Edit: Cải Aesop
Beta: Cải S
.
Sau khi xem vòng bạn bè, Trần Trản tính toán sơ một chút, tốt xấu gì cũng đã đính hôn, Lâm Trì Ngang khả năng sống sót vẫn rất cao, bảo hiểm cũng đã mua rồi chứng tỏ hai người đã gặp nhau.
“Tình yêu thật sự rất kì diệu.”
Không nói đến việc khác, riêng việc dung túng vợ sắp cưới mua cho mình nhiều bảo hiểm tai nạn như vậy đã chứng minh hắn ta thực sự không hề có chút oán giận nào.
Và một thành viên khác trong đoàn phim... cũng vì tình yêu mà cố gắng hạ thuốc mình.
Có lẽ là do cắn rứt lương tâm nên trong suốt khoảng thời gian sau, nữ chính luôn cố tình tránh mặt Trần Trản. Khi còn đi học cô ta cũng là người đã bước một chân ra xã hội[1], lại tiến vào giới này chưa được bao lâu nên vẫn cho rằng cáo mượn oai hùm như trước kia vẫn có tác dụng. Ý nghĩ rất đơn giản thô bạo, Trần Trản không khỏe làm trì hoãn việc quay phim, sau lại tiết lộ chút tin đồn cho giới truyền thông, mượn tay dư luận dội nước bẩn ép Trần Trản phải chủ động rời đoàn phim.
[1]半个社会人 (người nửa xã hội): mình nghĩ ý đây là nói có chút trải đời nhưng vẫn chưa hoàn chỉnh, kiểu còn ngây thơ ý? Nên mình xin phép giữ vậy, có bạn nào hiểu mong chỉ giúp mình với.
Thật không may vừa bắt đầu đã bị phát hiện, và càng không may hơn là người bị hại cũng không có ý định một câu nhịn chín câu lành.
Kế hoạch của Trần Trản mới thật sự khôn khéo, nhưng đáng tiếc là lại dư thừa. Vương Thành ngoài mặt khuyên cậu phải nhẫn nhịn, trong lại lén lút đánh tiếng cho Ân Vinh Lan hay.
Hắn không quan tâm vì sao Trần Trản tiếng xấu đầy mình và Ân Vinh Lan lại quen biết nhau, càng không muốn tìm hiểu lý do Ân Vinh Lan giữ bí mật về thân phận của mình. Là một doanh nhân, hắn chỉ coi trọng lợi ích trước mắt. Mối quan hệ giữa Ân Vinh Lan và Trần Trản có vẻ rất tốt, hắn có thể thử dựa vào đó mà móc nối chút quan hệ.
Lúc nhận được tin từ Vương Thành, Ân Vinh Lan đang ở trong văn phòng nghe cấp dưới báo cáo công việc.
Anh và sếp của Vương Thành chỉ từng hợp tác một lần cách đây khá lâu. Đối phương không biết số điện thoại của anh nên đành phải chọn cách khá vòng vo là gửi email.
Bỏ qua mấy lời nịnh nọt sáo ngữ, phương diện nào cần nhắc đến đều rất đầy đủ, kể cả danh tính của nữ nghệ sĩ.
Ân Vinh Lan biết rõ cho dù anh không làm gì, Trần Trản cũng tự có biện pháp trả đũa.
Trầm ngâm giây lát, anh cắt ngang lời nói của cấp dưới: “Có một nữ nghệ sĩ tên Tiêu Đồng dưới trướng của Vạn Tinh, cậu tìm người bàn bạc, ngưng tất cả các hợp đồng quảng cáo của cô ta.”
Cấp dưới không hiểu nữ nghệ sĩ này đắc tội gì với ông chủ, nhưng không dám tỏ ra tò mò, bình tĩnh gật đầu nghe lệnh.
Công việc mà ông chủ đích thân dặn dò tất nhiên không thể qua loa, cấp dưới lập tức liên hệ với công ty của nữ nghệ sĩ làm, rất nhanh đã có kết quả.
“Địa vị quá thấp, khi trước từng đắc tội người khác lúc chụp tạp chí, trước mắt trên tay cô ta không có tài nguyên nào.”
Cấp dưới đặt tư liệu chi tiết lên bàn làm việc của Ân Vinh Lan.
Vừa nói chuyện, hắn vừa không nhịn được suy nghĩ sâu xa: Hiếm khi tổng giám đốc muốn đối phó với một người, kết quả đối phương chỉ là hạng tép riu, chuẩn bị dùng toàn lực xong lại không tìm được chỗ nào để tấn công, tổn thương lòng tự trọng dữ dằn.
Ai ngờ Ân Vinh Lan sau khi nghe xong sắc mặt vẫn không thay đổi, trái lại nhìn hắn nói: “Không có tài nguyên, sao không đưa cho cô ta một cái trước đi?”
Thuộc hạ thoáng sửng sốt, không kịp phản ứng lại.
Ân Vinh Lan cũng không nói thêm, chỉ im lặng chờ đợi.
Ánh mắt của anh quá có lực uy hiếp, cấp dưới không bao lâu liền hoàn hồn: “Đạt được rồi lại mất thêm lần nữa?”
Ân Vinh Lan khẽ ừ một tiếng.
Cấp dưới giật mình: “Nhưng nếu nhà quảng cáo chủ động kết thúc hợp đồng, cô ta sẽ nhận được không ít tiền bồi thường vi phạm hợp đồng.”
Ân Vinh Lan nở nụ cười: “Vậy phải xem coi đó là sản phẩm gì. Có vài nhãn hiệu yêu cầu nghệ sĩ không được phép yêu đương trong thời hạn hợp đồng. “
Anh tùy ý lật tài liệu: “Cậu không phải đã điều tra được cô ta bí mật hẹn hò sao, đến lúc đó phải xem bạn trai với đại ngôn cái nào quan trọng hơn?”
Đối với một nghệ sĩ nhỏ như Tiêu Đồng, cấp dưới đã thấy rất nhiều rồi, lập tức đánh giá: “E rằng sẽ có người tham con đỏ bỏ con đen.”
Ân Vinh Lan bình tĩnh nói: “Muốn thỏa lòng tham thì tất nhiên phải trả giá một chút.”
Từ văn phòng của cấp trên đi ra, cấp dưới cảm thấy tim đập liên hồi, khi trở lại chỗ làm việc, đồng nghiệp hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì.
Cấp dưới lúc này vẫn còn sợ hãi, thật lâu sau mới đưa là một lời khuyên bốn chữ: “Chớ chọc tổng tài[2].”
[2]别惹总裁: nếu edit ra đừng chọc tổng giám đốc thì thô quá với không đúng số từ nên mình giữ nhé.
Hắn vẫn luôn cho rằng ác nhất là khi không giải quyết được vấn đề thì giải quyết luôn người tạo ra vấn đề, bây giờ mới thấy núi cao còn có núi cao hơn, không có vấn đề thì tự tạo ra vấn đề mới là đáng sợ nhất.
Lúc này, Trần Trản - người đang quay phim ở một thành phố khác, không biết phong cách làm việc ăn tươi nuốt sống của Ân Vinh Lan.
Cậu chỉ nhìn thấy rõ vẻ mặt rạng rỡ của nữ chính vào ngày hôm sau như thể công việc lên như diều gặp gió.
Vẻ thấp thỏm khi đối mặt với Trần Trản trước đó đã biến mất không còn chút dấu vết, vênh váo tự đắc, khi bước đi còn hơi nâng cằm.
Ngày thường Vương Thành đều ở cùng các nam nghệ sĩ nhà mình mang theo, so với một nghệ sĩ thì cuộc sống của hắn thoải mái hơn nhiều, ngồi trên xe bảo mẫu hưởng thụ đồ ngon và máy lạnh.
Nam nghệ sĩ tên Thạch Kha, người từng hơi nổi lên nhờ phim truyền hình rồi dần xuống dốc trong những năm gần đây. Vương Thành thấy cậu ta đẹp trai, có chút tài, cảm thấy rằng cậu ta có có thể nổi lại nên mới đồng ý mang theo.
Ban đầu Thạch Kha cảm thấy vui vẻ, bây giờ chỉ cảm thấy được quan tâm mà lo sợ. Dưới tay Vương Thành còn có một vài nghệ sĩ khác nữa, không lý nào lại ở đây cùng cậu ta đóng phim cả ngày.
Trong thời gian nghỉ ngơi, Thạch Kha lên xe bảo mẫu định uống một ly nước lạnh để xoa dịu cơn khát. Nhưng nghĩ đến có khả năng nó sẽ gây hại cho cổ họng mình, cậu ta đành cam chịu cầm chiếc cốc giữ nhiệt lên. Sau khi ung dung uống xong, cậu ta cân nhắc một chút rồi nói với Vương Thành: “Nghe nói nữ diễn viên đối diễn với tôi sắp lấy được một đại ngôn lớn. Anh có muốn nắm bắt cơ hội tạo scandal với cô ấy không?”
Vương Thành rất hài lòng khi đối phương biết tìm mình thương lượng, không tự ý đưa ra quyết định.
“Có thể.”
Thạch Kha còn chưa kịp vui mừng một giây đã nghe Vương Thành nói: “Trừ khi cậu muốn lui về kế thừa gia sản.”
Hắn nhận được tin tức sớm hơn nghệ sĩ rất nhiều, kinh ngạc lúc đầu qua đi, suy nghĩ một chút liền không nhịn được cả người phát lạnh.
Cái giới này làm gì có miếng bánh ngọt nào từ trên trời rớt xuống chứ.
“Cậu đã nghe qua câu chuyện về nàng Bạch Tuyết chưa?” Vương Thành lời nói sâu xa bảo: “Thứ mà người khác chủ động đưa tới cửa, thường là táo độc.”
Thạch Kha mới tiến vào giới giải trí hỗn loạn chưa lâu, chưa thể hiểu được ẩn ý trong lời nói của hắn. Mãi đến khi một mình xem kịch bản, cậu ta cẩn thận nghiền ngẫm lại toàn thân không khỏi nổi da gà.
Bên kia, khi vai nữ chính cố tình đi ngang qua cậu, Trần Trản tìm chuyên gia trang điểm hỏi thăm một chút, lúc đó cậu mới biết đối phương sắp ký hợp đồng với một thương hiệu nào đó.
Cậu không phải là người ngây thơ yếu ớt không hiểu sự đời gì, phản ứng so với Vương Thành còn nhanh hơn, đoán được ngay đầu đuôi sự việc.
Có lẽ là bị vui sướng làm cho choáng váng đầu óc, hôm nay nữ chính rõ ràng không chú tâm vào việc diễn xuất, không điều chỉnh được trạng thái, Trần Trản không thể không diễn đi diễn lại cùng cô ta.
Buổi chiều phải treo người trên hệ thống dây treo[3], cơ thể cậu đau nhức mệt mỏi đến tận lúc trở về khách sạn mới có chút chuyển biến tốt.
[3]场威亚: là này nè:
Trần Trản thầm hạ quyết tâm, nhất định phải sắp xếp lịch đến phòng tập gym càng sớm càng tốt.
Trong lúc đợi tóc khô, cậu định đọc kịch bản một lúc, ai ngờ nhận được cuộc gọi từ Ân Vinh Lan.
“Quay phim có thuận lợi không?” Có lẽ là buổi tối, giọng nói ở đầu dây bên kia có phần trầm khàn hơn.
Trần Trản đi tới bên cửa sổ, nhìn chằm chằm vào màn đêm vô tận: “Nhìn chung thì tốt, có đoạn nhạc đệm xen giữa.”
Bình tĩnh kể lại câu chuyện trong đoàn, không phóng đại sự thật hay oán giận, chỉ đơn thuần cùng bạn bè tán gẫu, cậu chỉ chia sẻ một vài câu chuyện thú vị.
Từ lâu Ân Vinh Lan đã phát hiện trò chuyện với Trần Trản là một quá trình khiến người ta cảm thấy sung sướng. Dù hoàn cảnh có éo le đến đâu, cậu cũng không ăn năn hối hận tí nào.
“Định xử lý như nào?” Ân Vinh Lan hỏi.
Trần Trản: “Tôi đã nhờ Lâm Trì Ngang, nhìn tình hình chắc là anh ta xử lí xong rồi.”
Trước khi đoàn làm phim kết thúc công việc, cậu đã gửi một tin nhắn cảm ơn, nhưng Lâm Trì Ngang đầu bên kia chậm chạp không trả lời.
Đầu bút đang ký tên khẽ động, Ân Vinh Lan nghĩ hình như ở đây có hiểu lầm gì rồi, tự hỏi liệu mình có giành lại “công lao” hay không.
“Cuộc sống như một vở kịch, có thể thấy tôi còn chưa hiểu thấu người đó.”
Ân Vinh Lan: “Ý gì?”
Trần Trản bị một vì sao xuất hiện phía chân trời thu hút, hồi lâu mới nói: “ Tôi cảm thấy thủ đoạn này không giống với Lâm Trì Ngang cho lắm.” Dừng lại một chút rồi mới tiếp tục mở miệng cười: “Không biết anh có đọc tiểu thuyết hay không, loại người dùng phong cách vòng vo tàn nhẫn như này, thường đều là nhân vật phản diện vừa ẩn nhẫn vừa có lòng dạ độc ác.”
Vô tình bị vạch trần tâm địa, Ân Vinh Lan tỏ ra khá tỉnh táo: “Người thừa kế của Lâm thị hành vi cố chấp, ngày thường ngụy trang rất tốt. Tốt hơn hết là nên hạn chế tiếp xúc với người này.”
Trần Trản đồng ý: “Tôi sẽ chú ý. “
Hai người trò chuyện rất lâu, sau khi cúp điện thoại tóc của cậu gần như đã khô. Cả ngày trời quay phim mệt mỏi, Trần Trản vừa nằm xuống liền ngủ thiếp đi.
So với cậu, Ân Vinh Lan càng giống như nhân dân lao động cực khổ, ngồi trong văn phòng xem xét tài liệu.
Ba tháng cuối năm, tình huống tăng ca của công ty tăng lên đáng kể, khó khăn đi kèm với phúc lợi, nhân viên cũng không quá bất mãn.
Kể từ khi nhìn thấy tác phong làm việc của sếp, cấp dưới vẫn luôn cẩn trọng làm việc, chỉ sợ làm cho đối phương ngứa mắt. Người khác ao ước với hắn ta vì được thăng chức thành trợ lý đặc biệt của giám đốc, nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu được nỗi sợ hãi mà anh ta phải chịu.
Khoảnh khắc Ân Vinh Lan ngừng làm việc, cơ thể cấp dưới run lên theo phản xạ, tưởng là có khâu nào xảy ra chút sơ suất khiến đối phương không hài lòng.
“Cậu có nghĩ sao về việc duy trì tình bạn?”
Anh chưa từng kết bạn với ai, tuy có một vài đối tác trên thương trường, nhưng điều kiện giao tiếp tiên quyết là hợp tác vui vẻ.
Cấp dưới không biết tại sao đề tài lại nhảy ra ngoài phạm vi công việc, nhưng hiếm có khi giám đốc đặt câu hỏi, anh ta nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm khuôn mặt còn nghiêm túc trả lời: “Theo kinh nghiệm của bản thân tôi từng trải, phải nhớ kĩ sinh nhật của đối phương, an ủi đối phương khi người đó buồn... “
Ân Vinh Lan ngắt lời anh ta: “Chỉ cần nói cho tôi biết những điều cần tránh. “
Cấp dưới không chút do dự: “Người thứ ba.”
Sau đó bổ sung thêm: “Lỡ một trong hai người có bạn bè khác, nếu tốt tính thì không sao, nhưng nếu người kia có tính cách hơi quái gở, e rằng sẽ cảm thấy khó chịu.”
Ân Vinh Lan nghe xong, như có điều suy nghĩ, khẽ gật đầu. Trần Trản gần đây có hơi gần gũi với Lâm Trì Ngang, phải chớp thời cơ ngăn cản trước mới được.
“Trước tiên tạm dừng công việc của cậu lại đi,“ Ân Vinh Lan liếc nhìn hắn ta: “Giúp tôi đi làm một việc.”
·
Kể từ khi làm đạo diễn cho <Tình yêu trên cánh đồng>, mỗi ngày đạo diễn đều rụng thêm vài sợi tóc.
Kịch bản hay, khi ra mắt có thể nổi một chút, nhưng chuyện làm người ta sốt ruột cũng không ít. Tựa như vai nữ chính không biết lên cơn điên cái gì, gần đây không vào được trạng thái, nhà đầu tư đang đàm phán đột nhiên phá sản đồng nghĩa với việc họ phải tối giản kĩ xảo điện ảnh.
Tại thời điểm mấu chốt này lại có người chủ động tìm đến, tuyên bố sẵn lòng rót vốn đầu tư. Nếu không phải biết được lai lịch của đối phương, suýt chút nữa ông ta đã cho rằng mình đã gặp một kẻ lừa đảo.
Ngồi trước mặt ông là một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục đi giày da, đối phương nhẹ nhàng đẩy một cái, hợp đồng liền đến trước mặt đạo diễn.
“Điều kiện đầu tư tiên quyết là, chúng tôi hi vọng có thể để cho một người gia nhập đoàn phim.”
Dùng tiền vào đoàn là chuyện bình thường, đạo diễn cười làm lành nói: “Việc quay phim đã tiến hành được vài ngày rồi, hơn nữa đã công bố chính thức, việc thay đổi nhân vật chính có thể gây ra chút rắc rối. “
Thanh niên nói: “Xếp một vai nhỏ không đáng chú ý là được. “
Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm: “Còn yêu cầu nào khác không? “
Người thanh niên nghiêm túc nói: “Tất cả các cảnh quay của người này đều phải được cắt bỏ khi biên tập. “
“... “
Đập tiền để vào đoàn phim mà không cho giữ lại cảnh quay, đây là hành động cợt nhả gì vậy?
Đạo diễn việc nào ra việc đó nói: “Trước đây đã từng có kinh nghiệm diễn xuất hay không?”
Người thanh niên đẩy một bản sơ yếu lý lịch lên, đạo diễn chỉ mới liếc mắt một cái liền hít một ngụm khí lạnh: “Cái này, đây là...”
“Ông chủ của tôi.” Người thanh niên nói: “Người gặp qua ngài ấy không nhiều, ở trường quay xin đừng chủ động làm lộ danh tính của ngài ấy. “
Đạo diễn im lặng vài phút: “Cho tôi hỏi một chút, nếu muốn đóng phim, tại sao lại không cho đoàn làm phim giữ lại cảnh quay? “
“Ai nói ông chủ đến đây để quay phim?” Thanh niên lí lẽ chính đáng giải thích: “Ông chủ đến đây để kết bạn. “
“... “
HẾT CHƯƠNG 16
Link WP: https://caibenho.wordpress.com/2021/12/08/sknpps-chuong-16/
Định 5 chương rồi đăng luôn, nhưng có vài vấn đề nên tành tành tiếp đi:( T có ý định beta lại mấy chương đầu do củ chuối quá nhưng tui bựn. Phải đi hít hàng OTP!!!!