Edit: Cải Louthis
Beta: Cải S
.
Trần Trản cùng hệ thống mới sống hoà bình trong một khoảng thời gian.
Hệ thống mới này khá là thực tế, chỉ cần điểm tẩy trắng mỗi ngày đều tăng lên thì Trần Trản muốn làm gì cứ việc làm còn nó không thèm để ý.
Sau một trận mưa to thì nhiệt độ đột ngột chuyển lạnh.
Ngày tiếp theo Trần Trản vẫn chưa ra khỏi nhà mà nhìn chằm chằm vào màn hình laptop nghĩ cách kiếm tiền khác.
Tiếng đập cửa cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu, Trần Trản khép máy tính lại rồi đi ra mở cửa. Theo bản năng cậu đã nghĩ rằng người gõ cửa là Ân Vinh Lan, nhưng khi mở cửa ra thì lại thấy Lâm Trì Ngang đứng đó.
“Có chuyện gì à?”
Lâm Trì Ngang nói: “Nói chuyện chút đi.”
Trần Trản nhắc nhở hắn: “Từ lần cuối chúng ta gặp nhau đến bây giờ mới hơn 20 giờ đấy.”
Lâm Trì Ngang ngồi xuống ngay trước mặt cậu, chiếc ghế dựa hơi cứng khiến hắn vô thức nhíu mày lại vì khó chịu.
Trần Trản lo ở trong phòng kín lâu quá ngột ngạt nên đứng dậy mở cửa sổ ra, vừa mở ra thì lập tức có mùi đất tràn vào phòng. Cũng may ánh nắng ban mai có thể sưởi ấm cơ thể con người khiến cậu tạm thời có thể rời khỏi túi giữ ấm: “Chương truyện hôm qua không hề nhắc đến anh.”
“Tôi biết.” Lâm Trì Ngang nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp: “Sáng nay tôi có xem qua hot search rồi.”
Phạm vi ảnh hưởng của một chương truyện mà Trần Trản viết đã sắp vượt qua cả đội marketing của những ngôi sao khác. Khương Dĩnh vẫn còn đang quay phim tận trong thâm sơn cùng cốc nên không hề biết bản thân bị đưa lên hot search ngồi.
Rửa một trái táo để ăn coi như là bữa sáng của mình, Trần Trản vừa ăn vừa đợi ở dưới.
Nhìn cậu ăn hơn một nửa trái táo Lâm Trì Ngang mới chậm rãi mở miệng: “Tháng ba năm ngoái, tiểu Dĩnh nhận được một số lượng lớn thư đe doạ. Cậu thậm chí còn chẳng thèm giấu dấu vân tay của bản thân vì vậy rất nhanh đã bị bắt. Một tháng sau, vừa được thả ra đã mưu tính lẻn vào phòng của tiểu Dĩnh ở một khách sạn, rồi bảo vệ phát hiện xong bị ném thẳng ra bên ngoài.”
Trần Trản híp mắt lại, nhẹ nhàng xoa dịu huyệt thái dương. Nguyên chủ làm không hề ít mấy chuyện khốn nạn như này, nhưng khi bị nói ngay trước mặt thì cậu vẫn cảm thấy hơi ngại ngại.
“Tôi tới đây không phải để tính toán thù cũ.” Lâm Trì Ngang nhìn cậu một cái rồi nói: “Có điều gần đây hành động của cậu bỗng thông minh hơn trước rất nhiều.”
Trong lúc hắn ta nói chuyện thì Trần Trản chỉ lười biếng nhấc mí mắt lên, ngoài ra chẳng có chút khác thường nào.
Lâm Trì Ngang nhìn điện thoại của hắn một lúc rồi đột nhiên đứng phắt lên đi về hướng của cậu một bước: “Con người đều có thể sẽ được khai sáng, nhưng đột nhiên trở nên thông minh như cậu thì rất hiếm đấy.”
Trần Trản nhún vai nhìn thẳng vào mắt của đối phương: “Thời gian là vàng là bạc, nói trọng điểm đi.”
Lâm Trì Ngang ngồi lại chiếc ghế rồi nói: “Tôi chỉ đơn giản đưa ra thắc mắc của bản thân thôi, cũng đâu cần cậu trả lời,“
Trần Trản đáp: “Không may trí thông minh bị hạ thấp thôi, giờ thì hết ngu rồi. “
“...”
Đối mặt với sự im lặng từ hắn, Trần Trản vẫn vững như núi Thái Sơn mặt không đổi sắc nói: “Đam mê bùa chú rồi tự thí nghiệm lên bản thân. Ai ngờ thành công cứu được bản thân luôn.”
Chuyện hoang đường như vậy mà cũng nghĩ ra được, cậu vừa ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt đầy thâm trầm của Lâm Trì Ngang rồi lại nghe hắn dùng ngữ khí không cho phép từ chối nói: “Theo tôi đi gặp một người.”
Trần Trản nhướng mày: “Lời này mà anh cũng tin à?”
Lâm Trì Ngang đẩy ghế dựa ra, trên tay còn cầm chìa khóa xe. Khi hắn dùng 36 triệu để mua một ngày của Trần Trản thì cậu lập tức đồng ý rất chi là phóng khoáng.
Mỗi người đều có phong cách lái xe riêng của mình. Như Ân Vinh Lan thì cho người khác cảm giác an toàn, còn Lâm Trì Ngang hoàn toàn ngược lại. Lái xe mà cứ như đi ăn cướp ấy, xe phóng nhanh hết mức có thể bay vèo vèo.
Khi dừng đèn đỏ, Lâm Trì Ngang liếc nhìn sang người ngồi ghế phụ bắt đầu trêu chọc người ta: “Chỉ vì chút tiền mà cậu đi với tôi, không sợ tôi gây bất lợi cho cậu à?”
Trần Trản nhìn thẳng về phía trước nói: “Nếu như tôi mất tích thì anh sẽ là nghi phạm hàng đầu trong mắt người dân cả nước.”
Không biết cậu có cố ý hay không mà khi nói câu này cậu còn lắc lắc cổ tay vừa mới tháo bột.
Đoạn đường còn lại, Lâm Trì Ngang không chủ động mở miệng ra nói chuyện với cậu nữa. Cả một đêm Trần Trản ngủ không đầy đủ nên dựa đầu vào khung cửa kính rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nơi đến là môt căn biệt thự xa hoa, gọi là biệt thự chứ nó to đến mức gọi là một trang viên cũng không ngoa.
<Muôn Ngàn Vì Sao> là một quyển sách ngọt ngào nhưng nền tảng cơ bản của nó vẫn không thoát ly hoàn toàn khỏi nét của Mary Sue vì vậy mới có kiến trúc như vậy, đây cũng là lần đầu tiên Trần Trản thấy kiểu kiến trúc xa hoa bậc này từ khi xuyên vào thế giới này.
Vừa đi vào đến cửa lớn thì đã có người đi ra đón rồi. Phong cách trang trí trong phòng cũng không quá mức phô trương, Trần Trản nhìn ngắm hồi lâu rồi bị những món đồ trang trí có tạo hình thú vị thu hút lấy ánh nhìn.
Lâm Trì Ngang không cho cậu thời gian nhìn ngắm quá lâu, lập tức dẫn cậu đi xuyên qua hành lang dài đằng đẳng trong biệt thự rồi đi cửa sau.
Một thế giới nhỏ mở ra trước mắt của Trần Trản.
Lâm Trì Ngang dừng lại, dựa vào cạnh cửa nhìn chăm chú phía trước.
Trần Trản nhìn theo tầm mắt của anh ta thì thấy một vị phu nhân đứng ở bãi cỏ cách đó không xa. Đó là một người phụ nữ có khuôn mặt trái xoan, làn da căng mọng trẻ khỏe dễ khiến người ta đoán sai tuổi của bà ấy.
“Người đó là mẹ của tôi.”
Trần Trản nhìn anh ta bằng ánh mắt thâm thúy: “Dắt tôi đến gặp phụ huynh, hình như không thích hợp cho lắm đúng không?”
Lâm Trì Ngang không thèm để ý cái giọng điệu châm chọc của cậu, hàng lông mày của hắn nhíu chặt lộ vẻ căng thẳng nói: “Gần đây bà ấy thay đổi rất nhiều, phiền cậu nhìn thử xem có phải bà ấy bị bỏ bùa gì rồi không?”
Trần Trản nghe thế liền bị sặc nên che miệng lại ho vài cái.
“Mẹ của tôi tính tình mềm mỏng, đối nhân xử thế ôn hoà.” Lâm Trì Ngang liếc nhìn cậu: “Nhưng gần đây chỉ vì một chương truyện mà cưỡng chế đóng băng tài khoản ngân hàng của tôi, không những thế không hiểu sao còn lâu lâu lâm vào trạng thái lo âu, ngay cả ngủ cũng đủ giấc.”
Không biết Trần Trản có nghe lọt tai câu nào không mà qua một lúc mới nói: “Chỉ vì chuyện nhỏ như này mà anh nghi thần nghi quỷ là bà ấy bị bỏ bùa?”
“Đầu năm mới làm xong kiểm tra báo cáo sức khỏe, ba tôi cũng không thể ở bên ngoài làm bậy bạ cái gì.” Lâm Trì Ngang khẽ nhíu mày nói: “Loại khác thường kiểu này không hợp logic.”
Hắn không tin thần không tin quỷ, lần này chỉ mang tâm tình nhìn thử một lần mới mang Trần Trản đến đây.
Vị phu nhân kia hình như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú nên quay đầu lại nhìn, khi phát hiện con trai của mình sóng vai đứng bên cạnh Trần Trản liền cảm thấy có chuyện không ổn.
Đối mặt với trưởng bối đi đến thì Trần Trản không tiện lảng tránh nên giữ nguyên tư thế đứng thẳng tại chỗ.
Lúc bà ấy đến gần còn có một mùi hương thoang thoảng kèm theo.
Lâm Trì Ngang lập tức gọi: “Mẹ.”
Bà không thèm để ý đến hắn mà thu ánh nhìn chăm chú vào Trần Trản lại rồi hỏi: “Sao hai người lại ở đây cùng nhau?”
Bà đã nhìn thấy cậu thanh niên này ở trên tin tức nên biết được không ít chuyện hoang đường của Trần Trản, đã vậy còn có quan hệ qua lại với bạn gái của con trai. Khả năng hiềm khích của cậu ta với con trai của bà có thể tiêu tan căn bản là âm phần trăm.
“Bàn bạc chút chuyện làm ăn.” Lâm Trì Ngang mặt không đổi sắc trả lời.
Phu nhân lại nhìn về phía Trần Trản, chỉ là lần này không nhìn chăm chú nữa mà mềm giọng nói: “Tôi trả giá gấp đôi, hai đứa đang nói cái gì?”
Trần Trản có đạo đức nghề nghiệp cơ bản nên rất chú ý nguyên tắc bảo mật giao dịch, nghe bà hỏi cũng chưa đưa ra câu trả lời.
Bà cũng không trách mắng gì về việc này: “Nếu đã đến thì cùng nhau uống ly trà rồi đi cũng không muộn.”
Trần Trản nhướng mày nhìn Lâm Trì Ngang... Cứ dễ dàng vượt qua như vậy ư?
Lân Trì Ngang chưa kịp trả lời thì vị phu nhân kia đã ngẩng đầu lên nhìn về phía camera theo dõi gọi một tiếng quản gia kêu ông copy hình ảnh mới nãy lại.
Trần Trản đã xem nhẹ một điều: Một trang viên to như vậy, nhìn kỹ mới thấy đâu đâu cũng có camera theo dõi. Điều này khiến cậu không khỏi có hơi lo lắng, dù sao cậu cũng chỉ được mời đến làm khách. Còn về phần Lâm Trì Ngang... Trần Trản chỉ có thể không bỏ đá xuống giếng thôi.
Trong vị đắng của nước trà lại có thoang thoảng vị ngọt thanh, mặc dù có là người am hiểu trà đạo thì vẫn có thể nhận ra đây là trà chất lượng cao.
Trần Trản uống được tầm ba ngụm trà thì phu nhân đã hiểu hết được đầu đuôi qua video được ghi lại.
Lâm Trì Ngang vội vàng giải thích: “Đây chỉ là xúc động nhất thời thôi.”
Mặt của bà không hề nhìn ra vui buồn hay giận dữ, hỏi Trần Trản: “Cậu thấy sao về chuyện này?”
“Ăn nhiều hoa quả rau củ, nếu được thì có thể uống thêm thuốc bắc rồi chỉnh sửa lại quy luật làm việc và nghỉ nghơi.” Cậu tạm dừng một chút rồi nhìn Lâm Trì Ngang nói từng chữ:“Cá nhân tôi cho rằng cái này chỉ thời mãn kinh, không phải bị bỏ bùa mê thuốc chú gì hết.”
Lâm Trì Ngang: “...”
Được ''thân thiện'' mời ra trước nhà họ Lâm, Trần Trản thong thả uống cho hết tách trà cao cấp kia. Trước lúc ra về còn lễ phép tạm biệt.
Mặc dù cậu không biết khi mình rời đi thì điều gì đón chờ Lâm Trì Ngang, nhưng trực giác mách bảo cậu rằng điều đó không phải cái gì quá tốt.
Trần Trản thật lòng hy vọng hắn ta có thể êm đẹp vượt qua, chí ít thì trước khi gục trước chổi lông gà thì có thể thanh toán tiền công của ngày hôm nay cho cậu.
Di động rung một hồi làm cậu tưởng thông báo số tiền trong tài khoản tăng lên, ai ngờ lại là một cuộc điện thoại từ số lạ.
“Ai đấy?”
“Vương Thành đây.”
Vương Thành?
Trần Trản ngẩng đầu nhìn trời rồi suy nghĩ một hồi mới từ trong đống ký ức đóng bụi lôi ra được một thông tin. Vào cái năm nguyên chủ theo đuổi Khương Dĩnh điên cuồng nhất, căn cứ vào nguyên tắc Làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật[1] nên cũng từng có ý định đi vào giới giải trí. Nguyên chủ dùng chút tiền để làm dây bắc cầu rồi gặp được một người đại diện của công ty giải trí Thiên Tinh, người đó chính là Vương Thành.
[1] Gốc 近水楼台 (Gần thủy lâu đài) từ câu 近水楼台先得月(Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt): Ý của câu thành ngữ này là lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên. Chi tiết: http://luukhamhung.blogspot.com/2017/09/can-thuy-lau-ai.html
Ai ngờ đâu Vương Thành ham mê nam sắc, mấy lần ám chỉ có thể bắt đầu mối quan hệ khác với nguyên chủ. Dù hắn không có ý uy hiếp cưỡng bách nguyên chủ phải đồng ý mà chỉ muốn dùng tiền để theo đuổi nguyên chủ. Nhưng tiếc cái là nguyên chủ là tên thẳng năm 100% nên cảm thấy bị vũ nhục vì thế cậu ta thẳng tay đấm cho Vương Thành gãy một cái răng, đồng thời cũng chặt đứt con đường vào giới giải trí.
Trần Trản cười hỏi: “Anh có gì muốn chỉ bảo tôi à?”
Vương Thành là một người khéo đưa đẩy, khi nói chuyện đều cho người ta một cảm giác hơi dính dính: “Đừng manh động, tôi gọi cậu để nói chuyện quan trọng.”
Trần Trản dùng im lặng để ám chỉ hắn ta nói tiếp.
Trong điện thoại truyền đến tiếng ghế xoay khiến cậu dễ dàng liên tưởng đến một tên béo nhàm chán xoay ghế qua lại ở trong văn phòng: “Lúc trước không phải cậu bảo muốn vào giới giải trí à? Tôi cảm thấy chúng ta có thể bàn tiếp tục vấn đề đó.”
Trần Trản không hề có thiên phú lẫn hứng thú với đóng phim nhưng làm một khách mời bình hoa để tăng độ nổi tiếng thì cũng không tồi, miễn cưỡng xem như là một lựa chọn tốt.
Suy xét đến việc trở về là phải viết tiếp truyện nên Trần Trản quyết định hẹn gặp Vương Thành vào buổi tối tại quán bar có tên là Ca Hoàng.
Quán bar Ca Hoàng này là một quán bar đặc biệt của thành phố Y. Chẳng những không được nhảy disco vì bên trong được trang trí trang nhã mà còn sau 21 giờ chỉ tiếp khách quý có thẻ VIP.
Lúc Trần Trản đứng trước cửa và nhìn thấy hai con sư tử đá uy phong lẫm liệt thì cảm giác không hợp lý trong lòng cậu lại càng tăng, chỗ này nên lập đền thờ trinh tiết thì hợp lý hơn là một cái quán bar đấy.
Nhưng không ngờ thật sự có không ít người thích quán bar kiểu này, một chiếc siêu xe rồi lại nối tiếp một chiếc, mỹ nữ nhiều như mây.
“Có phải không thể tưởng tượng nổi đúng không?” Phía sau truyền đến một tiếng cười vang, sau đó một bàn tay mập mạp vỗ lên vai hắn rồi nói: “Mặc dù mang danh là quán bar nhưng bên trong thì lại càng giống như một phòng trà lớn vậy.”
Hóa ra một khách VIP có thể mang thêm một người vào trong. Ngay cả một phục vụ đảm nhận trách nhiệm dẫn đường thì diện mạo cũng không hề tầm thường chút nào khiến Vương Thành nhìn cậu ta thêm vài lần. Phòng bên trong cần phải bỏ thêm tiền thì mới đặt được, hắn tiếc tiền nên không đặt nó mà chọn một cái khu bình thường.
Mười ngón tay mập mạp đan vào nhau đặt lên mặt bàn, cơ thể của Vương Thành có khuynh hướng rướn về phía trước một chút: “Muốn gọi nước gì?”
Trần Trản nhìn lướt một lần cái menu có đủ loại món tên lãng mạn rồi tuỳ tiện chỉ vào một loại rượu nói: “Lấy cái này đi.”
Vương Thành cũng chọn giống cậu, hôm nay khi hắn nhìn Trần Trản thì ánh mắt đã không mang dục vọng nữa mà diễn càng giống một thương nhân gian trá khi đàm phán. Dường như hai bên chưa từng có xích mích gì với nhau, thong thả mà mở lời trước: “Cậu cảm thấy nơi này như thế nào?”
“Không tồi.” Trần Trản nói: “Ngay cả tên rượu cũng rất dễ nghe.”
Khi đang nói chuyện điện thoại thì có thông báo số dư trong tài khoản tăng lên, số tiền này so với thỏa thuận ban đầu cao hơn gấp đôi. Ban đầu Lâm Trì Ngang chỉ nói sẽ trả cậu 72 triệu mà thôi, tiền đến mang kèm cả một chú thích: Tiền bịt miệng.
Tác giả có lời muốn nói:
Qua thêm một ngày khu bình luận nữa là khu bình luận mở rồi, lúc này không chọc thì đợi đến lúc nào hả, vui vẻ bình luận lại đi nò (——)