Edit: Cải Aesop
Beta: Cải S
Ngay cả khi Lâm Trì Ngang không nói gì, với trạng thái hiện tại của mình Trần Trản cũng khó có thể sinh hoạt bình thường.
Mắt cá chân có lẽ chỉ bị trật nhẹ, cậu đang định tìm một chiếc khăn đắp lên thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Nhanh dữ vậy?
Trần Trản khập khiễng bước tới cửa, chỉ hơi hé cửa ra thì nhìn thấy khuôn mặt của một người mà cậu không ngờ tới.
“Anh Ân?”
Nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt cậu, Ân Vinh Lan trầm mặc một lúc: “Chứ cậu nghĩ là ai?”
“Kẻ thù giai cấp[1].” Trần Trản đáp.
[1]tất cả những ai bị chính quyền liệt vào giai cấp “tư sản” hoặc những người bị xem là “tàn dư của chế độ phong kiến cũ” đều là “kẻ thù giai cấp“.
Ân Vinh Lan cũng không phải đi tay không tới, anh đặt hộp quà mang đến sang một bên rồi nói: “Tôi nghe nói tay cậu bị thương nên tới xem một chút.”
Anh rất ý tứ khi dùng từ “nghe nói”, Trần Trản nhíu mày: “Không phải thấy trên mạng à?”
Ân Vinh Lan: “Tôi rất ít khi lên mạng.”
Biết được Trần Trản tai nạn là nhờ tình cờ nghe thấy cấp dưới nói chuyện với nhau.
Trần Trản không muốn nói sâu vào việc dùng từ, cậu chậm rãi nói: “Tôi tham chút món hời nhỏ, nhận lời mời ăn cơm rồi lúc trở về bị té.”
Ngay từ đầu Ân Vinh Lan đã cảm thấy mấy tin đồn Trần Trản bị đánh không đáng tin cho lắm, anh đã từng thấy Trần Trản đánh nhau, ẩn trong cơ thể thon gầy ấy là một cổ sức mạnh to lớn hung tàn, không hề liên quan đến tính cách ngậm bồ hòn làm ngọt chút nào.
Trần Trản xoa xoa mắt cá chân, Ân Vinh Lan chủ động ngồi xuống giúp cậu làm nốt việc đang dang dở, cẩn thận vắt khăn đắp lên vết thương của cậu.
“Cậu vẫn ổn chứ?”
Trần Trản: “Tàn nhưng không phế.”
Ân Vinh Lan không khỏi buồn cười khi nhìn cậu bình tĩnh dùng một tay gõ bàn phím.
Đúng lúc này, bên ngoài chợt có người gõ cửa, một giọng nói cất lên: “Xin hỏi cậu Trần Trản có ở đây không?”
Ân Vinh Lan liếc nhìn Trần Trản, người phía sau gật gật đầu thì anh mới đi ra mở cửa giúp cậu.
Người đàn ông trung niên mang theo hòm thuốc đứng bên ngoài thấy anh thì giật mình, từ khe cửa nhìn thấy Trần Trản đang đắp thạch cao phía sau, biết mình tìm đúng chỗ rồi người đàn ông bèn nói: “Ngài Lâm bảo tôi tới kiểm tra cho cậu.”
Trần Trản không từ chối, khi bác sĩ kiểm tra cổ chân, cậu bình tĩnh nói: “Chỉ là bị trật nhẹ, không sao hết.”
Trước đây cậu thường xuyên đánh nhau, đối với tình trạng thân thể của mình cũng coi như có thể đánh giá một cách chính xác.
Bác sĩ kiểm tra cẩn thận xong xuôi, xác định không có vấn đề gì lớn thì để lại rượu thuốc đã được chuẩn bị sẵn: “Thoa đúng giờ, lúc xoa vết thương không nên dùng lực quá mạnh.”
“Cảm ơn.” Trần Trản hỏi một câu quan trọng: “Không phải tôi chủ động mời chú tới, tiền khám bệnh tính lên người Lâm Trì Ngang thích hợp hơn có đúng không?”
Bác sĩ nhìn cậu bằng ánh mắt hết sức phức tạp: “Đúng.”
Trần Trản lúc này mới yên tâm tiếp tục làm việc.
Trước khi rời khỏi nhà, bác sĩ không nhịn được quay đầu lại nhìn Ân Vinh Lan thêm chút, ông luôn cảm thấy mình đã từng nhìn thấy người này ở đâu rồi nhưng mãi mà không nhớ ra được.
Không để ý đến vẻ mặt suy tư của người đàn ông, Ân Vinh Lan hỏi ông một ngày phải bôi mấy lần sau đó ung dung đóng cửa lại.
“Có cần tôi giúp cậu không?”
Trần Trản oai phong lẫm liệt giơ chân lên.
Tay Ân Vinh Lan run lên, giúp cậu bôi thuốc xong rồi nói: “Cần tôi gõ chữ giúp cậu không?”
Trần Trản lúc này mới nhận ra mình hiểu sai ý của đối phương. Ân Vinh Lan là hỏi cậu có cần anh nghe cậu đọc gõ rồi chữ hộ không.
“Không cần đâu.” Trần Trản suy nghĩ một lúc rồi cố gắng dùng giọng dịu dàng hết mức có thể: “Tôi cải tà quy chính rồi, anh cũng nhân lúc còn trẻ nhanh tìm được một công việc tử tế đi.”
Ân Vinh Lan luôn cảm thấy biểu cảm khi nói chuyện của cậu cực kì giống ai đó.
Trần Trản cũng cảm thấy tâm trạng của mình giống ai đó.
Một lúc sau hai người họ cùng lúc phản ứng, giống... ông cụ nhà đối diện.
Trần Trản mặt mày thâm trầm: “Chẳng lẽ tôi chưa già đã yếu?”
Ân Vinh Lan trầm mặc hồi lâu: “Tôi lớn tuổi hơn cậu.”
Lát sau, Trần trản dùng giọng điệu đều đều hùng hồ phát biểu: “Vậy chúng ta cùng nhau cố gắng làm việc.”
Vốn dĩ cậu còn định nói một câu một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta, nhưng cảm thấy không phù hợp với tình hình lắm nên đành nuốt lại.
Trong lúc đang nói chuyện, bác sĩ vừa mới rời đi chợt quay lại nhìn Ân Vinh Lan cười bất đắc dĩ, ra hiệu có chuyện riêng muốn nói.
Cả hai cùng bước cửa, bác sĩ tóm tắt lại và giải thích ngắn gọn: “Mới vừa rồi ngài Lâm gọi điện hỏi thăm, biết được Trần Trản đang có bạn giúp đỡ thì bảo ngài ấy sẵn sàng trả 70 triệu miễn cậu đồng ý ở bên cạnh chăm sóc cho ngài Trần trong khoảng thời gian này[2].”
[2]Hai mươi vạn ~ 71.330.000 VNĐ
Ân Vinh Lan im lặng, bác sĩ nhìn mặt không đổi sắc của anh chợt sinh ra mấy phần chột dạ, ông nhanh chóng đè cảm giác kỳ quái này xuống rồi nói tiếp: “Đương nhiên tiền đề là cậu có thể đảm bảo cậu Trần không ra khỏi cửa trước khi vết thương lành, tránh cho phóng viên chụp được rồi nói lung tung.''
Tiếng nói chuyện không lớn nhưng chỗ này rất nhỏ, cửa lại khép hờ, Trần Trản cũng nghe được bảy tám phần.
Ân Vinh Lan liếc nhìn cậu, không biết anh đang nghĩ gì mà gật đầu.
Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, nụ cười chân thành hơn vài phần: “Tên và số tài khoản ngân hàng của cậu là gì, tôi sẽ chuyển trước 35 triệu[3] phần còn lại...”
[3]Mười vạn ~ 35.665.000 VNĐ ghi 35 cho đẹp
Ân Vinh Lan giơ tay lên: “Không cần vội.”
Bác sĩ cảm thấy người đàn ông này còn khá đáng tin cậy, không trì hoãn nữa mà xuống lầu lái xe về nhà.
Khi Ân Vinh Lan vào nhà, Trần Trản còn đang gian khổ chầm chậm gõ chữ.
“Cậu nghe được hết chứ?”
Trần Trản gật đầu cho có rồi lại tiếp tục say mê làm việc.
Ân Vinh Lan kéo một chiếc ghế cách cậu vài bước chân ra rồi ngồi xuống: “Đến lúc đó tôi sẽ bảo ông ta chuyển thẳng tiền cho cậu.”
Ngón tay Trần Trản dừng lại, cậu cau mày: “Anh nói cái gì thế? Đó là tiền lương của anh, chuyển cho tôi làm gì?”
Tiền lương?
Ân Vinh Lan vì lời giải thích mới mẻ này của Trần Trản mà âm thầm nhướng mày, lát sau không nhịn được bèn cúi đầu khẽ phát ra tiếng cười trầm thấp.
Trần Trản không nhịn được nghiêm túc nhìn anh một lúc, nói thật, tâm trạng người này lên xuống thất thường ghê ấy, cậu không cảm thấy câu nói kia có chỗ nào buồn cười.
Bên này Trần Trản chuẩn bị bắt đầu bế quan một bước cũng không ra khỏi cửa, còn Lâm Trì Ngang lại phải đi đi về về giữa nhà và công ty liên tục vì bận bịu ký đơn hàng. Điều duy nhất khiến hắn hài lòng một chút là vụ lùm xùm của Trần Trản có thể tạm lắng xuống một hai ngày.
Ngày hôm sau, Lâm Trì Ngang có hơi cảm nhẹ, bác sĩ tư nhân tới khám bệnh. Ông đã phục vụ cho gia đình họ Lâm hơn mười năm, Lâm Trì Ngang cũng coi ông như bậc trên đáng kính.
“Thân thể quan trọng hơn công việc.” Bác sĩ căn dặn.
Lâm Trì Ngang xoa bóp huyệt giữa trán: “Cấp dưới làm việc thiếu sót, không có việc nào là làm chu toàn hết.” Dừng một chút mở mắt ra nói: “May mà ngài tình cờ gặp được bạn của tên vô liêm sỉ đó, nếu không tôi lại phải nhọc công tìm người chăm sóc tên đó rồi.”
Bác sĩ vừa lấy thuốc vừa nói chuyện: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Bỗng nửa đùa nửa thật nói: “Tiền cũng không phải từ trên trời rơi xuống, cũng nên học cách tiết kiệm.”
Lâm Trì Ngang hơi sửng sốt, nhận ra người trước mặt đang ám chỉ việc hắn không nhận tiền thối, hơi đau đầu nói: “Chờ vết thương của Trần Trản lành tôi sẽ nói chuyện lại với cậu ta, tránh xuất hiện đề tài tương tự.” Trầm ngâm giây lát, lại nói: “Nhân tiện xem thử bạn của hắn là vị Bồ Tát nào tái thế xuống.”
Lời này thực chất là châm biếm Trần Trản, lúc trước cậu ta làm đủ trò xấu xa, ấy vậy mà bên cạnh vẫn có bạn bè sẵn sàng lui tới thăm hỏi.
Bác sĩ khẽ cười: “Nhớ thanh toán tiền điều dưỡng.”
Tổng giám đốc mang bệnh đi làm, thu nhập chẳng kiếm thêm nổi một xu. Trong khi đó Trần Trản mang bệnh vẫn đánh chữ, lại thành công lấy được thiện cảm của không ít người. “Tuy vẫn rất đáng ghét, nhưng nếu không ngừng truyện thì sẽ nạp thưởng”, có rất nhiều bình luận tương tự như vậy. Sau khi coi lại tiền trong tài khoản, Trần Trản cảm thấy quả thật trong cái rủi có cái may.
Ân Vinh Lan cách hai ba ngày lại tới một lần, phần lớn thời gian là để nói chuyện với cậu. Không tìm được việc gì để giúp một tay do Trần Trản là một người có khả năng tự lập rất cao, ngoại trừ việc đánh chữ chậm một chút thì cánh tay bị thương gần như hoàn toàn không ảnh hưởng đến sinh hoạt, ngay cả phòng ốc cũng có thể tự dọn dẹp gọn gàng.
“Lửa thử vàng gian nan thử sức“. Môi mỏng của Ân Vinh Lan khẽ mấp máy, đưa ra đánh giá.
Mặc dù anh không giải thích gì thêm, cũng có thể nghe ra được đây là một lời khen ngợi.
Trần Trản chớp chớp mắt vài giây, sau đó lại khẽ cau mày, cậu không quen với việc được người khác khen trước mặt như vậy.
“Còn mấy ngày nữa là có thể bỏ thạch cao?” Ân Vinh lan hỏi về vết thương, như thể lời khen ngợi vừa rồi chỉ là thuận miệng nói ra.
Trần Trản liếc mắt nhìn lịch, đưa tay hình cây kéo.
“Vừa hay hai ngày sau tôi cũng rảnh”, Ân Vinh Lan suy nghĩ một lúc rồi nói, “Hôm đó tôi lái xe đưa cậu đi“.
Trần Trản hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, giống như vô thức hỏi: “Mượn xe?”
Trong quá trình tiếp xúc Ân Vinh Lan cũng hiểu rõ tính của đối phương, cậu luôn có một phần phòng bị người khác, anh ngay lập tức cười nói: “Xe của tôi bị hỏng còn chưa sửa xong, chỉ có thể đi mượn.”
Trần Trản luôn nghi ngờ về thân thế của Ân Vinh Lan, nếu nói là người nghèo thì lại không có cảm giác túng thiếu, còn nếu giống trong kịch bản phim là một doanh nhân giàu có nhưng giản dị thì cũng không nhìn ra phong cách của người giàu. Có lần cậu kiếm cớ nhìn lén nhãn hiệu quần áo của Ân Vinh Lan, cố tình kiểm tra trên mạng cũng không phải là nhãn hiệu nổi tiếng.
Chỗ nào cũng mâu thuẫn cả, thường ngày Trần Trản đều dựa vào tính cách Ân Vinh Lan thể hiện ra khi ở chung.
Không từ chối đề nghị lái xe chở cậu đi bệnh viện của đối phương, Trần Trản nhìn về phía Ân Vinh Lan: “Vậy thì phiền anh rồi, chờ tôi lành lặn sẽ mời anh một bữa“.
Chớp mắt đã qua hai ngày, bác sĩ nói cậu hồi phục rất tốt, sau khi tháo thạch cao thì dặn dò cậu sắp tới không được làm việc nặng.
Ân Vinh Lan và Trần Trản đều thuộc kiểu người rất ít khi chơi điện thoại, trên đường về trò chuyện rất nhiều. Khi gần đến khu tập thể Trần Trản mới cúi đầu xem điện thoại di động, lắc đầu nói: “Lâm Trì Ngang vẫn còn trên hot search“.
Bởi vì sự kiện “đánh người” này nên nhất cử nhất động của đối phương bây giờ đều trở thành tâm điểm bị mọi người chú ý.
Trần Trản thậm chí còn đọc được tin đồn rằng hai bên đã âm thầm hòa giải. Luật sư của Lâm Trì Ngang đã gửi thông báo tới các phương tiện truyền thông để đính chính lại những tin đồn thất thiệt, nhưng chuyện này vẫn nổi như cồn suốt hai tuần lễ.
Không biết có phải ý trời hay không, Trần Trản vừa mới ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng trước cổng khu tập thể.
Mặc dù người kia đeo khẩu trang lại còn đứng khá xa, nhưng cậu chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra người kia là Lâm Trì Ngang.
Có những người trời sinh đã có khí chất nổi bật giữa đám đông.
Ân Vinh Lan dường như cái gì cũng không thấy, chuyên tâm thực hiện nghĩa vụ tài xế, dừng xe rất cẩn thận.
Lúc Trần Trản xuống xe nhìn thấy chỗ đậu xe nhỏ hẹp cũng không khỏi khâm phục tài cầm lái của đối phương, chỗ nhỏ vậy mà cũng có thể đỗ vào được.
Lâm Trì Ngang cũng chú ý tới bên này, nhìn thấy Trần Trản bất giác cau mày, phần thiếu kiên nhẫn này còn chưa kéo dài tới một giây khi để ý tới Ân Vinh Lan đi theo sau, ánh mắt hơi động, thần sắc lập tức thay đổi thất thường.
Ở địa vị của hắn đương nhiên biết thân phận của Ân Vinh Lan. Từ nghèo túng trở nên giàu sang thật ra không khó, nhưng để đến được cái danh nhà quyền quý mới lại khó như lên trời.
Ân Vinh Lan lại chính là một trong những huyền thoại ấy, bản thân đã là một truyền thuyết.
“Đây là...”
Hắn còn chưa kịp hỏi chuyện gì đã xảy ra, Trần Trản đã sợ hắn quỵt nợ, nhắc nhở: “Đây không phải là bảo mẫu anh thuê cho tôi sao? Nhớ trả tiền.”
Im lặng một hồi, cố gắng đoán thử một số tình huống có khả năng xảy ra, khuôn mặt vốn đã phức tạp của Lâm Trì Ngang giờ lại càng khó hình dung hơn, có một bảo mẫu như vậy... Tên này có tài cán gì!
Đôi lời của tác giả:
Lâm Trì Ngang: Từ đầu tới cuối tôi vẫn không hiểu mình đóng vai gì trong chuyện tình của mấy người?
___________________________________________________
Mai chỗ mình cúp điện nên đăng sắp chút nà