Sau Khi Nam Phụ Phá Sản

Chương 22: Chương 22: Thông qua hiện tượng nhìn thấu bản chất




Edit: Cải Aesop

Beta: Cải S

.

[tb123067: 7 nghìn một tập, sao ông không đi cướp luôn đi?]

Bình luận này nhanh chóng nhận được mấy chục nghìn lượt like.

Đích thân Trần Trản vào phản hồi: Đây là âm thanh có thể làm khán giả khóc ngay tại chỗ.

Kèm hình ảnh seeding được thuê tới đang hai mắt đẫm lệ.

Khi một người tự phốt mình đến mức tận cùng, theo đó cũng không chừa chỗ để người khác phốt thêm.

Chưa tới năm phút đồng hồ, bình luận đánh giá đã đổi hướng:

[Tửu Nhưỡng Nguyên Tiêu[1]: Xin lỗi anh em! Tôi không kìm được lòng hiếu kỳ, vừa mới đi nghe một tập.]

[1]T edit thử tên này ra là: Rượu ủ đêm rằm (酒酿元宵)

[Bờ Hoàng Hà: Cậu không cô đơn. Lạy tác giả luôn! Vậy mà đọc dạt dào tình cảm có lên có xuống hết chương được.]

[tb12307: Má, không kiềm chế được! Lỡ mua một hơi sáu tập. ]

Không chỉ có cư dân mạng đang nghe.

“Cái tên công tử nhà giàu kia, ngoại trừ đẹp trai lắm tiền gen tốt ra, có chỗ hơn tôi... Tình yêu làm con người ta mù quáng đến mức nào, đến mức làm em không nhìn thấy tôi!”

Âm thanh trong video đọc rõ ràng từng chữ, hàm chứa bao tình cảm nóng bỏng.

Ân Vinh Lan nghe xong hai tập, lắc đầu bật cười.

đã bước vào chương tính phí, Trần Trản chỉ nói không dựa vào gõ chữ để kiếm tiền, kì thực câu nói này còn rất nhiều kẽ hở, ví dụ như người đọc tự mình khen thưởng, miễn cưỡng muốn cãi chày cãi cối cũng có thể phân loại thành thu nhập của cậu.

Nhân viên trong công ty nói cho anh biết muốn có một tình bạn đẹp cả hai cần bỏ ra một cái giá tương xứng, thậm chí Ân Vinh Lan còn chuẩn bị lượng lớn khen thưởng để hoàn thành tâm nguyện của người kia, giúp Trần Trản nắm chắc phần thắng.

Đáng tiếc, người kia từ trước đã không cần cơ hội này.

Lúc Trợ lý đến văn phòng, cửa phòng khép hờ, hắn giơ tay gõ cửa hai lần.

“Vào đi.”

Vừa mới đẩy cửa ra, hắn chợt nghe thấy một giọng nói khác.

Trợ lý ngẩn ra... Đây là đang nghe sao?

Từ lần sếp theo tới đoàn phim là hắn đã suy diễn lung tung rồi, bây giờ tận mắt nhìn thấy vị tổng giám đốc cao cao tại thượng kia là đang thật lòng muốn kết bạn chứ không phải hợp tác làm ăn.

—— Đáng sợ.

Ân Vinh Lan nhìn thấy hợp đồng trên tay hắn, cũng không hỏi ngay về chính sự mà trái lại anh hỏi: “Lợi nhuận kênh sách nói Nam Cực Tinh được chia như thế nào?”

Trợ lý: “Ngài chờ chút ạ.”

Chưa tới hai phút, hắn đã kiểm tra xong: “Website lấy 20%.”

Qua một ngày lên men, đã mau chóng leo lên vị trí đầu bảng xếp hạng, chỉ riêng một tập đã có 90 nghìn lượt download trên điện thoại, doanh thu cao hơn rất nhiều so với con số 270 triệu[2] mà Trần Trản đưa ra lúc đầu.

[2]75 vạn

Không cần phải nói, lần đánh cược này cậu thắng hoàn toàn là cái chắc.

Nghĩ tới đây, anh khe khẽ thở dài: “Cậu ta thật sự rất có đầu óc kinh doanh.”

Nếu là bạn của giám đốc, tất nhiên không phải dạng người đầu óc ngốc nghếch. Trợ lý nắm lấy cơ hội phụ họa theo: “Rất ít người không bị hạn chế ở một phương diện, chỉ dựa vào độ nổi tiếng ít ỏi ban đầu đã kiếm được tiền từ nhiều con đường khác nhau.”

“Cậu ấy thật sự rất lợi hại.” Ân Vinh Lan nói: “Năng lực ứng biến thậm chí còn vượt qua tôi.”

Trầm mặc một chút: “So với cậu ấy, tôi chỉ biết lập công ty, ngày qua ngày đi theo con đường mòn không chút thay đổi mà làm ăn.”

“...”

Trợ lý dốc hết sức ngăn không cho mí mắt nhảy lên... Đúng vậy, doanh thu một năm chỉ hơn hàng trăm tỷ đô la, khiến cho ngài oan ức rồi.

May mắn thay, Ân Vinh Lan không có ý tiếp tục nói về vấn đề này, anh đặt sự chú ý trở lại hợp đồng và bắt đầu giải quyết công việc.

·

Nghe tin doanh thu của kênh sách nói thậm chí còn vượt xa doanh thu của việc viết truyện, khi nhìn thấy con số này Trần Trản không khỏi ngạc nhiên. Nhưng khi nghĩ kĩ lại, có một số người lười đọc sách thì vừa hay kênh sách nói có thể thỏa mãn bọn họ.

“Hệ thống, hiện tại giá trị tẩy trắng của tao là bao nhiêu?”

[Hệ thống: 1080. ]

Trả lời đúng câu hỏi, chỉ đưa ra đáp án không thừa một chữ nào.

Có hơi khác với hệ thống trước đây.

Trần Trản cau mày: “Lại đổi hệ thống à?”

[Hệ thống: Đổi hệ thống là việc thay đổi từ hệ thống này sang hệ thống khác, từ vựng được đưa vào năm Thiên Nguyên thứ 23.]

Âm thanh không nghe linh hoạt như bình thường, nhưng âm thanh máy móc cứng nhắc vẫn không thay đổi.

“Mi hơi kì lạ, “ Trần Trản cau mày: “Đã xảy ra chuyện gì?”

[Hệ thống: Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. ]

Hỏi thêm mấy câu nữa, tất cả các câu trả lời cậu nhận được đều là ông nói gà bà nói vịt. Trần Trản dần dần nhận ra một điều... Hệ thống đang thừa dịp cậu không chú ý trốn việc rồi.

Đúng như cậu suy đoán, mấy ngày trước hệ thống lén về quê thăm người thân, thấy thường ngày Trần Trản hầu như không dùng đến hệ thống nên hẳn sẽ không bị phát hiện.

Nhưng để đề phòng lỡ như xảy ra chuyện gì bất ngờ nên nó còn sử dụng chế độ treo máy.

Im lặng chốc lát, Trần Trản không tỏ ra chút bất mãn nào, chỉ ghi một nét bút lên cuốn sổ nhỏ thường ngày dùng để ghi tư liệu sống.

Mắt thấy thời gian vẫn còn sớm, cậu đội mũ rồi đến thành phố thương mại gần đó tìm mua rất nhiều vải và kim chỉ.

Khi cậu khoác lên mình vải grosgrain(?) xuất hiện trước cửa hàng như một thương gia Ba Tư bước ra từ một cuốn sách lịch sử đã là chuyện hai giờ sau đó. Ôm một chồng vải vóc đã chất thành núi nhỏ, cậu loáng thoáng nhìn thấy phía trước có một bóng người.

“Phiền anh nhường đường một chút.”

Người kia không những không nhường bước, trái lại còn ôm lấy một phần vải vóc trên tay cậu.

Không còn núi vải cản trở tầm mắt, Trần Trản nhanh chóng nhìn rõ người trước mặt: “Anh Ân?”

Ân Vinh Lan: “Đừng xưng hô xa lạ như thế, gọi tên là được rồi.”

Trần Trản vừa tìm chìa khóa vừa hỏi: “Anh đến đây khi nào vậy?”

“Mới đến.”

Trần Trản đối với anh coi như có chút hiểu rõ, mới đến ít nhất là mười phút: “Trời lạnh như vậy sao anh không tới cửa đối diện ngồi một lúc?”

“Ông cụ đến bãi phế liệu rồi.”

Sau khi vào cửa và dỡ hàng ra, Trần Trản thở phào nhẹ nhõm, cảm giác đau nhức trên cánh tay lập tức bớt đi.

Nhìn những tấm vải sặc sỡ, ánh mắt Ân Vinh Lan có phần phức tạp: “Dùng để làm đồ thủ công à?”

Trần Trản khẽ mỉm cười ôm cánh tay, nửa ngày sau mới làm ra động tác mời.

Đầu len quấn vào nhau trông như tua của mấy cây gậy chọc mèo[1], Trần Trản lôi ra một hòm đầy bông gòn dưới gầm giường ra, căn phòng vốn sạch sẽ trong nháy mắt trở nên lộn xộn. Thế nhưng, cậu bắt đầu công việc của mình một cách rất bài bản, tiện tay ném một cuộn về phía Ân Vinh Lan: “Xỏ kim.”

Ngạc nhiên là Ân Vinh Lan xỏ kim rất nhanh, nhận được ánh mắt khó mà tin nổi của cậu, anh giải thích: “Trước đây thỉnh thoảng tôi sẽ làm.”

Lúc này Trần Trản mới nhớ ra người trước mặt cũng từng có một khoảng thời gian sống rất khó khăn.

Theo mặt trời lặn ở phía tây, ngay khi ánh đèn bật sáng, ánh sáng ấm áp chiếu vào người Trần Trản, lông mày cậu hiện lên vẻ nghiêm túc.

Ân Vinh Lan nhịn không được nhìn nhiều thêm một chút, rồi thấp giọng nói: “ Nhìn cậu như thế này khiến tôi nhớ tới một câu.”

Trần Trản lưu loát thêu những ngũ quan cho mặt của con búp bê, nói tiếp một cách tự nhiên: “Mẹ hiền sợi chỉ trong tay, đi xa hãy mặc áo này mẹ khâu[3].”

[3]Nguyên văn: 慈母手中线,游子身上衣。Trích từ bài thơ “Du tử Ngâm” của Mạnh Dao:

慈母手中線, 遊子身上衣;臨行密密縫, 意恐遲遲歸。誰言寸草心, 報得三春輝?

Bản dịch Trần Minh Tú

Mẹ hiền sợi chỉ trong tay,

Đi xa hãy mặc áo này mẹ khâu.

Đường kim mải miết âu sầu,

Sợ con chậm chễ kịp đâu ngày về.

Tấc lòng ngọn cỏ bờ đê,

Báo sao ân nghĩa nắng về ba xuân?

“...”

Cầm kéo xử lý đầu sợi len xong, Trần Trản ngẩng đầu nhìn hắn: “Người bình thường đều sẽ nghĩ ngay tới bài thơ này.”

Câu thơ như có ma thuật, thời điểm Ân Vinh Lan nhìn cậu lần nữa, anh thực sự nhìn thấy ánh hào quang của tình mẹ dưới ánh đèn dìu dịu.

Trần Trản dừng động tác lại: “Đúng rồi, ban đầu anh muốn nói cái gì?”

“...Quên rồi.”

Khoảng thời gian sau đó Trần Trản nghiêm túc chỉ cho anh biết cách may.

Năng lực tiếp thu của Ân Vinh Lan rất cao, sau khi hiểu rõ kha khá rồi thì nói: “Hơn một trăm cái, ít nhất cũng phải nửa tháng.”

Trần Trản: “Không sao, tôi mua máy khâu là có thể xong trong hai ngày.”

Lời nói bình thản, không nghe ra thật giả.

Cho đến khi hai mắt chạm nhau trong yên lặng, mí mắt Ân Vinh Lan giật nhẹ một cái, không ngờ tới sau khi công thành danh toại nhiều năm rồi anh còn phải học đạp máy khâu.

Thời gian trôi qua trong im lặng, Trần Trản dần cảm thấy đôi mắt có hơi đau nhức. Cậu thả tay xuống dựa vào thành giường, ngửa đầu lên chuẩn bị chợp mắt một lúc. Đến khi cậu tỉnh lại, là do trên mặt có chút hơi ấm. Lười biếng mở mắt ra, lúc này cậu mới phát hiện, chẳng biết từ khi nào trời đã hửng sáng, ánh nắng chiếu nghiêng vào, gần như bao phủ cả người cậu.

Ân Vinh Lan đang nằm ở phía đối diện, bùa hộ mệnh tạm thời đóng vai trò như một chiếc gối.

Lúc này người kia cũng đang dần tỉnh lại, nhìn thời gian rồi ấn ấn huyệt thái dương. So với việc may búp bê, việc xử lý hợp đồng rườm rà chẳng tính là gì.

Cảm giác khi đói bụng vô cùng khó chịu, Trần Trản chuẩn bị đặt đồ ăn, cậu dò hỏi hắn muốn ăn cùng mình hay không.

Ân Vinh Lan lắc đầu, biểu đạt ý muốn rời đi: “Tôi còn có chút việc.”

Trần Trản tiễn anh ra đến cửa: “Bất cứ khi nào anh có thời gian đều có thể đến.”

Ân Vinh Lan gật đầu.

Trần Trản giúp anh gọi taxi, chờ anh lên xe rồi vẫy tay nói: “Tôi và năm mươi lăm con búp bê còn lại sẽ luôn chờ anh.”

Khó khăn lắm nhiệt độ mới tăng lên một chút, cho dù là tài xế xe taxi hay là Ân Vinh Lan đều thoang thoảng cảm nhận được hơi lạnh chỉ có vào lúc hừng đông.

Xe đi được một quãng đường, Ân Vinh Lan nhận được tin nhắn của Trần Trản: Cá cược là cá cược, tiền công của anh tôi sẽ thanh toán riêng cho anh.

Trong mắt anh hiện lên một tia vui vẻ, rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại khi nhận được một cuộc gọi:

“Tổng giám đốc Ân.” Giọng nói ở đầu dây bên kia rất có tinh thần.

Ân Vinh Lan: “Có thể tôi sẽ đến công ty hơi trễ, cậu bảo tiểu Triệu tới đón tôi.”

Mệt mỏi về đến nhà, mãi đến khi tắm xong mới giảm bớt, thay một bộ tây trang rồi ngồi trên ghế sofa nhìn căn phòng trống trãi, tựa như đang nhìn một xoáy nước cực lớn dưới đáy biển sâu.

Sau khi trợ lý đến, ấn chuông cửa hai lần mới gọi được chú ý của anh trở về.

“Tổng giám đốc Ân, chào buổi sáng.” Thanh niên luôn bày ra vẻ mặt phấn chấn sôi nổi trước mặt sếp.

Ân Vinh Lan khôi phục như thường lệ, đáp lại: “Chào buổi sáng.”

Sau khi lên xe, trợ lý nhận thấy ông chủ có hơi mệt nên chủ động gợi đề tài nói chuyện: “Ngài nghỉ ngơi không đầy đủ ạ?”

Ân Vinh Lan: “Tối hôm qua ở cùng một người bạn, không cách nào ngủ được.”

Nói tới đây, giọng điệu anh thoải mái ra không ít.

Trợ lý sớm đã tổng kết sơ bộ quy trình kết bạn của sếp: Giả nghèo → lôi kéo đồng cảm → giăng lưới tăng thời gian ở chung → thu lưới.

Nghĩ vậy, hình như rất giống theo đuổi tình yêu.

Lắc đầu quăng ý nghĩ đáng sợ ấy ra khỏi đầu, trợ lý đoán tâm tình của đối phương rồi lấy lòng nói: “Có thể gặp được một người bạn tâm đầu ý hợp thật sự rất không dễ dàng.”

Ân Vinh Lan nhìn ngoài cửa sổ và trở nên trầm mặc đi, chợt nói: “Cậu cho là cậu ấy cũng cảm thấy hợp với tôi?”

Trợ lý cả người căng thẳng, nói với nụ cười cứng nhắc: “Đương nhiên.”

Ân Vinh Lan nghe xong cũng không lộ ra tâm trạng cao hứng như mong đợi, trợ lý khẽ thở một hơi, ngậm ngùi cảm thán tâm tư của ông chủ quả thật khó đoán.

Ngoài cửa sổ xe cộ đông nghịt, Ân Vinh Lan đan tay tùy ý đặt trước ngực, lý trí phân tích hành động của Trần Trản.

Trong mắt đối phương, anh chỉ là một người bạn nghèo không có công việc đàng hoàng, Trần Trản từng mấy lần nhắc đến chuyện cùng nhau làm giàu. Có rất nhiều đồ vật có thể dùng làm đồ cá cược, cậu lại cố tình chọn đồ thủ công.

Xuất phát từ những việc trên, càng thấy giống như muốn anh thành thạo một nghề, dù có thất bại thì cũng có thể tự kiếm sống bằng tiền làm đồ thủ công.

Hai mắt anh hơi híp lại, phỏng đoán mục đích thật sự của Trần Trản——

Ồ, thì ra cậu đang muốn giúp đỡ người nghèo.

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Trản: Khẩu hiệu của chúng tôi là.. cùng nhau làm giàu!

Ân Vinh Lan (nhìn số trong sổ tiết kiệm đếm không hết):... Em vui là được.

HẾT CHƯƠNG 22

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.