Edit: Cải S
Beta: Cải S
Ân Vinh Lan nhận ra khi đang ở chung với Trần Trản thì không nên uống nước, cũng không nên ăn cơm.
Lần này tình huống đỡ hơn chút, anh vẫn chưa động đũa nên tránh được một trận sặc.
“Ai cũng có lý trí cả,“ Ân Vinh Lan nói: “Cho nên cậu không cần lo lắng vô cớ.”
Trần Trản đỡ đầu bằng tay phải, che đi một bên mặt sợ bị nhận ra.
Đề tài ban đầu bị cắt ngang, lúc ăn cơm cũng không phát ra âm thanh nào. Ăn một tô mì lót bụng, Trần Trản lau miệng: “Tôi đi trước đây, lát anh đi đường nhớ cẩn thận.”
Dứt lời dựng cổ áo khoác lên, sải bước rời đi.
Ân Vinh Lan ngồi yên tại chỗ một chốc bỗng cúi đầu nở nụ cười.
Trần Trản chưa bao giờ dám đánh giá cao năng lực kiềm chế của một số fan cuồng. Bằng chứng là nguyên chủ đây này, đi đường thôi cũng có thể bị fan cứng ném đá đấy. Mấy ngày sau cậu hầu như đều ru rú trong nhà.
Trong lúc tránh đầu sóng ngọn gió vừa hay có thể dùng thời gian đó chạy deadline. Vừa ra ngoài đã nhận được điện thoại của Vương Thành nhắc cậu đừng có quên thời gian quay phim.
Địa điểm quay là ở thành phố lân cận, hôm ấy Ân Vinh Lan tiễn cậu đi, lại là chiếc xe khác nữa. Trần Trản ánh mắt phức tạp: “Tôi hiểu, lại mượn của bạn.”
Ân Vinh Lan gật đầu.
Sau khi tới nơi, Ân Vinh Lan vẫn không xuống xe cùng với cậu giống như đang tránh cái gì đó.
Trần Trản đùa: “Không lẽ thật ra anh là đại gia ngầm, sợ có người nhận ra?”
Ân Vinh Lan suy nghĩ một chút, định thú nhận thì đúng lúc này Trần Trản lại mỉm cười vỗ vai anh: “Tôi biết anh không phải. Khi không ai lại chơi trò chủ tịch giả nghèo như mấy đứa đầu óc có vấn đề chứ.”
“...”
Lời đến miệng lại cứ thế lại nuốt vào.
Vai diễn Trần Trản không có nhiều cảnh, thời điểm cậu tới đoàn phim nam nữ chính đã bắt đầu quay rồi.
Nhiệt độ vùng ngoại thành khá lạnh, Vương Thành ở dưới tàng cây phía trước xoa xoa bàn tay múp mít than lạnh. Nhìn thấy Trần Trản vội vàng đi tới dẫn cậu đến gặp đạo diễn.
Bản chất đạo diễn giống với Vương Thành, chỉ coi trọng lợi ích nên không vì lịch sử đen tối của Trần Trản mà xem nhẹ cậu. Ngược lại còn rất hài lòng với điều kiện bên ngoài của cậu.
“Kịch bản xem sao rồi?”
Trần Trản gật đầu: “Cũng tạm.”
Vài ngày trước Vương Thành có gửi kịch bản cho cậu, ít nhất cũng đã nhớ được kha khá lời thoại.
Đạo diễn mím môi dưới: “Vai người xấu diễn không dễ đâu, có tự tin không?”
Vương Thành trả lời trước thay cho Trần Trản: “Ngài yên tâm, cậu ta nói không thành vấn đề là dựa theo bản sắc mà diễn là được.”
“...” Đạo diễn sâu sắc nhìn Trần Trản: “Nắm chắc là tốt rồi.”
Đoàn phim là một mô hình nhỏ của xã hội, muôn hình vạn trạng. Khi đạo diễn dẫn cậu đi làm quen với môi trường đoàn phim, thái độ mọi người đối với Trần Trản cũng không giống nhau, hoặc là cười hoặc là khinh còn có cả lân la làm quen kéo gần quan hệ. Sau khi làm quen sơ rồi thì chuyên gia trang điểm đến trang điểm cho cậu, rất nhanh đã đến cảnh diễn của Trần Trản với nữ chính.
Đạo diễn sắp xếp cảnh diễn tiếp theo là: nữ chính bị nam phụ số ba uy hiếp bắt trộm bảo vật của nam chính, nhưng đối mặt trước lợi ích kếch sù đó nữ chính vẫn không lựa chọn phục tùng.
“Cậu ta căn bản không cần nhiều kỹ xảo diễn xuất.” Phó đạo diễn nói với đạo diễn: “Ấn tượng ban đầu của cậu ta đã là kẻ xấu.”
Đạo diễn gật đầu tán thành, khung sườn gương mặt Trần Trản rất đẹp, khá ăn ảnh... hơn nữa còn có lịch sử đen tối vào đồn vì đe dọa ảnh hậu, ai nhìn vào cũng có thể thấy đây là kẻ xấu.
Sau khi diễn viên chính nói đúng hai câu thoại, phó đạo diễn lại nói: “Nữ chính cũng không cần kỹ xảo diễn xuất, cô ấy thật sự rất ghét Trần Trản.”
Ống kính đặc tả từng chi tiết nhỏ của biểu cảm Trần Trản cùng nữ chính hiện ra vô cùng rõ ràng.
Ít ai biết được nữ chính đang ngầm hẹn hò, mà bạn trai lại là người vốn sẽ diễn vai nam phụ số ba này. Thế nhưng vai này lại bị Trần Trản cướp đi nên tất nhiên sắc mặt cô sẽ không hòa nhã gì cho cam với Trần Trản.
Lúc đạo diễn hô cắt, cả đoàn phim đều vỗ tay.
Quá hoàn hảo.
Dù là vai ác hay chán ghét, cả hai đều được khắc họa đúng chỗ.
Sau khi quay xong, nữ chính chẳng ừ hử gì cứ thế đi ngang qua Trần Trản, vẻ mặt hệt như còn đang quay vậy trông vô cùng khó coi.
Vương Thành suy cho cùng cũng không phải hạng người tệ hại, đi đến giúp Trần Trản không bị khó xử, kéo qua một bên làm công tác tư tưởng: “Đừng so đo với cô ấy chi, cổ hơi kém thông minh chút.”
Hễ là người khôn ngoan chắc chắn đều biết bây giờ mà tạo scandal với Trần Trản thì ít nhiều cũng nổi lên một phen nhờ tin đồn, hơn nữa đối với diễn viên tuyến 18 không có tiếng tăm thì đây đúng là một cơ hội quý báu.
Trần Trản hiểu tính toán trong bụng của Vương Thành, lạnh nhạt nói: “Với mức tai tiếng của tôi hiện giờ người khác muốn dựng scandal ké fame cũng phải lấy số xếp hàng đấy nhá.”
Vương Thành bị chọc cười đến độ cả người ngả nghiêng bởi bộ dáng nghiêm túc nói đùa này của Trần Trản, biết người này nghĩ thoáng nên cũng không lo vấn đề quay phim sau này.
Hôm nay Trần Trản chỉ có một cảnh, quay xong thì được đưa về nghỉ ngơi.
Khi được nhân viên công tác dẫn đến trước xe bảo mẫu thì Trần Trản dừng bước. Vương Thành không có sắp xếp xe cho cậu, nếu có thì cũng không cần nhờ Ân Vinh Lan đưa đón.
“Ai ở trong xe?”
Nhân viên công tác ngẩn ra, không ngờ cậu sẽ phản ứng nhanh như vậy. Đang suy nghĩ nên giải thích thế nào thì cửa kính hơi hạ xuống: “Lên xe.”
Giọng điệu giống như quen biết, cách đây không lâu Lâm Trì Ngang cũng vừa tìm mình ở trước cổng khu tập thể, lời nói cũng y hệt vậy.
Khác nhau ở chỗ, lần này là giọng nữ.
Không gian trong xe rất rộng, Trần Trản nhìn Khương Dĩnh lập tức nhớ ra đối phương cũng đang đóng phim ở thành phố kế bên, nhướng lông mày: “Không sợ tôi tìm phóng viên tới tạo tin à?”
Bị truyền thông chụp được không chừng lại dấy lên làn sóng dư luận nữa.
Khương Dĩnh tháo kính râm xuống: “Anh có thể thử.”
Trần Trản không có cái suy nghĩ đó, Khương Dĩnh càng không ngốc như vậy, cô thu xếp xong mọi thứ mới đến.
Người chở Khương Dĩnh đến là đại diện của cô, nhắc cô chú ý thời gian kẻo trễ cảnh quay đêm.
Khương Dĩnh nhìn Trần Trản hai giây, không thấy sự điên cuồng toát ra từ trong xương như lúc trước mới thu hồi mắt nói thẳng vấn đề: “Truyện của anh hình như gần đây lại tập trung vào tôi nữa rồi.”
Trần Trản: “Được người ta nhờ vả.”
Đoán được ý của cậu, ánh mắt Khương Dĩnh khẽ động, lát sau cười khẽ mang theo ý trào phúng.
Người đại diện ho khan một tiếng: “Nếu đã quyết tâm hối cải, thì không nên lại châm ngòi ly gián tình cảm nhà người ta.”
Đáng tiếc là chưa nói xong chợt nghe tiếng vỡ rất nhỏ, quay đầu lại thì thấy gọng kính râm trên tay Khương Dĩnh cứ vậy mà gãy.
Người đại diện vội vàng lựa lời nói: “Chuyện còn chưa có kết luận...”
Khương Dĩnh đi guốc trong ruột Lâm Trì Ngang, lúc này đôi mắt có thể khiêu khích vô số thiếu nam thiếu nữ trên màn ảnh lộ ra vẻ tàn khốc: “Đẩy tôi ra ngược đầu gió, anh ta cũng không sợ gặp báo ứng.”
Giọng nói lạnh đến mức có thể đánh vụn cả băng, người đại diện rùng mình một cái.
Trần Trản bình tĩnh nói: “Đã gặp rồi.”
Ánh mắt Khương Dĩnh sắc như dao lướt qua mặt cậu.
Trần Trản: “Vài tuần trước thấy tôi thay đổi nhiều quá, lại nghĩ đến mẹ mình gần đây buồn vui thất thường...” Nói đến đây giọng điệu trở nên khá vui tươi: “Sẵn tiện gọi tôi đến xem có phải bác gái bị yểm bùa gì không. Kết quả bị phát hiện.”
“...” Khương Dĩnh cứng nhắc nhếch miệng: “Sau đó thì sao?”
Trần Trản: “Trước khi được “mời” đi, tôi cho ra kết luận là tới thời kỳ mãn kinh. Còn về phần bạn trai cô Khương sau đó xảy ra chuyện gì, tôi không biết.”
Thời điểm Khương Dĩnh hoàn hồn Trần Trản đã xuống xe rồi.
Người đại diện do dự nói: “Lời tên này nói không thể tin hoàn toàn được.”
Nửa ngày vẫn không nghe Khương Dĩnh đáp lại, không biết có nghe lọt hay không. Người đại diện đang định an ủi thêm vài câu nữa chợt nghe tiếng than nhẹ yếu ớt: “Không ai hiểu rõ chồng chưa cưới của tôi hơn tôi.”
Quả thật Lâm Trì Ngang có khả năng làm ra chuyện này.
Người đại diện muốn nói gì đó nhằm xoa dịu bầu không khí nhưng sự mỏi mệt trong thanh âm Khương Dĩnh cuối cùng cũng không che giấu được: “Tính của hắn ta như vậy, anh nói xem có khi nào sau này tôi phải thủ tiết hay không?”
Lần tới có thể còn dày vò hơn so với lần này.
Người đại diện thở dài một hơi... Yểm bùa, cũng mệt cho vị tổng giám đốc Lâm thị này vậy mà cũng nghĩ ra được.
Nhưng thủ tiết?
Suy nghĩ này hình như còn nguy hiểm hơn.
Khương Dĩnh lần nữa đeo kính râm lên, nét mặt trở nên lạnh lùng: “Đi liên hệ công ty bảo hiểm, chồng chưa cưới của tôi cần một ít bảo hiểm tai nạn.”
Người đại diện: “Người thụ hưởng...”
Khương Dĩnh liếc mắt nhìn: “Tất nhiên là tôi.”
“...” Người đại diện căng thẳng nuốt nước bọt: “Đừng manh động.”
Cho dù điều kiện bên trong xe tốt đến đâu cũng không thể thoáng mát bằng không khí ngoài trời được. Trần Trản đang bên cạnh lều mới dựng lên mở chai nước thì thấy người đại diện của Khương Dĩnh đưa cho đạo diễn vài thứ gì đó, hai người còn chụp chung với nhau một bức.
Trần Trản hiểu ngay đây là cậu ta đề phòng cậu đi tìm phóng viên bịa chuyện, cho dù có bị tung tin ra thì Khương Dĩnh cũng có thể chối bảo là tới thăm ban.
Ai ngờ người đại diện chụp xong lại đi đến chỗ cậu, mở ra một tờ giấy đưa cho cậu.
Trần Trản hơi giật mình khi biết đây là ID Wechat của Khương Dĩnh.
Người đại diện: “Cô ấy nói cổ cảm thấy sau này còn cần liên lạc nữa.”
Ai biết được sau này còn làm ra chuyện tồi tệ gì, nếu lại bỏ thời gian ra chỉ để gặp Trần Trản như lần này thì quá lãng phí thời gian.
Nhìn Trần Trản thêm bạn Wechat xong người đại diện mới xoay người rời đi.
Lắc lắc đầu, nước khoáng gần như đã đưa tới bên miệng rồi nhưng Trần Trản bỗng chú ý tới lỗ kim nhỏ xíu trên chai.
Cậu cũng không bỏ xuống ngay mà duy trì động tác uống nước, nhìn quanh một vòng cuối cùng dừng lại ở nữ chính đang vờ xem kịch bản, người này hơi nghiêng mặt đi.
Người kia nhanh chóng cụp mắt xuống, không còn vẻ khinh thường chán ghét ban nãy mà ngược lại mang theo chút ít chột dạ.
Trần Trản: “Trong danh mục trao đổi có đạo cụ thử độc không?”
[Hệ thống: Ngân châm dùng một lần, chỉ cần 10 điểm tẩy trắng.]
Ngân châm thử độc.
Một không khoa học, hai không đáng tin cậy.
Nghĩ đến kem lót chống rét lần trước, Trần Trản hết muốn trao đổi.
[Hệ thống: Ngân châm không có hạn sử dụng, xin yên tâm sử dụng.]
Suy nghĩ vài giây, cuối cùng Trần Trản vẫn thử một lần, đổi một cây.
Rất nhanh hệ thống đã đưa một bản báo cáo kiểm nghiệm: thuốc nhuận tràng dạng nước.
Trần Trản nhướng mày, lần nữa vặn lại nắp chai buồn cười cười một tiếng, loại thủ đoạn này mà vẫn còn có người dùng à?
Thấy Vương Thành chưa đi, cậu đi qua thấp giọng trao đổi vài câu. Trần Trản nói chuyện rất uyển chuyển, chỉ nói là không biết nước có sạch hay không nhưng Vương Thành đã trực tiếp chỉ rõ.
“Rất bình thường. Đoàn phim nhiều người như vậy, đồ đạc thì ai cũng có thể đụng vào. Kiểm tra dấu vân tay là điều không thực tế, vả lại nếu bị truyền ra sẽ ảnh hưởng không tốt. Đối phương còn có thể bịa chuyện vu khống cậu, cho nên thông thường nếu gặp trường hợp vậy mọi người thường chọn nhịn rồi bỏ qua.”
Vương Thành phân tích lợi và hại cho cậu: “Trước tiên cậu cứ chờ quay xong rồi sau này tìm cơ hội tính sổ sau.”
Khi nói cũng không quên quan sát vẻ mặt đối phương, đáng tiếc vẫn chưa thấy ý định bỏ cho qua chuyện trên mặt Trần Trản.
“Cơm để qua đêm ăn không ngon,“ Trần Trản cười nói: “Tương tự, ân oán cá nhân để qua đêm không tốt cho tâm trạng.”
Ở trong giới, muốn trả thù mà không bị lên án thì tương đương với việc cần phải có địa vị cao.
Trần Trản tự ý thức bản thân rõ ràng: Không tiền không quyền chỉ có sắc, thêm tí văn chương ít ỏi.
Hơi nghĩ một chút, mở nhật kí cuộc gọi tìm số Lâm Trì Ngang, nhanh chóng soạn một tin: Khương Dĩnh đã tới đoàn phim tìm tôi, nữ diễn viên chính có xích mích với tôi.
Nhìn tin nhắn có vẻ không đầu không đuôi, thật ra đã nói rõ Khương Dĩnh đã biết bí ẩn của việc thường xuyên “làm khách” trong gần đây, vì vậy bảo hắn nên chuẩn bị cho tốt. Mà để tiền công cho tin tình báo lần này chính là giúp cậu cho nữ diễn viên chính vào một lớp giáo dục đạo đức.
Lâm Trì Ngang là một người bận trăm công nghìn việc, Trần Trản tưởng hắn sẽ không trả lời mình mà trực tiếp giải quyết chuyện luôn, không ngờ đối phương vậy mà gửi lại một tin:
[À.]
Trần Trản lướt điện thoại không bao lâu thì xuất hiện một vòng bạn bè không quen, ngớ ra một lát mới nhớ ra là vừa thêm bạn với Khương Dĩnh.
Nội dung mới đăng lên rất độc đáo, chụp lên một số hợp đồng bảo hiểm, thông tin quan trọng đã được làm mờ nhưng phần bảo hiểm tai nạn lại được đánh dấu bằng bút đỏ.
Kèm theo đó là dòng caption: Niềm vui ơi, đến đây nào~[1] @Ngài Lâm
[1] Là một ngôn ngữ mạng Trung Quốc. Có cái meme như dưới: (WT không dẫn ảnh được nên nếu muốn mọi người có thể vào WP nhà mình coi thử hoặc search baidu)
Đôi lời của tác giả:
Trần Trản: Hãy tranh thủ lợi dụng các tài nguyên bên mình một cách hợp lí.