Edit: Cải Joshort
Beta: Cải Aesop, Cải S
Âm thanh êm tai kể về quá khứ chẳng mấy vẻ vang trước kia.
Có mấy người bị mê hoặc bởi giọng nói tựa nhân ngư của cậu, rồi lại tỉnh táo trước nội dung sóng to gió lớn... . Truyện Dị Giới
Ân Vinh Lan không biết người khác nghĩ thế nào, những đoạn trước đây anh tình cờ đọc được từ tác phẩm của Trần Trản lúc cậu đánh chữ chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, lần đầu tiên nghe thấy toàn bộ, thật sự cảm thấy dở khóc dở cười.
“Hức—”
Có tiếng thút thít rất nhỏ truyền đến, khóe mắt Ân Vinh Lan chú ý tới cô gái ngồi bên cạnh mình, giờ phút này đối phương đang hung hăng tự véo đùi mình, hình như là muốn nặn ra vài giọt nước mắt.
Mày làm được mà, cố lên nào Lý Viện Viện, mày chắc chắn có thể khóc được.
Cô nàng thầm tự cổ vũ cho bản thân.
Thắc mắc trước hành động của cô gái vài giây, Ân Vinh Lan chợt nhớ tới lúc sáng ở trong xe Trần Trản từng nói đã thuê một người diễn cảnh “cảm xúc chân thực” để ống kính truyền thông ghi lại.
Là một seeding chuyên nghiệp, cô nàng có kinh nghiệm dày dặn, tàn nhẫn nhéo bản thân thật mạnh, cuối cùng cũng rặn ra được ít nước mắt.
“Thật cảm động.” Lấy tay áo lau nước mắt, cô đột nhiên đứng lên: “Em có thể hiểu được, thật, khi còn trẻ có ai là chưa từng yêu một người đến điên cuồng đâu?”
“...”
Mấy người ngồi gần cô nàng không hẹn mà đều có cùng biểu cảm phức tạp, nhận ra ánh mắt của mọi người đều đang nhìn mình, cô nàng ngượng ngùng đến mức không biết nên để tay chỗ nào.
Nhưng đúng lúc này, Trần Trản lại lộ ra nụ cười chua xót như đang hồi tưởng lại những hồi ức cay đắng.
Người trên sân khấu cười người dưới sân khấu khóc, kẻ xướng người họa, đều rất nghiêm túc tập trung diễn.
“Ngày mưa hôm đó”, Trần Trản tiếp tục đọc bản thảo: “Mỗi một giọt mưa rơi xuống, trái tim tôi lại tan vỡ một lần, chỉ trong một đêm mà nó đã tan nát hàng tỉ lần.”
Khó khăn lắm mới nặn ra được vài giọt nước mắt lại vì câu nói này mà bị phá hỏng.
Cô nàng khóc không ra nước mắt, chỉ có thể cắn chặt răng làm lại từ đầu.
Ân Vinh Lan khẽ thở dài, người trẻ tuổi bây giờ kiếm tiền thật không dễ dàng chút nào. Còn nhớ trước kia Trần Trản chuyển khoản 7 triệu, anh còn cảm thấy chỉ là vài cảnh quay mà được tiền công nhiều quá, bây giờ anh tự mình trải nghiệm mới biết được trong đó có bao nhiêu gian khổ.
“Cố... lên.”
Cô nàng hít một ngụm khí lạnh tự khích lệ bản thân, lòng bàn tay bị bấm đến rớm máu, cuối cùng cũng thoát khỏi giọng đọc như ma như quỷ của Trần Trản, dồn lực tập trung vào quá khứ bi thương kia, hai dòng lệ theo đó rơi xuống.
Ống kính truyền thông ghi lại cảnh tượng này một cách chân thực.
Một phóng viên thâm niên thực sự không nhìn nổi nữa, ông ta cũng có một đứa con gái trạc tuổi cô gái kia, không khỏi cảm thương. Cố gắng dùng tiếng ho nhẹ thu hút sự chú ý của cô:... Con gái à, nếu bị đe dọa thì hãy nháy mắt mấy cái.
Các phóng viên khác ít nhiều cũng suy nghĩ như vậy, bọn họ cũng từng mặc kệ lương tâm viết mấy bài báo đưa tin sai lệch, nhưng lương tâm phải đen tới mức nào mới có thể khóc thành tiếng trong buổi đọc diễn cảm như vậy! (?)
(?) Raw: 其他媒体或多或少存着一样的心思, 他们曾经也昧着良心编撰过一些不实报道, 但这要良心黑成什么样, 才能在这样的朗诵中哭出声来!
Trần Trản đúng lúc này lại dừng lại: “Gặp mặt fan vẫn nên giữ vài phần bí mật, nếu không lần sau tổ chức sẽ không thuận lợi. Tôi cũng hy vọng giới truyền thông có thể ngừng quay phim.”
Sắc mặt các phóng viên lập tức trở nên khó coi, nghe xem đây có phải tiếng người không? Rõ ràng là cố tình đợi cảnh này xuất hiện, rồi lại không cho quay tiếp đoạn sau?
Dù sao cũng là khách không mời mà tới, ban nãy Trần Trản cũng đã cho phép tự do quay chụp không ít, đặc biệt là cảnh khóc cuối cùng, hoàn toàn có thể làm mánh lới giật tít câu view.
Phóng viên thâm niên kia nhịn không được mà rùng mình một cái, không biết là trùng hợp hay do Trần Trản đã tính toán kỹ từ trước. Nếu là vế sau, hơi bị đáng sợ đó.
Trong lúc mọi người còn đang suy nghĩ, chồng bản thảo không dày mấy thoắt cái đã đọc xong.
Trần Trản lại nhìn về phía khán giả: “Để cảm ơn các bạn đã ủng hộ, tôi sẽ chọn ngẫu nhiên mười khán giả để tặng quà.”
Nghe nói có quà miễn phí, đa số mọi người đều theo bản năng ngồi ngay ngắn lại ngay.
Người dẫn chương trình mang ra một chiếc hộp và đổ những quả bóng được đánh số đại diện cho số ghế ngay trước mặt mọi người. Sau khi lắc vài cái rồi đặt hộp ở giữa sân khấu, Trần Trản lần lượt lấy ra mười quả bóng được đánh số.
Người dẫn chương trình lần lượt thông báo, mỉm cười nói: “Xin chúc mừng mười vị khán giả may mắn này, các bạn sẽ nhận được bùa hộ mệnh do chính tay cậu Trần Trản tự làm.” Nói đến đây, dáng vẻ tươi cười trên mặt anh ta hình như có dấu hiệu sụp đổ, nhờ kinh nghiệm làm MC chuyên nghiệp được rèn luyện hàng ngày giúp anh ta xốc lại tinh thần: “Các bạn cũng là những người đầu tiên được trải nghiệm sản phẩm.”
Ngụ ý rằng tương lai có thể sẽ được sản xuất và bán ra thị trường với quy mô lớn.
Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của những bạn khán giả được gọi lên sân khấu, người dẫn chương trình cố gắng duy trì nụ cười, bày ra những chiếc bùa hộ mệnh nho nhỏ.
Mấy phóng viên vốn đã ngừng quay phim theo thói quen nhấn nút chụp mấy cái, lúc ống kính hướng đến mấy con búp bê trông giống mớ vải vụn được gọi là bùa hộ mệnh kia, đồng loạt nín thở.
Mấy vị khán giả may mắn ban nãy được ngưỡng mộ giờ đã lộ ra vẻ mặt cực kì sốc.
Trần Trản thờ ơ nói: “Đây đều là do tôi tự tay làm, chọn lọc từ nhiều phiên bản thử nghiệm, hiệu quả cực kì tốt.”
Thị giác của con người là một sự lừa dối, nếu nhìn những thứ đẹp đẽ quá nhiều chúng sẽ trở nên tẻ nhạt buồn chán, còn nếu nhìn những thứ xấu xí quá nhiều chúng sẽ dần dần trở nên vừa mắt, thậm chí còn cảm nhận được những thứ xấu xí đó cũng khá dễ thương.
Kèm theo màn giới thiệu nghiêm túc của Trần Trản, có mấy người lúc đầu còn nghĩ mấy con búp bê này xấu đến mức suýt thành rác thải vũ trụ giờ lại từ từ cảm thấy hình như nó có chút ngây thơ đáng iu.
Đầu tiên là có thể lờ mờ nhìn ra thần thái của Trần Trản trên mặt con búp bê qua những đường may xiên vẹo, thứ hai là kiểu bùa hộ mệnh bình thường quá phổ biến, giới trẻ ngày nay ai mà chẳng thích những thứ độc lạ để thu hút sự chú ý của người khác?
Chương trình tặng quà kết thúc suôn sẻ.
MC kết thúc bằng một vài lời dí dỏm, dặn dò mọi người rời đi trật tự.
Để giành cập nhật thông tin mau nhất, phóng viên thâm niên mới đây đã soạn xong nội dung gửi cho tổ trưởng xét duyệt, ngay lập tức đăng bài đính kèm chín bức ảnh lên mạng.
#Fan meeting/seeding của Trần Trản# bay vèo vèo vèo lên top 10.
Thời đại bây giờ hotsearch là phải càng drama, càng ly kỳ mới có thể nổi, vụ thịt nướng xông khói lần trước chính là một ví dụ điển hình nhất.
Lý do hotsearch này gây chú ý cho người khác là vì nó quá giả trân.
Vì vấn đề kĩ thuật âm thanh, giọng nói của Trần Trản không quá rõ ràng nhưng nội dung của tác phẩm vẫn nghe được, chưa kể những người đã đọc qua, có ai mà không biết nội dung bên trong viết gì.
Trong những video được đăng trên các phương tiện truyền thông, có một khung hình quay cảnh cô gái khóe môi hơi hạ xuống, chóp mũi ửng đỏ, ánh mắt thất thần chỉ có ngàn lệ tuôn rơi, như thể bị bài đọc diễn cảm của Trần Trản làm cho cảm động khóc không thành tiếng.
[Đáp Án Phía Trên: Trần Trản cho cô bao nhiêu tiền, tôi trả gấp đôi!]
[Hugu: Giờ tôi đang hối hận vì không đi xem trực tiếp, tận mắt nhìn được cảnh này cũng đáng.]
[Thổ Cẩu Chi Vương: Kỹ thuật diễn xuất tốt vậy mà không tham gia vào giới giải trí thì thật là đáng tiếc!]
Là seeding chuyên nghiệp, tài khoản mạng xã hội của cô gái kia rất nhanh đã bị đào ra. Tất nhiên cô nàng cũng không có ý định che giấu mà thay vào đó đăng một bức ảnh động đang khóc, trong nháy mắt đã thu về hàng triệu lượt theo dõi, vô số cư dân mạng xem xong náo nhiệt cũng không quên để lại bình luận bên dưới, hỏi cô cảm nghĩ như thế nào.
Lập trường khác nhau, cảm nghĩ cũng khác nhau.
Một số minh tinh nhỏ không mấy nổi tiếng đã đánh hơi được dấu hiệu bất thường, chỉ là một buổi gặp mặt fan không chính thức mà cũng có thể nâng một seeding vô danh tiểu tốt thành một KOL. Từ cách thức ứng đối của cô nàng, rất có thể cô muốn mượn việc này làm bàn đạp để gia nhập vào làng giải trí.
Nếu may mắn, sẽ có đạo diễn sẵn sàng cho vài giây quay đặc tả phân cảnh trong phim để cô diễn cảnh khóc.
Sắp tới Tết Nguyên Đán, mấy bộ phim hài cũng cần phải có những yếu tố gây cười bất ngờ như vậy.
Một số người nổi tiếng và người đại diện của họ cùng nhau lên kế hoạch, đều theo dõi weibo của Trần Trản, còn gửi tin nhắn riêng chảo hỏi.
Người trong cuộc hiện giờ đang ngồi trên xe của Ân Vinh Lan, lần lượt trả lời từng tin nhắn một, chỉ là gửi icon hoa hồng tỏ vẻ thân thiện, không nhắn một chữ dư thừa.
Tuy không thể hiện sự nhiệt tình nhưng cũng biểu thị một ám chỉ: Trong tương lại nếu như có cùng mục tiêu và lợi ích, có thể hợp tác cùng.
Ân Vinh Lan khởi động xe: “Tôi nghĩ việc này cũng nằm trong tính toán của cậu.”
Sau khi trả lời tin nhắn riêng cuối cùng, Trần Trản cất điện thoại vào túi: “Chỉ dựa vào một cảnh đã có thể lăng xê một người trở thành người nổi tiếng trên mạng, như vậy mới có thể cho mọi người thấy giá trị ảnh hưởng của tôi với giới truyền thông.”
Ân Vinh Lan: “Nếu ở hội trường không bật nhạc nhẹ, hoặc là để truyền thông tác nghiệp tới phút cuối cùng, hiệu quả sẽ tốt hơn.”
Trần Trản xua tay: “Vì không muốn để âm thanh quá rõ ràng, tôi đã cố tình đặt máy gây nhiễu.” Không biết từ bao giờ, khi nói chuyện với đối phương cậu rất ít khi giữ bí mật, thẳng thắn nói: “Trong này còn một cơ hội làm ăn có thể khai thác.”
Ngón tay đặt trên tay lái của Ân Vinh Lan khẽ nhúc nhích, không khỏi bật cười. Trần Trản giống như một thợ đào vàng điệu nghệ vậy, hễ thấy khe hở nào là dùng búa đập vào ngay.
Trần Trản nhướng mày: “Không tin?”
Định nói tin nhưng để cho cậu cảm giác đạt được thành tựu, lời chưa nói lại nuốt vào trong: “Chỉ là cảm thấy hơi khó.”
Trần Trản búng tay một cái: “Vậy cược đi. Cược trong vòng ba ngày tôi có thể kiếm được mấy chục triệu mà không cần đến số bùa hộ mệnh kia.” Dừng lại một chút: “Nói chính xác là trên 253 triệu[2].”
[2]70 vạn
Ân Vinh Lan lần này thật sự có chút không chắc chắn, dù sao tiền cũng không phải gió thổi mà đến, truyện của Trần Trản dù có nổi tiếng tới mức nào nhưng trong vòng ba ngày cũng không thể kiếm được nhiều đến mức này.
“Trong đó cũng không bao gồm thu nhập từ tiền viết truyện.”
Ân Vinh Lan hứng thú: “Cược cái gì?”
Trần Trản vốn chỉ thuận miệng nói, sau khi bị hỏi đột ngột thì im lặng suy nghĩ vài giây: “Trước tiên, đánh cược tiền là phạm pháp.”
Ân Vinh Lan gật đầu cười: “Tôi biết.”
“Bùa hộ mệnh đang tìm xưởng gia công, nhưng tôi dự định chọn ngẫu nhiên một trăm đơn hàng để gửi sản phẩm làm thủ công trong hai ngày đầu mở bán.” Trần Trản: “Nếu thua, anh phải đến giúp tôi làm đồ thủ công.”
Tay nắm vô lăng hơi siết lại, Ân Vinh Lan nở nụ cười hòa nhã: “Vẫn là nên cược tiền thì tốt hơn, số tiền nhỏ cũng được.”
Bốn mắt im lặng nhìn nhau, đối diện với ánh nhìn chăm chú mang ý kiểu tôi-biết-là-anh-không-có-tiền của Trần Trản, Ân Vinh Lan đành phải chịu thua trước.
Để cảm ơn “tài xế riêng” của ngày hôm nay, Trần Trản dẫn anh đến ăn ở quán mì thịt bò quen thuộc.
Ân Vinh Lan để ý cậu hôm nay không cho thêm sa tế, nhưng vẫn bỏ thêm rất nhiều rau thơm như mọi khi.
Ân Vinh Lan không thích ăn rau thơm lắm, còn Trần Trản thì ngược lại với anh, cậu rất mê mẩn thứ mùi vị này.
Sau bữa ăn, cả hai vẫy tay chào tạm biệt, trước khi hết hot trên weibo hoàn toàn, Trần Trản tranh thủ thời gian sắp xếp công việc mới.
Tốn gần hết buổi tối, thời gian chợp mắt còn không tới hai tiếng, cuối cùng cũng đăng tải được file ghi âm.
Trang web văn học Nam Cực Tinh có bao gồm một kênh sách nói, trước đó Trần Trản đã thỏa thuận với trang web, ký kết hợp đồng phát sóng. Bởi vì có thu phí nên trang web sẽ lấy một phần hoa hồng, nếu lần đầu phát sóng tốt sẽ được đưa lên đề cử.
Mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng, Trần Trản chia sẻ lại loạt ảnh được chụp ở buổi fan meeting do một phóng viên đăng tải trên weibo, kèm dòng chữ: Không trực tiếp tham gia buổi gặp mặt cũng có thể nghe được giọng của tác giả, bấm vào link để xem chi tiết: http://XXXXXXX.cn
HẾT CHƯƠNG 21