Edit: Cải Louthis
Beta: Cải S
.
Hắn vừa nói xong, mọi người đều im lặng không nói gì trong một lúc.
Khi có động tĩnh lại thì là lúc Trần Trản tới. Hộp thuốc nhỏ được bỏ trong túi nên nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra nó.
Cậu thấy Ân Vinh Lan liền bông đùa nói: “Tôi ở ngoài tìm anh khắp nơi mà không thấy, còn tưởng anh chạy rồi chứ.”
Ân Vinh Lan mỉm cười đầy bất lực rồi tiến đến kéo ghế ra cho cậu.
Lâm Trì Ngang gián đoạn cuộc trò chuyện của bọn họ bằng cách giới thiệu từng nhà đầu tư một.
Khả năng quan sát của Trần Trản rất nhạy bén nên đã chú ý đến ánh mắt lúc có lúc không của một thiếu niên luôn liếc nhìn mình, điệu bộ che giấu kia khiến cậu hứng thú nhướng mày.
Thiếu niên có tật giật mình cảm thấy bây giờ mà dời mắt đi thì lộ liễu quá nên quyết định nhập vai diễn trò, lập tức nháy mắt với cậu một cái.
Một vị trung niên thấy thế bèn quở mắng: “Đàng hoàng một chút.”
Thiếu niên bĩu môi không nói gì nữa, Trần Trản cũng thuận theo ngồi xuống.
Tính ra ở một số khía cạnh nào đó thì cậu cũng rất tốt, cậu rót trà xong thì đặt lên bàn rồi nhẹ nhàng xoay đĩa quay để đưa đến trước mặt mỗi người.
Lâm Trì Ngang bình tĩnh nói: “Nếu muốn đầu tư làm phim thì tốt hơn là làm một lần cho đáng.”
Người trung niên kia tiếp lời: “Chế tác một bộ lớn cũng không phải là không thể. Có điều phải đợi đến sáu tháng cuối năm mới bấm máy để vừa kịp Tết Nguyên đán năm sau.”
“Ý kiến hay đấy” một người đàn ông trung niên khác cũng cười mỉm nói: “Nói không chừng còn có thể hot lên một phen.”
Thiếu niên ở bên cạnh sững sờ nghe bọn họ nói, thật sự mở mang tầm mắt khi được tận mắt chứng kiến cái gì gọi là tùy cơ ứng biến mà trợn mắt nói dối.
Trần Trản hơi chau mày lại, không hề bị mê hoặc bởi chiếc bánh lớn mà họ vẽ ra này. Bây giờ mới là đầu năm thôi, chuyện của nửa năm sau thì ai có thể nói chắc được, có quá nhiều biến cố có thể xảy ra trong thời gian đó.
Lâm Trì Ngang đẩy kịch bản qua chỗ cậu: “Trong lúc chờ thì cậu có thể viết kịch bản rồi chọn ra cái hay nhất là được.”
Trần Trản luôn cố gắng phát triển nghề tay trái hết mức có thể nên khi nghe rằng cậu được viết thêm kịch bản thì ánh mắt khẽ chuyển động thầm nghĩ việc này đáng để suy xét.
Nhưng chỉ nhìn lướt qua tiêu đề là Trần Trản đẩy kịch bản đến trước mặt Ân Vinh Lan để anh quyết định.
Trong lúc Ân Vinh Lan cúi đầu xem nhưng dáng ngồi vẫn thẳng tắp, càng giống như đang xét duyệt hơn. Đợi đến khi anh lật đến trang cuối cùng, Trần Trản ngồi bên cạnh mới hỏi: “Anh thấy hài lòng không?”
Tay vừa cầm ly lên đã bỏ xuống, ánh mắt của Ân Vinh Lan trở nên vô cùng phức tạp.
Thiếu niên bên kia nhịn không được xoa xoa mũi, câu này hình như hay nghe trong mấy bộ phim thần tượng.
Ân Vinh Lan cuối cùng cũng đồng ý.
Anh nên tranh thủ tìm cơ hội khai thật hết với cậu trước khi bộ phim bắt đầu quay.
Phục vụ mang đồ ăn lên đều nhẹ nhàng nhấc lên đặt xuống không gây ra tiếng động nào. Trong lúc ăn cũng không có ai mở miệng nói chuyện chứ đừng nói chi đến việc mời rượu, vì thế thuốc giải rượu mà Trần Trản đã chuẩn bị không có chỗ để dùng.
Loại trạng thái quỷ dị này duy trì đến khi bữa cơm kết thúc mới dừng.
Bản thân Lâm Trì Ngang cũng không dây dưa dông dài, lúc hắn đứng dậy đi trả tiền bữa ăn này thì những người khác cũng lục tục đi ra ngoài theo. Mọi người dừng lại trước cửa khách sạn rồi nói với nhau vài câu, trao đổi cách thức liên lạc rồi tạm biệt đi ra về.
Trần Trản và Ân Vinh Lan đi cùng một hướng, hai người chầm chậm bước đến trạm xe buýt: “Không ký hợp đồng trước rất dễ đêm dài lắm mộng, hay là chúng ta liên hệ người khác thử xem?”
Dưới ánh đèn neon tối tăm mờ ảo, biểu cảm của Ân Vinh Lan trở nên khó đoán, khi anh hơi nghiêng mặt sang thì vẫn là thần sắc ôn hoà như cũ: “Bộ này là đủ rồi.”
Trần Trản cũng biết anh sẽ chừa đường lui cho bản thân nên khi nghe vậy cậu cười nói: “Rất xem trọng bộ này sao?”
Ân Vinh Lan nghiêm túc trả lời: “Bộ này đầu tư lớn mà.” Nói xong, anh sợ bị cậu hỏi “anh nhà ở đâu thế” nên chủ động nói: “Tôi về cùng cậu, sẵn tiện đón con chó con kia về luôn.”
Trần Trản nhướng mày: “Ngày nào ông cụ cũng than con chó con kia ăn nhiều đến nỗi muốn mạt nghiệp luôn rồi.”
Đúng như lời cậu nói, ông cụ nhà đối diện khi nhìn thấy Ân Vinh Lan thì sắc mặt trầm xuống: “Mày huấn luyện chó giỏi ghê đấy.”
Ân Vinh Lan tự biết bản thân đuối lý, vẫy tay với con chó. Chú chó bướng bỉnh nọ thấy người có thể cho mình ăn no liền vui vẻ lắc đuôi chạy tới chỗ anh.
Hai người ngồi nói chuyện với ông cụ một hồi. Thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, ông cụ mở miệng: “Ban đêm đường không dễ đi đâu, hay hôm nay mày ở lại đây đi?”
Ân Vinh Lan đang tính từ từ chối thì nghe Trần Trản nói: “Bây giờ mà đi thì cũng chưa chắc có thể bắt kịp chuyến xe cuối cùng đâu, mà đi taxi thì tốn kém lắm.”
Ân Vinh Lan cảm thấy vế sau cậu nói mới là trọng điểm, nhưng vì để không OOC nên anh đành gật đầu ở lại.
Ghế sofa của ông cụ toàn làm bằng gỗ thôi, còn ghế sofa nhỏ mà Trần Trản tặng thì không thể ngủ được. Thành ra Ân Vinh Lan đành phải đến nhà của Trần Trản ngủ nhờ.
“Anh ngủ giường, tôi ngủ sofa.”
Trần Trản khá thẳng thắn đồng thời cũng rất nhanh nhẹn, tắm rửa xong thì kiếm bàn chải đánh răng dùng một lần đưa cho anh. Xong xuôi cậu leo lên sofa nằm luôn, vừa nhắm mắt lại đã ngủ ngay lập tức.
Ân Vinh Lan nhìn cảnh này chỉ có thể bật cười rồi lắc đầu nằm xuống giường dần chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, trong cơn mơ màng anh nghe được tiếng lách cách, anh đi đến phòng khách thì nhìn thấy Trần Trản không biết đã thức từ lúc nào đang ngồi đánh máy.
Từ một vài chi tiết nhỏ vô tình lộ ra trong lúc nào đó thì anh cũng có thể nhìn ra được cậu thật ra là một người cuồng công việc.
[Hệ thống: Có người tới.]
Trần Trản ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của anh thì chào buổi sáng: “Trên bàn ăn có trứng gà ốp la với bánh mì đấy.”
Ân Vinh Lan nhìn thoáng qua thì thấy trứng đã được chiên sẵn, bên kia còn có mỗi cái đĩa không, chứng tỏ đối phương đã ăn xong từ lâu.
Cảnh tượng như này khiến trong lòng anh dâng lên một cảm giác khác lạ, nhìn bàn ăn mà chìm vào im lặng.
Trần Trản cứ cách một khoảng thời gian thì sẽ đứng dậy duỗi tay chân đi dạo một chút, bộ dạng nhìn qua có vẻ rất buồn cười. Hôm nay là thứ bảy nên Ân Vinh Lan nghĩ đến việc từ bỏ ý định tăng ca mà nhìn chằm chằm cậu làm những vận động duỗi thân thể như người già tập dưỡng sinh, nói: “Gần đây cậu rất chăm chỉ đăng chương mới nhỉ.”
“Chuẩn bị đào hố thêm một bộ nữa.”
Ân Vinh Lan ăn sáng xong của thì ngồi xuống bên cạnh cậu.
Trần Trản quay đầu lại nhìn anh cười cười: “Sửa lỗi chính tả giúp tôi với nhé.”
Ân Vinh Lan gật đầu.
Khi sắc trời dần dần sáng lên, những chú chim nhỏ bên ngoài cửa sổ cũng theo đó tỉnh giấc, cho dù là mùa đông rét lạnh thì cũng không quên hót líu lo líu rít. Trần Trản đứng dậy đóng cửa sổ lại, ngăn cách những âm thanh ngoài kia rồi ngồi chăm chú gõ chữ ——
.
Dù tôi có muốn bỏ qua thì thế giới này cũng không bỏ qua cho tôi.
Báo chí truyền thông, thậm chí cả những người qua đường trên phố cũng ríu rít thảo luận tin tức tổng giám đốc Lâm thị cầu hôn thành công.
Tôi bắt đầu ghét việc phải đi ra ngoài, muốn mượn việc này để chắn lại những thanh âm khó nghe đó. Ảnh hậu và tổng giám đốc, hai người có thân phận như thế ở bên nhau làm dư luận bắt đầu tưởng tượng đủ kiểu.
Trong những tin tức đã được xử lý, họ đắp nặn ra một chuyện tình hết sức lãng mạn: Hai bên nhất kiến chung tình, trải qua trăm ngàn khó khăn trắc trở mới có thể tiến tới bên nhau. Trên thực tế, quan hệ giữa bọn họ phát triển như thế nào thì chắc chắn không ai có thể biết rõ hơn tôi.
Lần đầu tiên gặp mặt giữa hắn và nữ thần là lúc tham dự một tiết mục ca hát do Lâm thị đầu tư, lúc ấy tôi là khán giả ở hội trường và đang giơ cao biểu ngữ điên cuồng gọi tên idol.
Trong đó có một cảnh tổng giám đốc Lâm thị được mời làm khách mời đặc biệt và lên mang hoa tặng cho thí sinh xuất sắc nhất theo cảm nhận của hắn.
Làm một fan tiêu chuẩn thì phải nắm chắc mọi cơ hội đề cử idol mình cho người khác. Trước khi hắn vào trường quay là tôi đã đi theo hắn suốt một đường, nghĩ cách để nữ thần được chú ý mà không để lại dấu vết.
Trong khi hắn bắt tận bốn lần điện thoại thì tiết mục còn chưa bắt đầu, có thể nhìn ra được rằng hắn thiếu kiên nhẫn.
“Cậu tìm người chủ trì hội nghị trước hộ tôi, tầm nửa tiếng hơn nữa tôi sẽ đến.” Lại bắt một cuộc gọi nữa, loại thiếu kiên nhẫn này muốn tăng đến cực hạn rồi.
Hắn đang rất vội.
Sau khi cho ra được kết luận này thì tôi vội vàng đi vào hậu trường. Đáng tiếc đi một nửa thì bị nhân viên công tác ngăn lại, sắc mặt của người phụ trách rất khó coi, nói với tôi: “Đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”
Người này là bạn học hồi đại học của tôi, vì muốn có vé làm khán giả xem trực tiếp nên tôi đã làm phiền cậu ta một thời gian.
“150 củ[1].” Tôi giữ chặt người ta rồi nói nhỏ một câu: “Chỉ có một yêu cầu thôi, lúc mời khách mời đặc biệt lên sân khấu thì để Khương Dĩnh đứng ở giữa.”
[1] 40 vạn
Cái này rất dễ làm, chỉ cần thay đổi thứ tự các thí sinh lúc họ lên sân khấu là được.
Chỉ thay đổi một vị trí thôi nên cuối cùng người phụ trách vẫn gật đầu đồng ý.
Cuối cùng cũng đến tiết mục khách mời tặng hoa, tất cả mọi người đều khẩn trương trước sự lựa chọn của tổng tài Lâm thị.
Căn cứ theo quy trình của chương trình thì khi lên sân khấu tổng giám đốc phải nói thêm vài câu, hắn sẽ đứng ở giữa sân khấu. Hắn đứng cách một loạt thí sinh ưu nhã đang đứng phía sau khá xa, chỉ có nữ thần là đứng gần hắn nhất.
Đường thẳng là khoảng cách ngắn nhất giữa hai điểm.
Vì hắn rất vội nên để cho kịp giờ hắn nhất định sẽ chọn nữ thần.
Quả nhiên, hắn không hề suy nghĩ chút nào mà đem vòng hoa tặng cho nữ thần rồi sau đó vội vàng rời khỏi hội trường.
Đánh xong chữ cuối cùng, Trần Trản khẽ thở ra hưởng thụ cảm giác thoải mái sau khi hoàn thành công việc.
Biểu tình của Ân Vinh Lan có chút kỳ lạ nhìn cậu: “Sự thật thật sự là như thế này à?”
Chuyện của Lâm Trì Ngang và Khương Dĩnh là đề tài quốc dân, cho dù bình thường anh không có hứng thú với giới giải trí thì cũng sẽ tình cờ nghe được các nhân viên trong công ty bàn về họ ở nhà ăn.
Có một khoảng thời gian, rất nhiều người đều khát khao cái gọi là nhất kiến chung tình được truyền thông miêu tả giữa hai người bọn họ.
Trần trản gật đầu: “Tất nhiên.”
Chương mới vừa được đăng không lâu thì đã trở thành một đề tài bùng nổ để mọi người thảo luận:
“Má lạy chúa tôi à, giữa hai điểm thì đường thẳng là ngắn nhất!”
“Đáng sợ hơn là mới đầu còn cảm thấy vớ va vớ vẩn, như hề vậy. Vậy mà sau khi ngẫm lại thì thấy vô cùng hợp lý.”
“Tìm được video chương trình lúc đó rồi, sân khấu rất lớn, chỉ cần không đi lệch thì chắc chắn sẽ chọn ảnh hậu.”
“Chỉ có tôi thấy tội Trần Trản sao? Chi ra tận 150 củ chỉ để làm mai cho nữ thần thành công.”
“Tiếp tục ghép CP Trần Trản với Lâm Trì Ngang, đừng hỏi tôi tại sao.”
Sau khi bị @ điên cuồng thì Lâm Trì Ngang vẫn chậm chạp chưa hiện hồn trả lời, lúc này hắn đang nằm ở nhà và cảm thấy may mắn vì hôm nay Khương Dĩnh có một hoạt động cần tham dự.
Cuộc sống về hưu của mẹ Lâm gần như là chỉ có chăm sóc hoa cỏ, thông báo trên điện thoại của bà lập tức đẩy lên các tiêu đề hay nhất mới nhất đến. Bà nhìn qua một chút, im lặng một hồi rồi mới hỏi: “Là thật đúng không?”
Lâm Trì Ngang gật đầu.
Không thể phủ nhận được rằng về phần phân tích thì Trần Trản tính rất chuẩn.
Mẹ Lâm thở dài: “Đi mua chút quà tặng rồi chủ động xin lỗi đi.”
Còn hai giờ nữa thì Khương Dĩnh mới trở về nên cũng miễn cưỡng xem như kịp, Lâm Trì Ngang nhanh chóng lái xe tới trung tâm mua sắm gần đó.
Trung tâm mua sắm vào cuối tuần rất đông người, nhưng cũng may khu bán trang sức thì đa phần mọi người đều nhìn thôi chứ không mua nên khi nhân viên đứng trông quầy thấy hắn tới thì liền đi theo nhiệt tình giới thiệu đủ thứ.
Lâm Trì Ngang nhìn trúng một cái vòng cổ, da của Khương Dĩnh rất trắng nên đeo cái này rất hợp.
Phía sau có hai học sinh trung học đi ngang qua hình như không nhận ra hắn nên vừa đi vừa tám chuyện.
“Bà xem Weibo chưa? Trần Trản nói đây là chương cuối của đó.”
“Ài. Vậy là sau này hết hóng drama được nữa rồi hả?”
“Khỏi lo, anh ta có đăng link bộ truyện mới rồi, hình như là <Những năm tháng tôi hãm hại ảnh hậu>, nghe nói hai ngày nữa sẽ có chương mở đầu.”
Vành tai của Lâm Trì Ngang khẽ nhúc nhích rồi mở điện thoại ra để xác nhận lại thì đúng là có chuyện như vậy.
Trên khuôn mặt lạnh băng kia không kìm được mà nổi lên ý vui mừng.
Nhân viên đứng quầy nhìn thấy sắc mặt hắn thay đổi thì không nhịn được hỏi: “Thưa ngài, có cần lấy cái này ra cho ngài xem không?”
“Không cần.” Lâm Trì Ngang cất điện thoại đi rồi hỏi: “Cô có biết chỗ nào bán pháo hoa không?”
Sau khi chỉ dẫn chỗ bán pháo hoa gần đây nhất thì nữ nhân viên kia cảm thấy vô cùng khó hiểu... Còn chưa tới tết thì có cái gì tốt để chúc mừng nhỉ?
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Trì Ngang: Mừng tết đến là lộc đến nhà nhà!
HẾT CHƯƠNG 32
LINK WP: https://caibenho.wordpress.com/2022/03/15/sknpps-chuong-32/