Edit: Cải Joshort
Beta: Cải S
.
Đạo diễn từ lâu đã thấy được mặt bẩn thỉu nhất của cái giới này, nhưng vẫn không nhịn được cảm thấy đối phương đang chà đạp lên giới hạn của mình.
Cố gắng thẳng lưng, muốn cứng rắn từ chối, nói một câu chỗ chúng tôi không phải lầu xanh nhưng nhìn khoản tiền đầu tư khổng lồ trên hợp đồng lại uyển chuyển nói: “Trong đoàn làm phim thường không có trường hợp như thế này, e sẽ làm bầu không khí gượng gạo lắm.”
Người thanh niên nhíu mày: “Ông chủ tôi thật lòng muốn kết bạn, không phải để chơi cho vui.”
Đạo diễn lại hiểu lầm nặng hơn: “Nếu là muốn tìm người yêu...”
Nam thanh niên mất kiên nhẫn nói: “Ông cảm thấy với thân phận của ngài ấy, còn cần phải dùng mọi thủ đoạn để vào đoàn làm phim tìm người yêu?”
Đạo diễn ngẩn ra vài giây, lúc này mới phản ứng lại, xét theo gia thế và tướng mạo của Ân Vinh Lan, e là số người xếp hàng dài đến Nam Thiên Môn[1], vội vã xin lỗi vì hiểu lầm của bản thân.
[1]南天门 (Nam Thiên Môn): Không biết có đúng không hay là một địa danh vì search baidu cũng có danh lam là Cổng trời Thiên Môn Sơn.
Người thanh niên kia cũng không quan tâm quá nhiều đến vấn đề này, đột nhiên nói: “Vai nào cũng được, mà tốt nhất vai mà có thể diễn chung với nam phụ nhiều một chút.”
Hắn không nói rõ vai nam phụ số 3, như vậy thì quá lộ liễu.
Đạo diễn giống như đang ngắm hoa trong sương[2], mới đầu còn tưởng rằng đối phương có hứng thú với nữ chính, bây giờ phát hiện nhà đầu tư hình như chẳng quan tâm đến.
[2]雾里看花: Diễn tả mù sự mù mờ, không hiểu ra làm sao. Mình không nhớ thành ngữ bên mình có câu nào nghĩa giống vậy không nên giữ nguyên.
Không mâu thuẫn vấn đề nào quan trọng, hai người rất nhanh đã bàn bạc xong xuôi, người thanh niên kia trước khi rời đi nói rằng tiền đầu tư trong vòng một hoặc hai ngày sẽ tới.
Đạo diễn lộ ra nụ cười chân thành hiếm hoi, bảo đảm nói: “Tôi sẽ không để các anh lỗ vốn.”
Người thanh niên gật đầu, cũng không để ý. Cho dù lợi nhuận thu được gấp trăm lần thì đối với công ty mà nói, cùng lắm cũng chỉ là cơn mưa phùn mà thôi.
Đoàn làm phim trước giờ đều rất thực dụng, đạo diễn lập tức căn dặn biên kịch viết ra vai nam phụ số 5, đất diễn không cần quan trọng, tốt nhất đừng tiếp xúc với nhân vật chính quá nhiều để hậu kỳ thuận tiện cắt cảnh.
Trần Trản không được chứng kiến giao dịch “tội ác” này, một bên học thuộc kịch bản một bên tính toán còn bao nhiêu ngày là hoàn thành cảnh quay của bản thân.
“Nếu như không liên quan gì tới cô, tại sao ngày đó lại không tới tìm tôi! Tại sao lại không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, tại sao...”
Câu cảm thán thứ ba còn chưa nói xong đã nhìn thấy một bóng người cao to đi về phía mình, đường nét bị ánh đèn phía sau làm mờ đi, nhưng lại có chút quen thuộc.
Đợi người đó đến gần hơn, Trần Trản nhướng mày ngạc nhiên: “Sao anh lại ở đây?”
Ân Vinh Lan cười nói: “Buộc phải tìm kế sinh nhai.”
Sự xuất hiện của anh trong đoàn làm phim gây ra không ít chú ý, các diễn viên ngoài mặt làm như không có chuyện gì xảy ra sau lưng lại len lén đánh giá. Tự hỏi về lai lịch của người này. Có người tìm phó đạo diễn nói bóng gió hỏi thăm mới biết là mang tiền vào đoàn.
Có một số tin tức trong đoàn phim rất nhanh bị truyền ra ngoài, Trần Trản kéo anh sang một bên: “Anh vẫn chưa bỏ làm tiếp rượu?”
Ân Vinh Lam điềm tĩnh ho một tiếng: “Bỏ rồi. Tôi tìm được công việc mới nhờ vào chút quan hệ trước đây.”
Trần Trản gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta còn trẻ, vẫn còn thời gian làm lại từ đầu.”
Hai người nói chuyện với nhau cũng không có ý che giấu, đạo diễn ở bên kia tưởng bọn họ là đang tập diễn chung, cũng không nghĩ nhiều.
Biên kịch nặn ra vai diễn cho Ân Vinh Lan phải nói là kỳ tài, anh trong phim đóng vai đàn em của Trần Trản, làm đủ mọi chuyện xấu theo lệnh của đối phương. Mới đầu đạo diễn thấy kịch bản còn e ngại người ta là người có quyền có thế, không muốn sắm vai một kẻ tay sai như vậy.
Không ngờ Ân Vinh Lan dễ nói chuyện hơn rất nhiều so với ông tưởng tượng, không chỉ vui vẻ chấp nhận mà còn rất hài lòng với kịch bản.
Vỗ tay gọi mọi người chú ý: “Chuẩn bị một chút! Bắt đầu quay cảnh kế tiếp.”
Chuyên gia trang điểm bước nhanh tới trang điểm cho Trần Trản, ống kính máy quay ở ngay phía sau, Trần Trản hơi điều chỉnh biểu cảm, dùng giọng điệu lãnh khốc nói: “Đến cả mày cũng muốn cản anh?”
Ân Vinh Lan níu chặt tay áo của cậu: “Đại ca, anh tỉnh táo lại đi.”
Bốn mắt nhìn nhau, Trần Trản bị ngăn cản, phẫn nộ trong mắt còn chưa diễn ra được miệng đã phì cười một tiếng.
“Đạo diễn, anh ấy lớn tuổi hơn tôi, làm đàn em có phải có hơi kì không?”
Đạo diễn biết được thân phận của Ân Vinh Lan, xem cảnh vừa rồi lại càng cảm thấy nghiêm trọng, không thể phủ nhận việc Ân Vinh Lan diễn khá tốt, nhưng khí thế lại có chút cường điệu quá mức.
“Không phải ai lớn tuổi hơn cũng có thể làm đại ca”, đạo diễn nói: “Cứ dựa theo kịch bản mà diễn.”
Tốt nhất là nhắm mắt làm ngơ không nhìn điểm buồn cười, bằng không chỉ cần nghĩ đến một cái sẽ không thể không cười.
Hiện tại Trần Trản chỉ cần vừa nhìn Ân Vinh Lan, khóe môi không nhịn được liền giương lên, ngược lại đối phương cũng không ngại góp vui, môi mỏng hơi động, dễ như ăn cháo gọi một tiếng “Đại ca.”
Trần Trản phiền muộn nói: “ Tôi nhiều năm rồi không làm đại ca.”
Hiện tại cậu chỉ muốn nhường ngôi để tịnh tâm.
Câu nói còn lại bị nghẹn chết bởi tiếng “action” không thương tiếc của đạo diễn.
Trần Trản cố gắng chuyên nghiệp diễn theo kịch bản, lần nữa tìm lại cảm xúc: “Dám cản tao chỉ có một kết cục, chết.”
Đáng tiếc vừa mới nhập vai thì lại bị một tiếng gọi đại ca phá hỏng.
May mắn là, vì không cần phải giữ những cảnh quay này để đưa lên phim nên yêu cầu của đạo diễn cũng không quá cao, miễn cưỡng đạt vừa đủ yêu cầu, ra hiệu cho Trần Trản có thể nghỉ ngơi trước, sau đó cho nam nữ chính vào diễn cảnh tiếp theo.
Trần Trản cầm hai chai nước, đưa cho Ân Vinh Lan một chai, sau sự việc nước khoáng lần trước, bây giờ mỗi khi cậu muốn uống nước đều sẽ kiểm tra cẩn thận.
Nhìn động tác của cậu, Ân Vinh Lan hơi nheo mắt lại: “Sẽ không xảy ra chuyện tương tự như vậy nữa.”
Trần Trản cười cười: “Thuyền dùng cẩn thận đi được vạn năm.”
Vì không có xe bảo mẫu, cậu tìm bừa một chỗ trống ngồi xuống, gió thổi làm kịch bản lật đi vài trang mang theo tiếng loẹt xoẹt, nghĩ đến lời thoại cùng diễn xuất của Ân Vinh Lan vừa rồi, Trần Trản bất đắc dĩ nói: “Bộ anh đang muốn đào tạo tôi trở thành ảnh đế sao.”
Câu nói vốn không có ý gì, nhưng Ân Vinh Lan lại nghiêm túc hỏi: “Muốn trở thành ảnh đế sao?”
Có anh hậu thuẫn giúp đỡ, đổ một lượng lớn vốn để bồi dưỡng, chưa chắc không thể trở thành ảnh đế.
Trần Trản quan sát nam nữ chính đang diễn chung, lắc đầu: “Muốn đạt thành tựu trong lĩnh vực này, nhất định phải có thiên phú.”
Cậu cũng không giỏi nhập vào cảm xúc của người khác để diễn.
Quay sang Ân Vinh Lan mỉm cười: “Còn nữa, tập trung vào hiện tại quan trọng hơn.”
Dứt lời, cậu mở máy tính, bắt đầu soạn bản thảo của ngày hôm nay--
“Cú ngã “vô tình” đó đã khiến em và bạn trai làm lành thành công.”
Ân Vinh Lan ở rất gần, khi nhìn lướt qua câu đầu tiên trên màn hình, anh không khỏi nhíu mày: “Cậu thích Khương Dĩnh đến vậy sao?”
Ngón tay Trần Trản dừng lại: “Anh không thích?”
Ngay cả ông cụ nhà đối diện cũng rất thích xem phim Khương Dĩnh đóng.
“Cô ấy là một diễn viên có trình độ.”
Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Không giống như những người khác, mỗi khi Ân Vinh Lan xem phim điện ảnh hay truyền hình đều không cảm thấy có cảm xúc gì.
Trần Trản không hiểu được suy nghĩ của anh, nhún vai: “Xin chú ý đến tên truyện của tôi.”
, cậu không phải đang ăn năn về sự ngu dốt của tuổi trẻ hay sao?
Vẻ mặt của Ân Vinh Lan ôn hòa, tựa như hài lòng với câu trả lời, không lên tiếng nữa, để lại không gian tương đối yên tĩnh cho Trần Trản tiếp tục gõ chữ.
Chỉnh lại ý tưởng một chút, Trần Trản nhớ lại xong một phen, ngón tay lại bắt đầu di chuyển trên bàn phím:
Em rõ ràng xứng đáng với người tốt hơn, như tôi chẳng hạn.
Sau khi biết em vì muốn đi hiking cùng bạn trai mà đã từ chối một chương trình phỏng vấn, tôi càng quyết tâm không thể để cho đối phương trì hoãn sự nghiệp của nữ thần.
Ngày hôm đó thời tiết rất đẹp, tôi lặng lẽ theo dõi hai người, cùng đi đến một nơi.
Lúc này em vẫn chưa quá nổi tiếng, chỉ cần đeo tóc giả với kính râm là có thể thành công không bị người đi đường nhận ra.
Không sai, người có thể liếc mắt một cái liền nhận ra em trong đám đông, chỉ có tôi.
Em và bạn trai trên đường đi vừa nói vừa cười, ngày hôm nay không ít người đi hiking nhưng không người nào có thể cười vui sướng như em.
Thứ cảm xúc gọi là ghen tuông đố kị kêu gào trong lòng tôi, tại sao người đàn ông kia có thể làm cho em cười tươi như thế?
Có lẽ ông trời quả thật có mắt, mới đi được một nửa, tên công tử nhà giàu kia không quen ăn đồ thường dân lại bị dị ứng vì ăn phải một phần thịt nướng xông khói.
Chắc do không ăn nhiều nên hắn ta chỉ bị chóng mặt nhẹ, nhưng trên người hắn đã nổi mẩn đỏ li ti rồi.
Cơ hội trời cho!
Tôi giả vờ làm người qua đường bước tới, hỏi xem họ có cần giúp đỡ không.
Em liếc nhìn balo nặng trĩu sau bạn trai một cách ám chỉ, mỉm cười cảm kích với tôi, ngượng ngùng nói: “Có làm phiền anh không...”
Lời còn chưa nói xong, tôi đã hiểu cô ấy cần giúp gì.
A, dựa vào cái gì tôi lại phải mang balo hộ tên hộ tên cờ hó này?
Rút dây sạc dự phòng ở túi balo của tên đó cắm vào điện thoại sắp hết pin của mình, tôi mặt không chút thay đổi nói: “Đừng lo, tôi đi cùng hai người một lát, vừa đi vừa sạc như thế này là được.”
Chờ điện trong pin dự phòng giảm bớt, hành lý tất nhiên sẽ nhẹ hơn.
Dấu chấm câu cuối cùng được gõ trên bàn phím, Trần Trản thả lỏng xoay xoay cổ tay một chút.
Lúc đánh chữ cậu cũng không có ý che đậy, Ân Vinh Lan đọc được rõ ràng nội dung phía trên.
Trần Trản làm như không có chỗ nào lập dị, copy chương mới lên web truyện: “Với tư cách là độc giả đầu tiên của chương mới, cho tôi một vài nhận xét với nào.”
Ân Vinh Lan ánh mắt phức tạp nhìn bộ dạng nghiêm túc của Trần Trản: “Văn phong rất xuất xắc.”
Anh cuối cùng cũng hiểu được vì sao lại có nhiều người theo dõi bộ truyện đến vậy, không đến thời khắc cuối cùng, vĩnh viễn không thể hiểu được tâm lý người trong cuộc.
Kiểm tra lại một lần xác nhận không có chữ sai, Trần Trản bấm vào nút đăng tải chương mới. Thời gian cập nhật chương mới của cậu không cố định, nhưng luôn có độc giả có thể gửi bình luận ngay trong phút đầu tiên.
[Tóc Của Maria: Comment đầu, tiếp tục chèo thuyền Lâm Trì Ngang và Trần Trản.]
[Bệnh Viện Tâm Thần: Đọc đoạn đầu tự nhiên nghĩ đến bộ phim kinh dị về một đôi tình nhân đi du lịch gặp phải một tên sát nhân biến thái, nhưng đọc đến cuối... tôi chỉ có thể nói là mình đã đánh giá quá cao nhân vật trong truyện.]
[4,5 GB Rác: Tôi chỉ muốn hỏi là cục sạc dự phòng sau khi sạc cho điện thoại có thể giảm bớt trọng lượng? Đây không phải là làm nhục trí thông minh của tôi đấy chứ?]
[Con Tàu Hướng Tới Vinh Quang: Đường đường là tổng giám đốc mà lại dị ứng với thịt xông khói? Ha, đúng là nam thần tiên.]
[Ok Ben: Chuyện này tôi có nghe qua, chú của tôi và nhà họ Lâm có quan hệ khá tốt, nghe đâu Lâm Trì Ngang chỉ dị ứng với nhãn hiệu thịt hun khói đó thôi.]
[Tóc Của Maria: Vị đại gia lầu trên xin nhận của tôi một lạy.]
Bên dưới bình luận này có một tràng “+1”
Trần Trản vốn không định để Lâm Trì Ngang xuất hiện lại trong truyện sớm như vậy, nhưng bây giờ đối phương đang phải đối phó với công kích từ bảo hiểm của Khương Dĩnh, không có thời gian phản ứng, thêm vào cho đủ chữ...
Cậu đã quen dùng Lâm Trì Ngang để bổ sung số chữ còn thiếu.
Đóng máy tính lại sau đó lấy ra một quyển sổ nhỏ, ghi lại mọi chuyện trong đoàn phim.
Ân Vinh Lan tưởng cậu muốn viết nhật ký định tránh đi, không ngờ Trần Trản viết một đoạn rồi cất đi. Cậu ngẩng đầu cười, giải thích: “Tôi đang tích lũy tư liệu thực tế, tiện cho việc sáng tác sau này.”
Trong lòng Ân Vinh Lan chợt dâng lên một cảm giác nguy hiểm, liệu một ngày nào đó thân phận bị bại lộ, anh cũng sẽ xuất hiện trong tiểu thuyết của Trần Trản?
HẾT CHƯƠNG 17
Link WP: https://caibenho.wordpress.com/2021/12/18/674/