Edit: Cải Joshort
Beta: Cải S
.
Khi trở về nhà, tâm trạng Trần Trản rất nặng nề, không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này.
[Hệ thống: Sau khi tra cứu, câu nói trên đứng thứ hai trong tuyển tập “Những câu nói thường dùng của mấy tên cặn bã khi hối lỗi“.]
Trần Trản rơi vào trầm tư, chuẩn bị mở máy tính gõ chữ để thay đổi tâm trạng thì đúng lúc này Vương Thành lại gọi tới.
“Nghĩ tới đâu rồi?”
Chẳng trách đối phương gấp gáp, Trần Trản bây giờ cũng xem như là người nổi tiếng, nhiều bộ phim truyền hình có ý muốn mời cậu đóng vai phụ, làm mánh lới quảng cáo.
Trần Trản dán mắt vào màn hình máy tính, suy nghĩ một lát rồi nói: “Tới lúc đó quay ở đâu?”
“Cảnh của cậu không nhiều nên chỉ quay ở thành phố lân cận.” Vương Thành nói: “Nhưng có một điều, tuy thiết lập tính cách vai nam phụ số ba không tốt nhưng diễn biến tâm lý lại rất phức tạp, đòi hỏi phải có những yêu cầu nhất định về kĩ năng diễn xuất.”
Nghĩ đến bản di chúc kia của ông lão, Trần Tràn xoa xoa huyệt thái dương: “Không sao, tôi diễn theo bản năng là ra.”
“...”
Đời sống riêng tư của Vương Thành mang tiếng khá xấu, nợ đào hoa chất đống, nhưng trong công việc coi như khá uy tín. Cảm thấy tương lai của Trần Trản vẫn còn có thể phát triển, những bộ phim truyền hình được chọn ban đầu cũng không quá tầm so với cậu, hơn nữa kịch bản lại không tệ.
Sau khi vô tình phát hiện Trần Trản và Ân Vinh Lan có quen biết, lần nữa cảm thấy vui mừng vì quyết định của mình.
Trần Trản trầm ngâm cân nhắc một chút, cuối cùng quyết định chấp nhận lần hợp tác này.
Thời gian quay phim không lâu, giá cả lại hợp lý, chẳng có lý do gì để từ chối.
Vương Thành nhắc nhở: “Tháng sau mới bắt đầu quay, trong thời gian này cậu chịu khó chuẩn bị lên ý tưởng trước hoặc viết sẵn bản thảo, đừng ngừng chương mới chỉ vì quay phim.”
Độ nổi tiếng của Trần Trản có gần như đều là nhờ “Sám hối lục”, đương nhiên không thể để hết hot trước khi bộ phim lên sóng được.
“Trong lòng tôi tự hiểu.”
Bàn bạc xong xuôi, Trần Trản cúp máy.
Không biết có phải do thuật triệu hồi thần kì nào đó, trong khoảng im lặng kéo dài, Trần Trản đang tự tỉnh ngộ bản thân thì Ân Vinh Lan, người bị cậu hiểu lầm trong khoảng thời gian rất lâu, lại chủ động đến thăm.
Vừa nhìn thấy anh vẻ mặt Trần Trản lập tức trở nên phức tạp.
“Mặt của cậu hơi lạ.”
Trần Trản: “Bởi vì đang nghĩ lại chuyện cũ.”
Ân Vinh Lan đóng cửa lại, nở nụ cười: “Nghĩ cái gì?”
Trần Trản đổ hạt dưa ra đĩa nhỏ đãi khách: “Mỗi ngày phải tự kiểm điểm bản thân ba lần[1], không cần chủ đề.”
[1] Trong câu nói của Tăng tử: “Tăng tử viết: Ngô nhật tam tỉnh ngô thân. Vi nhân mưu nhi bất trung hồ? Dữ bằng hữu giao nhi bất tín hồ? Truyền, bất tập hồ?”
Nghĩa là: Tăng Tử nói rằng: “Mỗi ngày phải ba lần tự kiểm điểm bản thân xem, có hết sức mà làm những việc người ta giao phó hoặc nhờ cậy không? Có giữ được sự tín nghĩa với bạn bè hay không? Có ôn tập những gì mà thầy đã dạy không?”
Chi tiết: https://dotchuoinon.com/2012/07/18/tam-tinh-ba-dieu-phan-tinh-hang-ngay/
Nhìn những hạt dưa chắc nịch, Ân Vinh Lan im lặng một lúc, trước đây anh đến chơi thì cậu cùng lắm là rót cho một ly nước lọc, lần này lại có thêm món nữa.
Trần Trản liếc mắt nhìn anh một cái, trong mắt anh hình như có chút khó hiểu, qua loa lấy lệ nói: “Gần đây tiền bạc khá dư dả, còn vừa có công việc mới.”
Ân Vinh Lan: “Thu nhập cao?”
“Đóng phim, vai nam phụ số 3.”
Trên mạng có một bình luận rất thú vị, nói rằng Trần Trản đem một thế bài tốt đánh cho rối tung nát bét, rồi lại từ trong đống bài nát ấy rút ra một đôi vua.
Mặc kệ có chấp nhận được hay không, con người này thực sự đang từ nghèo khó leo lên khá giả.
Ân Vinh Lan: “Cậu chưa có xe đi lại không tiện, hôm bấm máy tôi sẽ đưa cậu tới trường quay.”
Trần Trản chậm rãi cắn hạt dưa, tuy mặt không biểu hiện nhưng trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy xấu hổ. Sau khi nhìn thấy bức tranh thêu chồn cáo chúc tết gà, Ân Vinh Lan biết rõ cậu luôn nghi ngờ anh, thế nhưng thái độ trước sau vẫn vô cùng lịch sự tử tế.
Hiểu theo ý nghĩa cao thượng đây chính là lấy đức báo oán.
[Hệ thống: Loại người khoan dung như vậy, sau này rất dễ bị cắm sừng.]
Nghe vậy, lông mày Trần Trản còn chưa kịp nhíu lại đã nhẹ nhàng giãn ra, nếu so sánh một cách không thỏa đáng lắm thì trong chuyện di chúc mình tựa như con giáp thứ 13 chen chân vào đá văng đối phương rồi trở thành người thừa kế.
“Làm phiền anh rồi.” Cảm tạ lòng tốt của đối phương, Trần Trản bày tỏ nếu như sau này đạt được thành tựu, tuyệt đối sẽ không tham phú phụ bần.
Tầm mắt Ân Vinh Lan dừng trên nét mặt đang thay đổi của cậu, khẽ cười:
“Vậy chúng ta cùng chờ xem.”
Chờ Trần Trản chuẩn bị bắt đầu gõ chữ, Ân Vinh Lan cũng không muốn quấy rầy thêm, định sang nhà đối diện thăm ông lão rồi rời đi, Trần Trản lại gọi anh lại: “Trời đang mưa to, có thể đợi mưa tạnh rồi đi sau.”
Ân Vinh Lan nhìn cậu thật lâu, tự hỏi không biết Trần Trản rốt cuộc đã làm ra chuyện tội lỗi gì.
Tiếng mưa rơi tí tách, Trần Trản thư thái mở nhạc nhẹ nhàng, bắt đầu làm việc.
Ngón tay trắng nõn đánh trên bàn phím trông thật vui tai vui mắt, Trần Trản làm việc cực kì nghiêm túc, giống như đang thực hiện nghi thức gì đó vô cùng thiêng liêng.
Ân Vinh Lan rất thích những người trẻ có trách nhiệm, ý cười nhàn nhạt vừa xuất hiện trên khuôn mặt nhưng khi nhìn thấy đoạn văn trên màn hình máy tính liền từ từ cứng lại ౼.
Dựa vào nửa tháng quan sát, em và tổng giám đốc Lâm vẫn còn chiến tranh lạnh.
Tôi kích động tới mức thao thức cả đêm.
Ngày hôm đó trời trong không mây, hệt như lòng tôi vậy.
Em đội tóc giả đeo mắt kính gọng đen, tôi vẫn có thể liếc mắt liền nhận ra em.. Ngôn Tình Sủng
Tâm trạng tốt vẫn kéo dài cho đến khi một bóng dáng khác xuất hiện.
Tên khốn công tử ôm một bó hoa tươi tắn diễm lệ xuất hiện.
Khoảng cách khá xa, tôi không nghe thấy hắn nói gì, dựa vào thái độ, chắc chỉ là muốn xin lỗi.
Em vung tay hất rơi bó hoa kia, cất bước dường như chuẩn bị rời đi.
Tâm tình của tôi cũng như những cánh hoa đang rơi kia, lâng lâng hạnh phúc.
Tổng giám đốc Lâm khẽ nhắm mắt lại, trên vẻ mặt loáng thoáng lộ vẻ bi thương.
Đúng lúc hai người lướt qua nhau, em bỗng nhiên hô khẽ một tiếng, chân bước loạng choạng, cơ thể nghiêng về một phía.
Người đàn ông đáng ra sắp thành bạn trai cũ vội ôm chặt em vào ngực.
Tim tôi dường như thắt lại.
Toàn bộ công viên gần như lát gạch chống trơn trượt, hơn nữa em đứng ở gần bờ sông, mà chỗ đó là nền xi măng bằng phẳng, căn bản không thể trượt ngã!
Không, tôi tuyệt đối không thừa nhận, đây là em đang khéo léo giả vờ yếu đuối, tìm cách xuống nước để làm lành với bạn trai.
Rốt cuộc là tại sao! Tại sao em ở trên đất bằng lại té ngã?
Xa xa mặt sông sóng nước lấp lánh, nháy mắt khi gió thổi gợn sóng, trong đầu tôi lóe lên-
Đúng rồi! Chắc chắn là như vậy, em có bệnh chân bẹt!”
Một trận ho khan cắt ngang dòng suy nghĩ của Trần Trản, cậu dừng một chút rồi đưa giấy ăn cho đối phương.
Ân Vinh Lan bị sặc nước, đang khó chịu thấp giọng ho.
“Không sao chứ?” Vẻ mặt Trần Trản có chút lo lắng: “Lớn vậy rồi sao còn để bị sặc nước?”
Ân Vinh Lan xua tay ngỏ ý không sao: “Vừa nãy hơi phân tâm một chút.”
Trần Trản vỗ lưng giúp thuận khí, sau đó mới ngồi lại làm việc.
Cậu ngồi ngay ngắn thẳng tắp, Ân Vinh Lan nhìn bóng lưng của người trước mặt, so với đánh giá của Trần Trản về Khương Dĩnh, dù anh có bị cậu nhận lầm là nhân viên tiếp rượu cũng không tính là gì.
Ở một thành phố khác.
Gần đây phim điện ảnh bị phê bình quá nhiều, vì để lấy bối cảnh chân thực, cả đạo diễn lẫn diễn viên đều phải chuyển đến định cư tại nơi rừng núi hoang vu ở thành phố bên cạnh.
Đương nhiên rất đảm bảo an toàn, trước đó đã thuê một lượng lớn nhân viên an ninh. Mỗi tối còn có thể lái xe đến nhà người dân cách đó vài cây số để nghỉ ngơi.
Diêm Thành Tắc có tâm huyết rất lớn đối với bộ phim, mỗi một chi tiết nhỏ đã tốt còn muốn tốt hơn.
Đứng dậy vỗ tay một cái, những người khác biết đây là sắp chuẩn bị quay, từng người vội vã trở lại vị trí.
Cảnh sắp quay là đoạn Khương Dĩnh bị một tên sát thủ biến thái bắt cóc, nhờ vào mưu trí mà trốn thoát. Cảnh này chính là điểm nhấn của cả bộ phim, đề cao lòng dũng cảm và sự thông minh của nữ chính.
Diễm Thành Tắc hô bắt đầu.
Khương Dĩnh bị trói trên ghế, dưới dáng vẻ chật vật là ánh mắt rất kiên nghị.
Người đàn ông ngồi dưới đất tay cầm một con dao găm, tuy chiếm thế thượng phong nhưng ánh mắt hắn ta lại mơ hồ mê mẩn.
Người trẻ tuổi trong kịch bản là một tên yêu thích chân, hắn lợi dụng sự hào hao phong nhã để lừa gạt phụ nữ, sát hại họ dã man rồi đem làm vật thí nghiệm.
“Một đôi chân mới đẹp làm sao,“ Hắn ta giống như bị mê hoặc tiến lại gần, sau đó lại như phát điên đạp Khương Dĩnh mấy cái, điên cuồng nói: “Hệt như con đ* kia, chỉ biết dùng đôi chân này để dụ dỗ người khác!”
Ngón tay dọc theo mạch máu trên bắp chân một đường trượt xuống, khi nhìn thấy bàn chân cô, đôi mắt điên cuồng của người trẻ tuổi lại nhiễm chút ý cười.
“Cắt!” Diễm Thành Tắc đi tới: “Đoạn trước diễn rất tốt, khúc cuối rốt cuộc bị làm sao vậy!”
“Tôi...” Thanh niên kia đang định xin lỗi, lại nhịn không được bật cười một tiếng.
Chân của Khương Dĩnh kì thực rất đẹp, nhưng cái từ “bệnh chân bẹt” trong hệt như có ma lực, khi hắn muốn dựa theo kịch bản mà bày tỏ vẻ si mê, ba chữ này lại lập tức hiện lên trong đầu hắn.
Lúc vô tình thoáng nhìn qua cameraman, phát hiện bả vai của đối phương cũng đang run lên.
Diễm Thành Tắc nói vài câu, yêu cầu hắn điều chỉnh tâm lý rồi làm lại từ đầu.
Lần thứ hai, bị kịch lại xảy ra, cảnh quay vẫn kết thúc bằng một tràng cười như trước.
Khương Dĩnh lộ vẻ mặt khó hiểu, vị diễn viên trẻ đang hot này diễn xuất rất tốt, trước nay chưa từng mắc sai lầm như thế này.
Diễm Thành Tắc cười lạnh một tiếng, cảnh cáo nói: “Lần sau diễn còn không ra hồn, tôi sẽ kêu biên kịch sửa đổi kịch bản, chuyển nhân vật từ “yêu thích chân” thành tôn sùng cuồng luyến chân.”
Quá đáng lắm luôn á! Mọi người trong trường quay hô to trong lòng.
Người trẻ tuổi lại càng kinh hãi hơn, mặt cắt không còn giọt máu: “Đạo diễn Diêm, cho tôi thêm một cơ hội.”
Tin rằng trừ khi là ảnh đế, một khi nếu ai đã đọc qua tiểu thuyết rồi thì không đời nào diễn được cảnh lưu luyến đam mê với chân ở trước mặt Khương Dĩnh.
Không biết nghĩ tới cái gì, trái tim người diễn viên trẻ đột nhiên đập bịch một tiếng... Đạo diễn sao lại lấy nghiện chân ra để dọa hắn, chẳng lẽ ông ấy cũng vừa đọc qua chương mới?
Nếu đúng vậy, đối phương làm thế nào có thể nhịn cười?
Câu hỏi này trong nháy mắt đã có lời giải đáp, lúc Diêm Thành Tắc quay người lại, người thanh niên nhìn thấy hai tay đối phương chắp sau lưng, móng tay đâm vào thịt sắp chảy máu.
- hoàn toàn dựa vào nhẫn nhịn.
Thân là tác giả, khi Trần Trản viết xuống từng câu chữ vô cùng cẩn thận nghiêm túc, cậu cũng chẳng cảm thấy có chỗ nào buồn cười.
Mà trước giờ Khương Dĩnh lên hotsearch, phía sau luôn có chữ “nóng”, lần này lại kèm theo chữ “khủng” đỏ chót phía sau.
Tiếng mưa rào dần dần nhỏ lại, Trần Trản đứng bên cửa sổ hít thở không khí, lướt thấy một bình luận của độc giả: Cậu nên mừng vì nữ thần hiện không có ở trong thành phố, nếu không cô ấy sẽ dùng giày cao gót đánh chết cậu.
Trần Trản cũng đã nghiêm túc nghĩ đến khả năng này.
Bầu trời chuyển trong cũng là lúc Ân Vinh Lan chuẩn bị rời đi, liếc nhìn đồng hồ, quay đầu lại nói: “Cùng đi ăn không?”
Trần Trản cũng coi như còn sót lại một tia hổ thẹn, cầm lấy áo khoác nói: “Tôi mời.”
Hai người tới quán mì bò từng ghé qua lần trước, Ân Vinh Lan hỏi Trần Trản về kế hoạch sắp tới của cậu.
Trần Trản làm việc luôn có mục tiêu rõ ràng, đầu tiên dựa vào viết truyện để tích lũy tiếng tăm, sau đó đổi nghề sang livestream, hiện tại đổi hướng phát triển sang làm nghệ sĩ. Ân Vinh Lan cảm thấy người này sẽ không dừng chân ở showbiz.
“Tôi...”
“Đều tại cơn mưa này.” Một cô gái đẩy cửa bước vào quán ăn, cất giọng than thở với bạn học: “Hại tớ chờ xe lâu quá.”
Giọng của cô hơi lớn, át mất tiếng của Trần Trản.
“Đừng tức giận, ít nhất cũng mua được đồ rồi.” Bạn học từ trong túi rút ra một cuốn tạp chí: “Đây là số mới nhất của <E>”
Cô gái giục: “Mau mở ra, số này có mục đặc biệt và ảnh của nữ thần Khương chụp ở bờ biển.”
Tạp chí để ở giữa, hai người chụm đầu vào nhau, gấp rút mở ra xem.
“...”
Bạn học: “...Tên rác rưởi Trần Trản, nữ thần đẹp như vậy. Tại hắn cả, hại tớ theo bản năng nhìn chân trước rồi mới nhìn mặt.”
Cô gái: “Tớ cũng vậy!”
Cách đó vài bàn, Trần Trản cúi đầu hết sức có thể, thấp giọng nói: “Sau này ở chỗ đông người, tốt nhất là anh cứ giả bộ như không quen biết tôi đi.”
Ân Vinh Lan: “Vì sao?”
Trần Trản: “Vì tôi sợ anh bị người ta đánh chết.”
“...”