực, khẽ gập đầu.

Lâm Trì Ngang ngồi xuống đối diện cậu, Trần Trản vừa coi menu vừa yên lặng chờ câu tiếp theo.

“Tôi tới tìm cậu là để thảo luận vấn đề liên quan tới tiểu thuyết.”

Trần Trản cũng không lộ vẻ ngạc nhiên khi Lâm Trì Ngang đi thẳng vào vấn đề như vậy, ước chừng sớm đã đoán được nội dung cuộc trò chuyện hôm nay.

Gọi thêm vài món tương đối hợp ý, sau khi phục vụ mang menu đi Trần Trản mới ngồi thẳng lại. Giọng điệu vô cùng nhạt nhẽo: “Tự truyện của tôi viết theo cách tả thực và tôi cũng chưa từng cố ý bôi nhọ ai cả.”

Phục vụ mang lên hai ly nước chanh, Trần Trản nhấp một ngụm: “Tất nhiên nếu anh Lâm có nghi ngờ phần nào thì có thể mời luật sư bảo vệ quyền lợi của mình.”

Lâm Trì Ngang không có ý định như vậy, hắn biết Trần Trản không phải đang giả vờ bình tĩnh, cho dù có mời luật sư thì cũng chẳng có ích gì.

“Cậu thích viết gì thì viết” Lâm Trì Ngang nhìn thoáng qua mang theo một tia cảnh báo “Nhưng thân là tác giả thì cũng đừng chỉ chăm chăm viết về một nhân vật chứ nhỉ.”

Đến thời điểm hiện tại mới viết được chưa tới mười chương, thế mà chuyện hắn không lấy tiền thừa thì được gọi hồn hẳn hai chương.

Trần Trản dường như hiểu được ẩn ý của hắn, trên mặt cậu vậy mà lại hiện lên một tí ngượng ngùng: “Đó là do tôi bí ý tưởng ấy mà.”

Nghe vậy trong lòng Lâm Trì Ngang đột nhiên cảm thấy có dự cảm không ổn lắm, theo ý này... chẳng lẽ về sau mỗi lần cậu ta bí ý tưởng là lại gọi hồn hắn cho đủ số từ à?

Trần Trản cười cười, đôi mắt hào hoa nheo lại đầy thân thiện.

Đang định hỏi kỹ hơn thì các món đã dọn lên bài, lực chú ý của Trần Trản nhanh chóng bị phân tâm. Tuy ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng tầm mắt lại dính chặt lên trên dĩa thức ăn.

Nếm thử một miếng, động tác vẫn coi như là ung dung thong thả. Khi ngẩng đầu lên đúng lúc chạm phải ánh mắt Lâm Trì Ngang: “Viết truyện không dễ chút nào đâu. Nói thật, trừ anh với Khương Dĩnh ra tôi cũng không tìm được chỗ nào nổi bật.”

Lâm Trì Ngang trầm giọng nói: “Đàn ông bình thường sẽ tập trung vào nàng thơ trong lòng của mình.”

Trần Trản buông đũa: “Ý anh là muốn bỏ bạn gái chạy thoát thân?”

Lâm Trì Ngang không hề lo cậu sẽ viết một chương toàn lời bôi nhọ KD, nếu làm vậy thì trước khi nhận được thư của luật sư Trần Trản cũng đã chết chìm trong những lời mắng nhiếc của fan hâm mộ KD:

“Chẳng qua nhắc nhở cậu đôi câu thôi.”

“Tôi sẽ cân nhắc việc đó.” Sau khi cân nhắc một phen cậu đưa ra một câu trả lời mơ hồ không rõ ràng, Trần Trản gọi phục vụ gói thức ăn trên bàn lại trước khi Lâm Trì Ngang động đũa.

Lâm Trì Ngang cũng không so đo với kẻ đầu cơ kia, mục đích chuyến đi hôm nay đã đạt được phân nửa rồi cho nên khi Trần Trản đẩy ghế ra định rời đi hắn cũng không ngăn cản.

Hôm sau Lâm Trì Ngang cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi khi không thấy tên mình trên top hotsearch. Chưa vui mừng được bao lâu thì đã nhận được tin nhắn của người nhà, họ liên tục nhấn mạnh gì mà quân tử động khẩu không động thủ.

Lâm Trì Ngang suy đoán lí do, bấm vào top 1 hotsearch #Đánh người chứ đừng đánh tay#

Hình là do người qua đường chụp chụp lén, chất lượng ảnh hơi mờ. Trong ảnh Trần Trản bước ra từ bệnh viện với một tay bó thạch cao, tay kia cầm thuốc.

Ngoài ra còn có một tài khoản của báo lá cải nào đó đăng lên chín bức ảnh, đề cập đến việc hắn và Trần Trản ăn cơm hồi trưa hôm qua.

Đã có hơn 25.000 bình luận bên dưới bài đăng.

[Nhánh Hoa Của Giang Bắc: Mặc dù tôi cũng ghét Trần Trản, nhưng mà đánh người thôi đừng đánh tay! Độc giả nhỏ bé khóc gấc nà nhiều đó!]

[E.K Vivian: Cùng câu hỏi, sao không đánh mặt ấy? Gãy tay rồi sao mà gõ chữ được?]

[Tàu Tốc Hành Phương Đông: @Khương Dĩnh, khuyên nhủ bạn trai đi. Từ mặt với tay trở xuống muốn đánh đâu thì đánh, đánh gãy chân giữa của hắn cũng được miễn là không ảnh hưởng đến việc gõ chữ.]

...

Đủ các loại bình luận, Lâm Trì Ngang thấy điện thoại còn có mấy cuộc gọi nhỡ, chắc là muốn tìm hắn xác minh sự thật.

Tắt điện thoại đi, bắt đầu phân tích: Đầu tiên là việc đi bệnh viện không thể làm giả được, không nói đến nặng nhẹ nhưng Trần Trản chắc chắn bị thương. Hơn nữa hôm qua Lâm Trì Ngang đột ngột đến phường đó tìm người, suốt hành trình chưa từng thấy đối phương dùng điện thoại nên chắc không liên quan đến phóng viên chụp lén kia.

Nhưng cái nồi này lại cố tình ụp lên đầu mình.

Dùng điện thoại riêng gọi đến một dãy số, phân phó: “Tìm cách lấy số riêng của Trần Trản rồi gửi lại vào điện thoại tôi.”

Trước đây Trần Trản từng chơi với đám người không đứng đắn, bên kia làm việc rất nhanh chóng, không đến 10 phút điện thoại Lâm Trì Ngang đã nhấp nháy thông báo tin nhắn.

“Giải thích.”

Lúc điện thoại kết nối được rồi, giọng điệu của Lâm Trì Ngang không được tốt cho lắm.

Trần Trản bình tĩnh hòa nhã nói: “Tôi đã đăng bài giải thích trên Weibo.”

Sau khi cúp máy, Lâm Trì Ngang mở Weibo nhấn vào top 10 hot search. Thời gian là tám phút trước, Trần Trản quả thật có đăng một bài ở Weibo:

[Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Tôi xin nhấn mạnh rằng việc tôi bị thương không hề liên quan gì tới người khác. Chẳng qua là lúc đi về nhà đi bằng đường tắt, không cẩn thận bị trơn ngã trong hẻm nhỏ. Vì để bảo vệ đồ ăn đang ôm trong ngực nên cánh tay bị bong gân mà thôi. Mong mọi người đừng đưa ra suy luận kì quái gì nữa.]

Các kiểu bình luận thì lại ngược lại hoàn toàn so với bài giải thích trên:

“Hiểu rồi, dịch ra là trong con hẻm nhỏ không có camera an ninh bị trùm bao bố đánh.”

“Ác giả ác báo, hồi đó tạo nghiệp nhiều như vậy giờ bị đánh là dừa cái nư tao lắm. Dù sao thì tao cũng ủng hộ tổng giám đốc Lâm.”

“Tui không quan tâm đầu đuôi ra sao, chỉ muốn hỏi bao giờ tác giả mới có thể quay lại viết truyện.”

“Đăng Weibo được vậy là có thể gõ chữ bằng một tay?”

Lại lật tiếp, bình luận đã xuyên tạc bóp méo không nhìn ra được sự thật.

Điện thoại réo lên liên tục, Lâm Trì Ngang nhìn liếc qua, là Trần Trản gọi điện trả lời.

“Tôi chân trước ăn với anh, chân sau đã bị gãy tay. Người khác hiểu nhầm là chuyện bình thường.”

Dừng một chút lại nghe cậu nói: “Mới hot 3 phút thôi, tìm người gỡ hot search là được.”

Câu sau coi như là nói tiếng người, Lâm Trì Ngang gõ gõ ngón trỏ trên mặt bàn. Cảm giác được Trần Trản không muốn nổi chỉ vì chuyện như này nên mới gọi đến muốn mình dùng tiền giải quyết.

Mặt hắn lộ ra vẻ chế nhạo, vừa định nói đầu dây bên kia đã hét lên một tiếng.

Lâm Trì Ngang cau mày: “Hét các gì mà hét?”

Giọng nói bên kia có hơi đau đớn: “Lúc đi vệ sinh không chú ý, trật chân.”

Biểu cảm Lâm Trì Ngang nháy mắt trở nên khó coi, có thể đoán được hot search ngày mai có tiêu đề là #Gãy tay gãy chân#

Mà nội dung là: Sau khi bị vạch trần việc làm tàn ác, tổng giám đốc Lâm thẹn quá hóa giận lại đánh gãy một chân Trần Trản!

Bên kia, Trần Trản hình như cũng đoán được gì đó, khẽ cười thành tiếng nói trước: “Yên tâm, tôi sẽ đăng bài giải thích không liên quan đến anh.”

Bởi vì gọi điện thoại nên Trần Trản không nhìn thấy được biểu cảm Lâm Trì Ngang, chỉ có thể nghe được giọng nhắc nhở đầy nghiêm khắc: “Ở yên ở đó đợi tôi, đừng đăng bài cũng đừng đi lung tung. Tôi qua tìm cậu ngay lập tức.”

__________________________________

Đôi lời của tác giả:

Lâm Trì Ngang (nghiến răng nghiến lợi): Cậu bị thương, tôi đau lòng!

Nhất định không thể để cho ai biết chân hắn ta bị thương.

HẾT CHƯƠNG 9

Mọi người thi sao rồi? Mình hơi nát hóa =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.