Sau Khi Nam Phụ Phá Sản

Chương 13: Chương 13: Đề phòng mình vẫn tốt hơn




Edit: Cải Quy

Beta: Cải S

.

Khi Trần Trản cười khóe miệng đều nhếch lên, diễn tả một cách hoàn mỹ nụ cười tà mị hệt như jack sue[1].

[1]là một biến thể từ “Mary Sue”, tương tự “Tom Sue”, ám chỉ nhân vật nam chính được buff siêu ảo lòi, thường dùng để cho tác giả tự sướng.

Phục vụ mang rượu lên, Vương Thành nhấp một hớp rồi nói: “Khí chất của cậu tăng lên rất nhiều.”

Hắn còn nhớ lần đầu đối phương tìm đến mình, khuôn mặt kia vô cùng xinh đẹp, đáng tiếc rằng mỗi một ánh nhìn của người này đều đầy sự châm biếm.

Trần Trản nâng chén rượu lên: “Thất tình khiến con người ta trưởng thành hơn.”

Vương Thành không có hứng thú tìm hiểu nguyên nhân cậu lột xác, nói thẳng vào trọng điểm: “Livestream của cậu lần trước tôi đã xem qua, chắc hẳn cậu cũng đã tự nhận thức được giá trị thương mại của bản thân.”

Trần Trản mỉm cười, không tỏ rõ ý kiến.

Vương Thành: “Công ty đang chuẩn bị làm một bộ phim chiếu mạng, chỉ cần cậu gật đầu đồng ý thì vai nam phụ số ba nằm chắc trong tay cậu.”

Trần Trản nhướn mày, cậu tưởng rằng cùng lắm chỉ được vai nam phụ số năm, sáu nhưng không ngờ công ty này lại hào phóng như vậy.

Trên mặt Vương Thành mang theo nét tươi cười, để tuyên truyền đạt được hiệu quả tốt nhất, hắn cũng không ngại cho cậu phần lợi ích tốt nhất.

Trần Trản cúi đầu cân nhắc, Vương Thành cũng không thúc giục, vẻ mặt quyết phải thành công cho bằng được. Trong lúc chờ cậu suy nghĩ, tư thái ung dung thoải mái, thỉnh thoảng lại ngắm nhìn trai xinh gái đẹp đi ngang qua. Khi tầm mắt xẹt qua một chỗ rẽ nào đó ánh mắt hắn run lên dữ dội.

Người bị hắn nhìn chằm chằm hình như đã nhận ra ánh mắt của hắn, nhìn sang bên này.

“Ân...” Thấy khẩu hình của hắn, người kia giơ ngón trỏ lên chặn ở giữa miệng, ra hiệu không được nói.

“Tôi cảm thấy...” Trần Trản ngẩng đầu lên, vừa mở miệng đã nhìn thấy bộ dạng thất thần của Vương Thành, theo tầm mắt hắn nhìn sang. Trong phút chốc, ánh mắt của cậu cùng với Ân Vinh Lan chạm nhau trong không trung.

Nếu đẹp cũng là một loại tài năng thì người kia đã phát huy tài năng này vô cùng thành thạo. Ân Vinh Lan sải đôi chân dài bước tới, Vương Thành có ý muốn đứng lên mấy lần nhưng nghĩ tới ám chỉ vừa rồi nên lại cố gắng kìm nén kích động trong lòng xuống.

“Thật trùng hợp.” Ân Vinh Lan nhìn Trần Trản nói.

Còn có Vương Thành ở đây nên Trần Trản không tiện hỏi xem tại sao anh lại đi đến nơi thế này, nhưng trong lòng lần nữa nổi lên nghi ngờ về thân phận của người này.

Vương Thành có cảm tưởng như đang xem phim kinh dị, không hiểu tại sao Trần Trản lại quen biết với Ân Vinh Lan. May mà hắn đã lăn lội trong giới giải trí nhiều năm, thứ có nhiều nhất chính là trí tưởng tượng, nhanh chóng gạt đi những câu hỏi phức tạp sang một bên đồng thời rút ra điểm mấu chốt nhất ở đây: tạm thời Ân Vinh Lan không muốn cho Trần Trản biết được thân phận của mình.

“Sao cậu lại ở đây?” Không giống với Trần Trản, Ân Vinh Lan vô cùng tự nhiên đặt ra câu hỏi cho nghi vấn trong lòng mình.

“Bàn bạc chút chuyện.” Nói đến đây lại liếc nhìn Vương Thành một cái.

Ân Vinh Lan: “Còn hai bàn nhưng bị đặt trước rồi, không ngại cho tôi ngồi chung chứ?”

Trước khi Trần Trản kịp lên tiếng, Vương Thành giành trước làm ra tư thế mời ngồi.

Đợi anh ngồi xuống, Vương Thành cố gắng che giấu sự xu nịnh quá mức trong giọng nói, hết sức phối hợp: “Đã gặp nhau tức là có duyên, anh muốn uống gì tôi mời.”

Ân Vinh Lan cũng không khách khí, gọi một ly rượu.

Trần Trản ngửi thấy vị bạc hà nhàn nhạt, Ân Vinh Lan hơi lắc ly rượu, nháy mắt mùi vị trở nên nồng hơn.

Trần Trản: “Sao có cảm giác giống như uống rượu trắng vậy?”

Vương Thành cảm thấy ghế ngồi hơi hơi cộm, đây là lần đầu tiên hắn tận mắt chứng kiến có người dám phá hỏng bầu không khí ngay trước mặt Ân Vinh Lan.

Vậy mà Ân Vinh Lan cũng không tức giận, tươi cười giải thích: “Rượu này đặc sắc nhất ở chỗ là có thể chuyển vị, vừa vào miệng thì ngọt nhưng sau khi uống thì lại cay nồng.”

Vương Thành phối hợp nói: “Không sai, chỉ cần nhìn thôi là biết độc nhất vô nhị.”

Ân Vinh Lan liếc mắt nhìn hắn: “Xem ra vị tiên sinh này cũng rất hiểu biết.”

Tuy khen như vậy nhưng một ngụm cũng không uống.

Vương Thành gật đầu phụ họa liên tục, gọi thêm một ly nữa.

Bởi vì Ân Vinh Lan đến đột ngột nên chuyện đang nói bị cắt ngang, Trần Trản xem thời gian đã thấy hơi muộn, tỏ ý sau khi về nhà sẽ cho hắn một câu trả lời.

Vương Thành cũng không muốn ở lại nữa, đi tới trước quầy tính tiền. Trong lúc đấy Trần Trản vô tình nhìn đến hóa đơn, nhìn chuỗi số trên tờ giấy mà giật cả mình.

Bên ngoài gió vừa to vừa lạnh, sau tạm biệt, Vương Thành lái xe về trước, Ân Vinh Lan đề nghị đưa Trần Trản về nhà

Gió đêm dường như cũng thổi lạnh cả ánh mắt người, Trần Trản dừng bước: “Trả lời thật đi, lúc trước anh nói công việc không thuận lợi là cố tình dựng chuyện đúng không?”

Ân Vinh Lan cũng không phủ nhận, vừa rồi anh cố tình để lại nhiều manh mối như vậy chính là hy vọng có thể dựa vào lần gặp mặt ngẫu nhiên này để loại bỏ vài hiểu lầm của Trần Trản đối với anh.

Có thể tự do ra vào quán bar Ca Hoàng lại còn được Vương Thành cẩn thận lấy lòng, đặt hai việc này vào cùng một chỗ đủ để nói rõ rất nhiều vấn đề. Theo anh thấy thì nên để Trần Trản từng bước một rút tơ bóc kén phát hiện ra sự thật thì tốt hơn việc để cậu phát hiện thân phận của anh từ miệng người khác.

Ít nhất sẽ không để lại khoảng cách giữa 2 người.

Trần Trản cầm lấy tay anh kéo tới trong con hẻm nhỏ bên cạnh, thấp giọng nói: “Anh còn trẻ như vậy, dù cuộc sống có khó khăn thì cũng không nên lầm đường lạc lối.”

Sự việc không phát triển theo như dự đoán của anh, giọng Ân Vinh Lan hơi run lên nói: “Lạc lối?”

Trần Trản hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Làm mồi rượu[2] là phạm pháp.”

[2]酒托女: là tên gọi tắt của những người lừa gạt ở quán bar. Một số ông chủ quán bar tuyển một nhóm người lên mạng tán gẫu “câu” bạn trên mạng, hẹn ngày gặp mặt, sau đó dẫn các bạn trên mạng đó đến quán bar của mình tiêu một số tiền lớn và để cho bạn trên mạng trả tiền, cuối cùng sẽ nhận được số tiền chia % từ số tiền người bạn kia trả.

“...”

Vương Thành thích nam, Trần Trản hiển nhiên cho rằng biểu hiện lấy lòng kia là đang theo đuổi anh.

Dưới ánh trăng nặng trĩu, một tiếng thở dài vang lên: “Người vốn là giai nhân, cớ sao phải làm giặc[3].”

[3]Nguyên raw: 卿本佳人, 奈何作贼: Khanh bản giai nhân, nại hà tố tặc: ý nói là một người đẹp, tại sao lại làm kẻ xấu. Đây là một câu trong tập “隋书韦鼎“. Chỗ này là Trần Trản tiếc vì Vinh Lan đẹp trai vậy mà chọn cái nghề như vậy =)) Giống như câu gốc “Ngươi vốn đức hạnh cao, cớ sao lại làm kẻ trộm” ấy.

“...”

Thời khắc này, Ân Vinh Lan đang nghiêm túc cân nhắc xem có nên nói thẳng thân phận của mình cho cậu biết hay không.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc trong mắt Trần Trản, cậu nhìn chăm chú như thế làm anh thấy hơi mất mặt, nhẹ nhàng giải thích: “Tôi không phải mồi rượu cũng rất ít khi uống rượu.” Anh hơi dừng một chút lại nói: “Chỉ là thi thoảng sẽ tới nơi này uống một hai ly rượu để bàn luận chuyện làm ăn với khách.”

“Tiếp rượu?”

Ấn tượng đầu tiên quyết định tiềm thức, Ân Vinh Lan rất muốn biết anh ở trong lòng Trần Trản đến cùng đã biến thành cái dạng người gì.

“Là bàn chuyện làm ăn bình thường.” Còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “bình thường“.

Trần Trản chăm chú nhìn anh vài giây, chọn tin tưởng cách tượng trưng.

Ân Vinh Lan cẩm thấy rất buồn cười, lúc này mà anh còn có thể cảm thấy vui vẻ.

Kết thúc cuộc chủ đề nói chuyện xấu hổ ở đây, anh đưa Trần Trản về đến tận cửa nhà.

“Đi đường cẩn thận.” Trần Trản cúi người xuống xe rồi nhìn về phía cửa xe vẫy vẫy tay.

Ân Vinh Lan chờ đến khi cậu lên lầu mới khởi động xe rời đi, đi chưa được mấy mét lại dừng lại. Vốn đã có cơ hội để làm rõ mọi chuyện nhưng vì hứng thú nhất thời mà lại thay đổi quyết định trong phút chót. Sau khi đưa tay đỡ trán, anh lẩm bẩm: “Đúng là ác tâm phát tác mà.”

Một đêm không ngủ nên sáng hôm sau anh đi làm rất sớm.

Hôm nay không chạy bộ buổi sáng, nên chọn đi cầu thang bộ để tập thể dục. Tầng 12 là canteen, mùi thơm của thức ăn ùa đến kèm theo đó là tiếng trò chuyện của nhân viên.

“Chất lượng mấy bộ phim truyền hình gần đây quá kém, toàn motip tổng tài bá đạo giả nghèo yêu cô gái nghèo khổ.”

“Không biết biên kịch nghĩ sao nữa, trong thực tế có rất nhiều người giàu khiêm tốn, nhưng so với giả nghèo thì khác xa một trời một vực.”

“Chính xác, hai cuộc sống khác hẳn nhau, trừ phi tên giám đốc bá đạo này bị ngu.”

Sau đó là một trận cười vang.

Không biết là ai nói: “Rảnh rỗi xem những thứ vô bổ này làm gì, còn không bằng đọc đi.”

“Không sai, tốt xấu gì thì cũng được cái nội dung cũng mới mẻ, độc đáo.”

“Theo tôi thấy, phong cách của Lâm Trì Ngang mới chính xác là tác phong của một bá đạo tổng tài—”

“Không cần thối.” Ba chữ cuối cùng dường như là mọi người trăm miệng một lời nói ra.

Tiếng cười vào khoảnh khắc Ân Vinh Lan xuất hiện lập tức im bặt.

Ánh mắt anh đảo qua những người vừa nói chuyện, cuối cùng dừng lại trên chai trà xanh Hướng Tây đặt ở một góc bàn.

Giám đốc dự án cảm thấy gần đây mình rất đen đủi, mỗi ngày đều rất gian nan. Buổi sáng đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, nhìn thấy trà xanh Hướng Tây đột nhiên nghĩ đến chương mới đăng ngày hôm qua của, thế là tiện tay mua một chai.

“Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” miễn cưỡng giải thích: “Đây là để so sánh sản phẩm.”

Nói xong lập tức đưa chai nước còn nguyên đến trước mặt Ân Vinh Lan: “Ngài có muốn nếm thử một chút không?”

Ân Vinh Lan ung dung nói: “Có cảm thấy tôi bị ngu không?”

Giám đốc dự án lúc này mới nhớ đến slogan từng phổ biến một thời của trà xanh Hướng Tây: Bị ngu à? Học hỏi Trần Trản uống một chai trị bệnh đi kìa.

Những người khác không biết đây có được tính là tổng giám đốc tâm huyết dâng trào mở miệng nói chuyện cười hay không, nhưng vẫn phối hợp cười ngượng vài tiếng.

Giám đốc dự án đang lúng túng không biết nên làm thế nào cho phải thì cuối cùng Ân Vinh Lan cũng nhận lấy chai nước, nói tiếng cảm ơn rồi đi vào thang máy.

Những nhân viên còn đang ăn sáng hai mặt nhìn nhau, giám đốc dự án gãi gãi đầu đinh, ngửa mặt thở dài: “Tạo nghiệp mà!”

Người tạo nghiệp chân chính Trần Trản, là kẻ đầu tiêu, đến nay cậu vẫn không hề biết mỗi lần mình ra chương mới là lại hãm hại không ít người.

Mưa to tầm tã, vốn là thời gian cập nhật chương mới nhưng vì phải che ô cho ông cụ ở nhà đối diện nên chậm trễ.

“Hiện tại giá thu mua phế phẩm cũng không cao, thời tiết cũng ngày càng lạnh ông nên tạm nghỉ một quãng thời gian đi.”

Ông cụ lắc đầu từ chối: “Khi còn bé trải qua cuộc sống vất vả cực khổ, đây coi như là một loại giải trí trong cuộc sống.”

Vào nhà xua đi một thân khí lạnh, lúc treo quần áo, ông cụ nói: “Nghe Ân Vinh Lan nói, tuần trước bọn mày cùng nhau đi leo núi hả?”

Trần Trản tìm chỗ để ô: “Mấy cái loại vận động này không phù hợp với cháu.”

Qua mấy ngày trời mới phục hồi được sức lực.

Đồ dùng trong nhà đều làm bằng gỗ, mưa dài khiến chúng hơi ẩm. Trần Trản ngồi trên sopha một lúc, đứng lên nói: “Đúng lúc cháu muốn thay sopha trong nhà, tiện mua luôn một bộ mang sang đây, mua một lần hai bộ còn được khuyến mãi.”

Ông cụ từ chối luôn: “Đừng lãng phí, dùng nhiều năm như vậy rồi, cũng sinh ra chút tình cảm với nó.” Bỗng nhiên lại nói: “Đợi sau này, mày có thể sửa chữa theo ý muốn.”

Trần Trản sứng sờ, không hiểu ý của ông cụ là gì.

Ông cụ lấy ra một tờ giấy được gấp đôi mở ra, trên giấy có ghi số điện thoại và địa chỉ: “Đây là thông tin của luật sư. Người có sớm tối họa phúc, nếu như ông có mệnh hệ gì thì mày sẽ được hưởng phần tài sản của ông.”

Ông vốn cũng không muốn nói cho Trần Trản sớm như vậy nhưng người trẻ tuổi tính tình bốc đồng, nhỡ ngày nào đó đi thành phố khác không thể liên lạc được thì để lại di chúc cũng chẳng để làm gì.

Không ngờ tới chuyện này sẽ xảy ra, cậu mở to đồng tử toang há mồm muốn từ chối.

Ông cụ lên tiếng trước, xua tay đánh gãy lời cậu: “Làm hàng xóm với mày rất vui, ngày thường cũng chỉ có mày mới thường xuyên đến chăm sóc lão già cô đơn này.”

Ông cụ nói trắng ra như vậy khiến Trần Trản không thể làm gì khác ngoài uyển chuyển từ chối: “Ông có thể mang đi quyên góp cho những người cần chúng hơn con.”

Ông cười lắc đầu: “Nói không khoa trương chứ ông đã dùng nửa cuộc đời mình để giúp đỡ người khác, nếu đến ngày phải ra đi, ông hy vọng có thể để lại tài sản này cho người đã từng trợ giúp ông.”

Trần Trản nhíu mày, từ trước tới giờ cậu đều đề phòng Ân Vinh Lan, lo lắng đối phương thân cận ông cụ vì có mưu đồ chiếm đoạt tài sản, làm tổn thương đến ông cụ.

Phát cho người khác nhiều kịch bản như vậy nhưng kết quả người tâm địa xảo quyệt nhất trong chuyện này lại chính là mình.

[Hệ thống: Thật tội nghiệp. Nam phụ độc ác dù có thay đổi thì vẫn chỉ là nam phụ độc ác.]

Trong lòng Trần Trản ghim hệ thống một lần, cười chột dạ: “Anh Ân chăm sóc ông còn nhiều hơn cháu cơ kìa.”

So với tài sản của Ân Vinh Lan hiện giờ thì số tài sản suốt đời của ông còn không bằng một số lẻ của anh, sợ nói ra sự thật sẽ đả kích tới Trần Trản, ông cụ hừ lạnh một tiếng, giả vờ cả giận nới: “Nếu không có mày, ông còn có thể cân nhắc đến nó, nhưng so với mày thì nó còn kém xa.”

“...”

Trần Trản ngẩn người, hóa ra là vì cậu chen ngang vào nên mới khiến Ân Vinh Lan rớt đài sao?

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Trản: Tôi thật sự không phải là kẻ lòng dạ độc ác, mưu mô xảo quyệt mà.

Ân Vinh Lan (mặt mũi thâm trầm): “Người vốn là giai nhân, cớ sao phải làm giặc.”

Trần Trản: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.