Sau Khi Nam Phụ Phá Sản

Chương 33: Chương 33: Tình cờ gặp mặt




Edit: Joshort

Beta: Cải S

Trong khi Lâm Trì Ngang còn đang cảm thấy vui mừng khôn xiết thì Trần Trản vẫn còn ở nhà bổ sung đại cương cho bộ truyện thứ hai của mình.

Nghĩ đến việc cậu dùng chuyện này để làm điều kiện giao dịch đổi lấy vốn đầu tư cho bộ phim, Ân Vinh Lan nhấp ngụm trà, lơ đãng nói: “Đem vợ chưa cưới của mình ra làm lá chắn không giống với phong cách của Lâm Trì Ngang cho lắm.”

Trần Trản cười hỏi: “Anh chưa yêu đương bao giờ sao?”

Ân Vinh Lan rất thẳng thắn gật đầu.

Trần Trản phân tích: “Nếu như bây giờ trong truyện có những lời lẽ bất lợi với Khương Dĩnh thì tôi sẽ bị fan hâm mộ cô ấy chỉ trích trước tiên. Nhưng nếu những lời đó lại nhằm lên người Lâm Trì Ngang thì anh ta sẽ phải một mình gánh chịu cơn thịnh nộ từ bạn gái lẫn gia đình.”

Dừng lại một chút cười nói: “So sánh từ chỗ này tất nhiên có thể đoán được phần nào.”

Nghe xong màn phân tích chi tiết của cậu, Ân Vinh Lan khẽ nhíu mày: “Kinh nghiệm rất phong phú.”

Trần Trản: “Giả thuyết thôi.” Cuối cùng khẽ thở dài: “Từ trong truyện cũng có thể nhìn ra được.”

Nhớ lại đủ loại tình tiết trong, câu nói này hoàn toàn có thể chứng minh được.

Cả hai im lặng nhìn nhau, trước khi cả hai sinh lòng cảm thông với nhau Trần Trản đã quay mặt sang phía khác, chủ động kết thúc đề tài tiêu cực này.

Thức ăn thừa nhà Trần Trản rõ ràng không thể nào thỏa mãn được con chó lớn đang nằm cạnh cửa kia, từ sáng tới giờ thỉnh thoảng nó lại kêu lên hai tiếng. Để tránh làm phiền hàng xóm Ân Vinh Lan không ở lại ăn trưa, dắt con chó rời đi.

Trước khi đi Trần Trản còn dựa vào cửa lắc đầu: “Mang theo con chó lớn như vậy chắc là phải gọi xe rồi.”

Xem ra số tiền này không thể tiết kiệm được.

Ân Vinh Lan: “Tôi đã nhờ bạn rồi, bảo anh ta ghé qua đón.”

Trần Trản vẫy tay: “Có việc gì thì cứ liên lạc với tôi.”

Tính ra từ trước đến nay Ân Vinh Lan đã đắp nặn ít nhất năm người bạn không tồn tại trước mặt Trần Trản, mà mọi công việc của mấy người bạn không có thật này đều đổ lên đầu trợ lý.

Lái xe tới đón sếp, nghĩ đến số tiền lương có thể được nhận vào cuối tháng, lại nở nụ cười đối mặt với công việc gian khổ.

“Đi siêu thị trước.”

Xe đậu bên ngoài trung tâm thương mại, Ân Vinh Lan để trợ lý trông chừng con chó còn mình thì xuống xe đi mua thức ăn cho chó. Trên đường về vô tình nhìn thấy Lâm Trì Ngang qua kính ô tô, hắn đang ôm pháo hoa từ cửa hàng đi ra.

Trợ lý cũng thấy, cũng ngạc nhiên nói: “Tôi không có thấy tin tức nói tổng giám đốc Lâm sắp kết hôn!”

Ân Vinh Lan có lẽ đoán được điều gì đó, thở dài bảo: “Đi thôi.”

Sau mấy ngày ở trong căn nhà nhỏ, đột nhiên được trở lại môi trường quen thuộc khiến con chó rất thỏa mãn. Dường như là nó quá kích động nên thỉnh thoảng lại rú lên vài tiếng, đến tối mới hoàn toàn yên tĩnh.

Ân Vinh Lan cũng không buồn ngủ, đó giờ anh vẫn không ngủ ngon giấc, mỗi khi đêm khuya tĩnh mịch anh luôn có một loại cảm giác ngạt thở giống như rơi xuống đại dương sâu thẳm.

Nằm một hồi lâu, nhìn thời gian thì thấy chỉ mới trôi qua một tiếng.

Dưới cơ sở chỉ có mỗi một người bạn duy nhất trong cuộc đời cằn cỗi này, tất nhiên sẽ nghĩ xem Trần Trản bây giờ đang làm gì. Không ngờ vừa mới gửi tin nhắn đối phương đã trả lời lại trong tích tắc: “Thu radio.”

Tiện thể chia sẻ một liên kết.

Ân Vinh Lan nhấn vào thì phát hiện đây là một chương trình radio đêm khuya, có kha khá người đăng ký, bên dưới có bình luận bảo giọng nói rất giống Trần Trản.

Cậu cố ý đè thấp âm điệu khiến cho từng câu từng chữ nói ra trở nên rất quyến rũ, hoàn toàn khác với giọng nói thường ngày vì vậy cư dân mạng chỉ suy đoán chứ không dám khẳng định.

Nghe xong hai tập, Ân Vinh Lan có thể chắc chắn đây chính là cậu.

Nội dung radio chủ yếu là súp gà cho tâm hồn, đây cũng là lý do Trần Trản chưa quảng cáo, một khi thính giả biết được danh tính thật sự thì súp gà cũng trở thành thuốc độc. Theo như dự tính của cậu, chỉ cần dùng giọng giống với giọng thật bảy tám phần thôi cũng đủ để thu hút không ít người.

Sau khi tải lên một tập tổng hợp truyện ngắn về sự trưởng thành và gặt hái thành công mới cảm thấy có chút mệt mỏi.

[Hệ thống: Khoảng thu nhập từ cửa hàng online khá nhiều, kí chủ không cần gắng sức như vậy.]

Trần Trản kiểm tra tiền lời nhận được: “Mấy hôm nữa cần dùng đến tiền.”

Năm ngoái thành phố Chá Hải dự định tổ chức một buổi đấu giá, đúng lúc năm nay là đến lễ mừng thọ 70 tuổi của người sáng lập tập đoàn Phong Hạc. Ông cụ sẽ bán đấu giá một bộ danh họa, cuối cùng số tiền bán được sẽ quyên góp dưới danh nghĩa tập đoàn. Bản thân ông vốn là người rất có tiếng tăm trong giới, lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều người có thân phận cao quý đến ủng hộ.

Đây là một cơ hội tuyệt vời để mở rộng quan hệ.

Lễ mừng thọ và buổi đấu giá cộng lại cũng mất ít nhất hai ngày, lộ phí cả đi lẫn về cùng tiền ở khách sạn có lẽ không hề rẻ.

[Hệ thống: Tôi hiểu lý do rồi, nhưng thư mời đâu?]

Trần Trản không nhanh không chậm nói: “Rồi sẽ có.”

Dựa trên nguyên tắc không thể chỉ bắt một con cừu, lần này Trần Trản không nhờ Lâm Trì Ngang mà liên lạc với Vương Thành.

Bộ phim chiếu mạng lần trước vừa phát sóng xong không lâu, lượng người xem cũng không thấp. Người đóng vai nam chinh là do hắn dẫn dắt, lần nữa hot lên một phen nên Vương Thành bây giờ vẫn đang trong trạng thái gió xuân đắc ý.

Lúc nhận cuộc gọi, rất nhanh đã đồng ý.

Nằm ngoài dự tính của Trần Trản là hắn ấy vậy mà không thừa cơ đưa ra điều kiện gì.

Vương Thành tìm đủ mọi cách để lấy được lá thư mời là vì để cho nghệ sĩ dưới trướng của mình, nhưng suy xét thấy Trần Trản và Ân Vinh Lan có quen biết nhau, xuất phát từ lợi ích lâu dài mới bằng lòng nhường lại. Trần Trản im lặng khiến hắn biết có chỗ không thỏa đáng, hắn vẫn ăn nói uyển chuyển như trước, chỉ bảo: “Coi như cậu nợ tôi một ân tình đi.”

“Được.”

“Đúng rồi, trên thư mời có viết tên.” Vương Thành dặn dò một câu: “Đến lúc đó nhớ lấy danh nghĩa công ty để qua cửa.”

Chá Hải là thành phố có lịch sử văn hóa lâu đời, tốc độ tăng trưởng kinh tế không quá nhanh nhưng rất phù hợp để định cư.

Vừa xuống máy bay, phát hiện bầu trời hình như xanh hơn một chút.

Những người được mời đến buổi lễ mừng thọ đều là danh môn vọng tộc hoặc là quyền quý mới lên, tập đoàn Phong Hạc đã đặt phòng tại khách sạn đắt nhất thành phố cho bọn họ, Trần Trản bên này thứ nhất không thân không phận, thứ hai không địa vị nên chỉ có thể nghĩ cách khác.

Từ trước đến nay trong phương diện đầu tư Trần Trản không bao giờ tiếc rẻ, để gia tăng mối quan hệ Trần Trản cũng đặt phòng tại khách sạn này.

Khách sạn trang trí rất tráng lệ, nội thất bên trong đều là thiết bị thông minh.

Hệ thống chủ động nói một câu cảm khái: Tuyệt!

Trần Trản không muốn nói chuyện, để kiếm lại số tiền phòng lạnh gáy kia mà cậu chưa tham quan tỉ mỉ đã mở máy tính xách tay đánh máy làm việc —

Hi vọng của tôi lại được thắp lên lần nữa khi một lần tình cờ đi ngang qua Cục dân chính, một đôi vợ chồng bất hòa đang đánh đập chửi bới lẫn nhau.

Kết hôn rồi còn có thể ly hôn, nói gì đến chuyện mới chỉ đính hôn.

Để lập ra một kế hoạch chu toàn chặt chẽ, lần này tôi đã chuẩn bị ròng rã nửa năm, trước tiên dựa vào quan hệ thi vào một trường hóa trang điện ảnh.

Trong quãng thời gian điên cuồng theo đuổi thần tượng, kĩ năng hóa trang của tôi cũng không tệ, ngay cả giáo viên cũng khen tôi có năng khiếu.

Sau những nỗ lực không ngừng, năm đó đã thuận lợi thi đỗ chứng chỉ chuyên gia trang điểm cao cấp.

Ngoài việc ban ngày học trang điểm, tôi tận dụng hết thời gian ngoài giờ học. Tổng giám đốc Lâm thị hàng năm đều khảo sát chi nhánh công ty ở quốc gia H, vì lí do này tôi đã khổ luyện học ngôn ngữ của nước H. Thậm chí mỗi tháng đều dành ra mấy ngày bay tới nước H, chủ động tìm những người bản xứ bắt chuyện, cuối cùng thành công lấy được chứng chỉ chuyên nghiệp cấp tám.

Thời gian rảnh rỗi cũng không quên thỉnh giáo diễn viên lồng tiếng, làm sao để thay đổi giọng nói thành giọng khác nhất có thể.

Mọi thứ chuẩn bị ổn thỏa, tôi bay tới nước H trước Lâm Trì Ngang vài ngày.

Sau khi trang điểm vài đường nét trên khuôn mặt đã được thay đổi cơ bản, dán râu quai nón tự làm lên, thoạt nhìn trông cũng rất giống người bản địa.

Trên con đường mà hắn ta sẽ đi ngang qua, tôi đã sớm chuyển tới những bộ bàn ghế nhỏ, đeo kính râm, bất chấp rủi ro bị bắt vì bán hàng trái quy định, nhanh chóng trải vải bạt.

Con đường rất hẹp, Lâm Trì Ngang không thể không xuống xe bảo tôi rời đi.

“Tiên sinh.” Nói một câu tiếng H lưu loát, tôi nhàn nhạt mở miệng: “Nếu như tôi không lầm, đời sống tình cảm của anh vừa mới bước sang trang mới chỉ có nửa năm.”

Đã nghiên cứu những biểu hiện của thầy bói rồi nên tôi có thể bắt chước thần thái của họ trăm phần trăm.

Dường như không muốn lãng phí thời gian, hắn ta lấy ngay mấy tờ tiền từ trong ví ra bỏ vào tay tôi: “Đi trước khi tôi báo cảnh sát nhanh.”

Tôi thừa thế nắm chặt tay hắn ta, trượt qua đường chỉ tay, lắc đầu: “Nhân duyên lận đận, cố chấp kết hôn ngược lại có thể xung khắc lẫn nhau.”

Mấy người giàu ít nhiều đều có chút mê tín, đặc biệt là ngành bất động sản, phải chú ý đến phong thủy, nói tới xem bói bát tự thì cũng có thể nghe hiểu đôi chút.

Đường đường là tổng giám đốc Lâm thị tất nhiên không dễ bị lừa, nhíu mày quay người định rời đi.

Tôi kéo lấy hắn ta, ra hiệu kêu hắn lấy lại tiền, giả vờ bình tĩnh nói: “Số mệnh của anh là trời sinh phú quý, để hưởng lây chút vận may, tôi có thể tính cho anh một quẻ miễn phí.”

Một bước, hai bước, ba bước.

Đúng như dự đoán của tôi, hắn ta không thể không ngó ngàng gì mà rời đi ngay.

Nhưng ngay sau đó, hắn ta lại nhét thêm một xấp tiền dày vào tay tôi, sau đó đút tay vào túi, từ trên cao nhìn xuống nói: “Mệnh tôi do tôi định, không do trời.”

“...”

.

Chương mới tải lên thành công, Trần Trản đăng lên Weibo: Truyện mới <Những năm tháng tôi hãm hại ảnh hậu> đã được cập nhật, hy vọng mọi người tiếp tục ủng hộ.

[Bắp Cải Không Phải Bắp Cải: Điểm danh! Lại có drama để hít!]

Năm phút trôi qua, đã có một loạt phản hồi của nhóm độc giả đầu tiên.

“Khiếp! Chuyên gia trang điểm, diễn viên lồng tiếng, lại còn biết thêm thứ tiếng khác... Trần Trản cố gắng như vậy, chúng ta có tư cách gì để lười biếng!”

“Tôi ngay cả bằng chuyên nghiệp cấp bốn còn thi trượt, vậy mà hắn có thể lấy được bằng chuyên nghiệp cấp tám chỉ trong nửa năm!!”

“Thành thật mà nói, mấy người có tiền xung quanh tôi thực sự rất mê tín, chiêu này đúng là vừa âm hiểm vừa lợi hại.”

“...Mệnh tôi do tôi định, không do trời? Câu chuyện này nói cho chúng ta biết đoán mệnh cũng không thắng được hội chứng tuổi teen!”

Vì gần đến giờ ăn tối, Trần Trản cũng không lướt đọc quá nhiều.

Khách sạn phục vụ thức ăn ba bữa một ngày, có thể bảo phục vụ đưa đến tận phòng, cũng có thể đi tới sảnh tiệc buffet thưởng thức.

Trần Trản chi tiền là để giao thiệp với người khác, đương nhiên chọn xuống phòng ăn.

Cậu đến sớm, rất nhiều món ăn còn chưa chuẩn bị xong, tầm mắt đảo quanh một vòng, lại nhìn thấy con trai của nhà đầu tư cùng ngồi ăn lần trước.

Nhớ lại lần đó còn ném cho mình ánh mắt quyến rũ.

Thiếu niên cúi đầu chơi điện thoại, hoàn toàn không để ý tới Trần Trản.

Tìm người từng gặp mặt một lần để mở rộng quan hệ so với ép mình tự đi giới thiệu tốt hơn rất nhiều.

Ăn qua loa một vài món, sau khi cậu ta rời khỏi Trần Trản cũng đứng dậy đi theo, mãi đến khi vào thang máy thiếu niên mới chịu rời mắt khỏi điện thoại, nhìn thấy Trần Trản phía sau, gần như run lên một cái vì sợ: “Sao anh lại ở đây?”

Trần Trản: “Tham gia buổi đấu giá.”

Rất nhiều khách sạn thích xây dãy phòng xa hoa ở tầng cao nhất, nhưng ở đây lại khác, gần như tất cả đều tập trung ở tầng 10. Không những là góc độ tốt nhất để ngắm cảnh biển, mà còn ở gần các câu lạc bộ của khách sạn. Thiếu niên cũng sống ở ngay tầng này, theo như cậu ta biết, Ân Vinh Lan cũng ở cùng tầng.

“Tầng mấy?” Nhấn tầng của mình trước, giả vờ bình tĩnh hỏi Trần Trản.

Trần Trản: “Ngay dưới tầng 10, tôi vẫn còn phiếu mát xa được tặng chưa dùng.”

Thiếu niên chỉ có thể cầu nguyện không gặp phải Ân Vinh Lan.

Thực tế khả năng đụng mặt là rất cao, nói cho cùng hiện tại đang là giờ ăn cơm. Vừa bước ra khỏi cửa thang máy, Trần Trản đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc trong hành lang.

Cả hai bên đều ngẩn người.

Trần Trản ban đầu giật mình rất nhanh sau đó híp mắt, tầm nhìn quét trên người Ân Vinh Lan: “Anh...”

“Tôi gọi anh ta tới.”

Đúng lúc Ân Vinh Lan chuẩn bị mở miệng thừa nhận, thiếu niên đã kịp bước ra cứu bồ.

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Trần Trản, thiếu niên không sợ hiểm nguy: “Tôi học chuyên ngành mỹ thuật, gọi anh ta tới làm người mẫu.”

Trần Trản: “Người mẫu?”

Người mẫu ở đâu chẳng có, cần gì phải đặc biệt gọi người tới Chá Hải.

“Người mẫu khỏa thân.” Thiếu niên nói: “Dù sao anh ta cũng là người có tỷ lệ dáng người đẹp nhất mà tôi từng gặp.”

Đã diễn thì phải diễn cho trót. Vừa nói vừa quẹt thẻ mở cửa phòng, gượng gạo làm ra vẻ nghênh ngang kiêu ngạo, thúc giục Ân Vinh Lan: “Còn không mau vào, tiền của tôi không phải để cho không.”

Không ngờ Trần Trản lại theo sát tới cửa.

Thiếu niên: “...Anh làm gì vậy?

Trần Trản: “Vào chung.”

Thiếu niên dứt khoát từ chối: “Không được, anh quá gầy.”

Trần Trản nhàn nhạt nói: “Hai người quần áo không chỉnh tề ở trong phòng, lại còn có giao dịch tiền bạc, ngộ nhỡ gặp phải lực lượng phòng chống mại dâm thì khó mà giải thích.”

Thiếu niên vẻ mặt phức tạp.

Trần Trản: “Tôi ở đây làm chứng cho hai người ha.”

“...”

HẾT CHƯƠNG 33

LINK WP: https://caibenho.wordpress.com/2022/03/21/sknpps-chuong-33/

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.