Edit: Cải Louthis
Beta: Cải Quy, Cải S
Về cơ bản thì ngay khi nhận được tin nhắn, Trần Trản đã đoán ra được Ân Vinh Lan định nóii thật với mình.
Cậu thích chuẩn bị trước cho mọi chuyện nên vì thế cậu đang phân vân có nên tha thứ cho đối phương luôn hay không. Một lúc lâu sau, tầm mắt của cậu vô tình liếc qua lịch để bàn, thấy hai chữ giao thừa được đánh dấu bằng bút mực đỏ thì lắc đầu nói: “Nếu là ngày này thì tha vậy.”
Giao thừa thì thù xưa hận cũ cũng nên xoá bỏ đi thôi.
[Hệ thống: Ký chủ nghĩ sai rồi, cái cũ không đi cái mới không tới.]
Âm thanh xa lạ khác hoàn toàn so với trước đây vang lên trong đầu cậu, Trần Trản phớt lờ nó.
Hệ thống mới nhậm chức lại bắt đầu giới thiệu sơ qua.
Trần Trản lạnh lùng cắt ngang lời nó: “Không lâu nữa lại đổi thôi, đừng lãng phí thời gian.”
Cậu đợi từ sáng đến tối mà không nhận được một cuộc gọi nào, nhưng lại nhận được một bức thư viết tay vào trước đêm giao thừa. Trên phong bì thư có đính một cánh hoa, bên trong thì ghi rõ thời gian địa điểm mời cậu đến.
Chỉ là một dòng chữ ngắn ngủi nhưng chữ khách sạn Đức Mã lại gây chú ý.
Có một số chuyện hai bên đều hiểu rõ trong lòng nhưng không làm rõ ra thôi.
Chương trình radio phát vào tối nay đã được cậu ghi âm trước nên Trần Trản choàng khăn quàng cổ rồi đi ra ngoài sớm.
Những bông tuyết trắng bay đầy trời, nó rơi lên lông mày ngọn tóc khiến người ta nhìn qua giống như một con búp bê tuyết.
Phục vụ mặc đồng phục đứng chỉnh tề trước cửa khách sạn, bọn họ dường như đã được báo trước nên mang theo vẻ mặt tươi cười dẫn cậu đến thang máy.
Cánh cửa vừa được mở ra, cậu giống như lạc vào biển hoa
Hoa hồng vàng to gần như lấp đầy hết nguyên tầng lầu này.
Cho dù là tự tay mình sắp xếp nhưng khi nhìn thấy cảnh này thì nụ cười trên mặt của nhân viên vẫn cứng đờ trong chốc lát, trai thẳng đến mức nào mới có cái gu thẩm mỹ nguyên rừng hoa hồng vàng như này!
“Đẹp quá.”
Một tiếng lẩm bẩm khe khẽ khiến cho nhân viên lấy lại được tinh thần, khi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên của cậu, nhân viên kia liền xấu hổ nghĩ... Trách hắn thiếu hiểu biết.
Ân Vinh Lan biết rõ Trần Trản có hẹn sẽ theo thói quen đến sớm nên anh đã đứng ở đây chờ từ một tiếng trước.
Khi nghe thấy tiếng bước chân, anh liền đứng dậy kéo ghế đối diện ra.
Thân phận hai người giờ đã khác xưa nên thái độ của Trần Trản hơi lãnh đạm, chỉ gật đầu nhẹ xem như chào hỏi.
Giai điệu violin du dương trầm mặc vang lên khiến Trần Trản bất giác thả lỏng cơ mặt, nhẹ giọng nói: “Tính ra số tiền dùng để làm cái này có thể mua được vài căn nhà ở thành phố Y đấy.”
“Nếu tính kỹ thì chỉ là tài sản vô hình.” Ân Vinh Lan bắt gặp ánh mắt của cậu, mỉm cười giải thích nói: “Nghệ sĩ violin này là được người khác giới thiệu cho tôi, ông chủ của khách sạn là người quen cũ, đều là nợ nhân tình thôi.”
Giữa họ, hình thức ở chung đều là Trần Trản nói còn Ân Vinh Lan im lặng lắng nghe, nhưng đêm nay thì ngược lại.
“Tôi rất xin lỗi.” Anh nói: “Tôi không cố ý giấu giếm cậu gì đâu.”
Trần Trản có khả năng nhìn người nên cũng biết tính cách đối phương không xấu, song trên mặt cậu thì lại không biểu lộ một chút nào.
Ân Vinh Lan: “Tôi có thể chứng minh.”
Trần Trản giương mắt nhìn anh.
Ân Vinh Lan lấy ra một mảnh giấy: “Thích ăn hải sản, thích mặc hoodie, có khuynh hướng đầu tư phân tán...“.
Trần Trản nhìn tờ giấy trong tay hắn, cảm thấy rất thú vị.... Đây là sợ quên từ hả?
Sau khi nói xong chữ cuối cùng thì Ân Vinh Lan kết luận: “Theo như những thông tin tôi đưa ra trên thì đã đủ để chứng minh tôi rất hiểu rõ cậu, coi trọng bạn bè.”
Bốn mắt nhìn nhau, Trần Trản nhịn không được nên quay mặt đi cười ra tiếng.
“Anh cố ý.”
Anh cầm giấy đọc to lên giống như học sinh tiểu học diễn thuyết chẳng qua là để làm dịu bầu không khí. Từ điểm này mà nói thì khả năng nắm bắt lòng người của anh không tệ chút nào.
Ân Vinh Lan rung chuông gọi người mang đồ ăn lên.
Trần Trản thích ăn hải sản nhưng lại không thích lột vỏ. Động thái lấy lòng của Ân Vinh Lan rất rõ ràng, cho dù là cua hay tôm thì đều được anh bóc vỏ rồi mới để vào đĩa cho cậu.
Bởi vì hôm nay là giao thừa, phục vụ mang lên bàn một đĩa sủi cảo.
Trần Trản gắp một cái lên, dừng lại ở giữa không trung: “Cụng ly.”
Ân Vinh Lan ngẩn ra rồi học theo, hai cái sủi cảo ở không trung chạm vào một chút: “Cụng ly.”
Ân Vinh Lan vốn không thích ăn hải sản, nhưng sau khi hiểu lầm được giải quyết thì thấy tôm hùm trên bàn so với trước đây cũng thuận mắt hơn rất nhiều.
Sau khi ăn được mấy cái sủi cảo lót bụng thì lát sau Trần Trản cũng thấy hơi no. Cậu buông đũa xuống rồi ngồi thẳng người lên nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Không biết cậu chú ý tới cái gì, đột nhiên dừng tầm mắt trên di động một lúc, cúi đầu lâm vào trầm tư.
Lúc mới đầu Ân Vinh Lan không để ý lắm nhưng sau thấy mắt cậu dần nóng rực lên thì mới đột nhiên ý thức được bản thân đã mắc phải một sai lầm trí mạng. Anh bất chấp lễ nghi trên bàn ăn, nắm lấy bàn tay đang cầm ly của Trần Trản: “Nghe nói tiệc tối của năm nay không tệ lắm, hay là...”
Trần Trản hạ mắt không nhìn anh cũng không hề bị lời nói kia đả động, cậu chậm chạp mở miệng: “Hoa hồng rất đẹp.”
Vẻ mặt Ân Vinh Lan ôn hòa, giọng nói mang theo ý dụ dỗ: “Hoa hồng vàng tượng trưng cho lời xin lỗi, thường là loại không được ưa chuộng cho lắm.”
Đáng tiếc Trần Trản không hề nghe vào tai, trong đầu bắt đầu tính toán cẩn thận: “Nhất định có thể bán được giá.”
Hoa rất tươi, còn rất nhiều nụ hoa nên có thể chơi thêm một thời gian nữa.
Ánh mắt của Trần Trản dừng ở trên nụ hoa một lúc lâu rồi nói: “Cứ tàn nhẫn ném chúng vào thùng rác của khách sạn thì đáng thương quá... Hoa xinh đẹp như vậy thì phải được mang đến cho nhà của muôn người, để cho chúng được nở rộ lần cuối trong bầu không khí ấm áp.”
Tiếng nói chuyện không nặng không nhẹ nhưng cũng đủ để cho vị nghệ sĩ violin đứng đằng xa nghe được.
Một người chưa bao giờ xuất hiện khuyết điểm khi ở trên sân khấu như anh ta, khi nghe thấy câu này của cậu ngón tay cũng hơi run lên, giai điệu có chút lạc đi.
Lần đầu tiên nghe được có người viện cớ bùi tai như vậy chỉ để bán hoa, tài ăn nói này mà đem đi bán hoa hồng thì thật đáng tiếc. Cậu phải đi bán hoa sen trắng thuần khiết[1] mới đúng.
[1]Ở đây có ý bảo TT bạch liên hoa với ý mỉa nên t đổi sang như vậy
Khoé mắt của Ân Vinh Lan nhìn thoáng qua những bông tuyết bên ngoài cửa sổ, dịu dàng nói: “Thời tiết rất lạnh, hoa thì lại quá yếu ớt.”
Trần Trản mỉm cười nói: “Anh lái xe tới đúng không?”
Ở trong mắt của cậu thì những đoá hoa này như là báu vật trên trời rơi xuống vậy, bảo cậu giả vờ như không thấy gì rồi đi lướt qua, thật sự là quá khó.
Đoán ra không thể né được lần này, Ân Vinh Lan đành dứt khoát phối hợp với cậu, gật đầu: “Đúng lúc cốp xe của tôi đang trống.”
Trong lúc những nhân viên phục vụ gom hoa lại thì Trần Trản đi nhà vệ sinh.
Nghệ sĩ đàn Violin cũng chuẩn bị rời đi, Ân Vinh Lan nói cảm ơn anh ta rồi gọi một cuộc điện thoại.
Qua vài giây, đầu bên kia truyền đến âm thanh dè dặt của trợ lý, anh ta sợ bị sếp kêu đi tăng ca.
Ân Vinh Lan: “Lúc trước tôi để cậu đi đặt hoa, cậu đặt tổng cộng bao nhiêu đoá?”
Đối mặt với vấn đề chưa từng được nghĩ tới, cấp dưới sửng sốt trả lời: “9999 đóa.”
Khi Trần Trản khi trở về vừa đúng lúc nghe được cuộc trò chuyện của anh, cậu nhướng mày: “Anh thuê người tới mua à?”
Ân Vinh Lan cúp đứt điện thoại, không khỏi bật cười: “Những chuyện như thế thì chỉ xảy ra trên phim truyền hình thôi.”
Làm gì có ông chủ nào bóc lột nhân viên vào đêm giao thừa chứ?
“Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống,“ Trần Trản thong dong nói: “Người giàu giả nghèo cũng chỉ có trên truyền hình thôi.”
Ân Vinh Lan cười cười không biện minh, hai người trò chuyện đi vào trong thang máy thì gặp nhân viên đang cẩn thận đặt hoa vào trong cốp xe: “Hoan nghênh quý khách lần sau lại tới.”
Từ trước đến nay, đêm giao thừa Trần Trản đều ở nhà đọc sách hoặc là ngủ, rất ít khi ra ngoài. Trong tiềm thức cậu cho rằng đêm giao thừa ngoài đường sẽ rất lạnh lẽo, vắng vẻ.
Nhưng thực tế thì bây giờ còn rất nhiều người ở bên ngoài, có những cặp đôi không về nhà sum họp với gia đình được, có người thì cùng bạn bè hẹn đi xem phim, vân vân và mây mây.
Đủ loại đèn nhỏ xinh được treo trên cây, ánh đèn chiếu rọi xuống, nhìn qua thật sự rất náo nhiệt.
Ân Vinh Lan mỉm cười đấu tranh đến phút cuối cùng: “Mấy bộ phim sắp chiếu có vẻ khá hay, tôi nhớ là cậu thích xem phim kinh dị.”
Trần Trản do dự một lát, nhưng trong đầu lại suy nghĩ vấn đề khác: “Bán đồ ở bên cạnh rạp chiếu phim, có vẻ rất khả thi.”
Sợ bị người qua đường chụp ảnh rồi đăng lên mạng nên Trần Trản đeo khẩu trang tiện thể kéo mũ của áo khoác lên đội. Cũng may dáng người của cậu rất tốt, mặc vậy không đến mực bị xem là người xấu.
Ân Vinh Lan cũng đeo khẩu trang nhưng hiệu quả không được như cậu, nếu như gặp người quen tinh mắt một chút thì khi đến gần cũng có thể miễn cưỡng nhận ra.
Đàn ông có khí chất cuốn hút còn có một chiếc xe giá trị đắt tiền, đương nhiên hấp dẫn không ít ánh mắt.
Ghế sau của xe cũng toàn là hoa hồng, Ân Vinh Lan nghĩ đến số lượng hoa thì không khỏi có chút nhũn chân.
Trần Trản chú ý tới anh thì lộ ra lo lắng: “Có rảnh thì đi kiểm tra mật độ xương đi.”
Đây không phải lần đầu tiên xảy ra, cũng không phải do lão hóa.
Một đoá hoa hồng bán với giá ba đồng cũng xem như rẻ, người mua thì đa phần là người trung niên. Trần Trản nghe được một cặp mẹ con nói chuyện trước khi đi, người mẹ lẩm bẩm nói rằng muốn bỏ vào bình hoa để trang trí trong nhà.
Tất cả đều rất thuận lợi nhưng cậu lại không kìm được nhíu mày, cứ có cảm giác cậu đã quên cái gì đó.
Chờ đến khi bán được một nửa số hoa tươi rồi, nhìn người đến người đi thì Trần Trản mới nhớ ra: “Trật tự đô thị.”
Hai người liếc nhau, im lặng không lên tiếng đóng cửa xe lại, có chút chột dạ rồi lái xe đi.
Đèn neon sáng chói ở hai bên.
Trần Trản ngồi ở ghế phụ đột nhiên hỏi: “Nếu thật sự bị bắt được, thân phận của anh được đưa lên báo thì có khi này anh thành kỳ tích trong giới thượng lưu hay không nhỉ?”
“Kỳ tích”, một từ đáng để người ta nghiền ngẫm.
Ân Vinh Lan nhìn cậu một cái: “Chắc là sẽ bị báo kinh tế tài chính tranh nhau mời phỏng vấn.”
Trần Trản nghĩ đến hình ảnh kia, không khỏi bật cười.
Xe ô tô đi dạo quanh thành phố không có mục đích.
“Muốn đi đâu không?”
Trần Trản: “Ra khu Hải Thượng Minh Nguyệt gần đây đi.”
Xác định được Hải Thượng Minh Nguyệt là đích đến cuối cùng, trên đường đi xe vừa đi vừa nghỉ.
Nửa đường đi khi nào gặp chỗ có thể dừng xe thì Trần Trản cùng Ân Vinh Lan thay phiên nhau ôm từng bó hoa to xuống mời hàng, bán được một ít lại nhanh chóng đi lên xe.
Trần Trản: “Chờ bán xong đống hoa, chia đôi tiền ra, mỗi người tự mua quà năm mới cho người kia, anh thấy thế nào?”
Ân Vinh Lan ngẩn ra.
Trần Trản cười nói: “Coi như làm quen lại lần nữa.”
Loại mà không hề chứa bất cứ sự lừa gạt nào cả.
Mắt của Ân Vinh Lan nhiễm đầy ý cười vì câu nói của cậu.
[Hệ thống: Bán đồ của anh ta, chia tiền của anh ta sau đó mua quà tặng để khiến anh ta cảm động. Ngài không hổ danh là nam phụ độc ác hoàn mỹ nhất... Chúng ta gia hạn hợp đồng đi.]
Ngay cả kính ngữ cũng dùng tới thì có thể nhìn ra được độ khâm phục của hệ thống.
Trần Trản phớt lờ suy nghĩ vớ vẩn của nó, tìm chỗ tiếp theo để bán hoa.
“Từ từ.” Vì để nhìn rõ hơn nên Trần Trản hạ cửa sổ xe xuống: “Quành lại một chút.”
Trên đường nhỏ không có nhiều người lắm nên Ân Vinh Lan làm theo lời cậu nói, dừng xe lại. Trần Trản không ôm hoa xuống mà lại đi nhanh đến hướng ngược lại, Ân Vinh Lan thấy thế đi theo sau.
Phía trước cách đó không xa có một bóng dáng vô cùng quen thuộc, bên cạnh người đó lúc này còn có 2 đồng chí cảnh sát.
“Lâm Trì Ngang?” Trần Trản gọi một tiếng.
Người đàn ông xoay người lại, khi nhìn thấy cậu có hơi ngạc nhiên: “Sao cậu lại ở đây?”
Trần Trản dùng khẩu hình nói: “Trốn trị an thành phố.” Dừng một chút hỏi: “Anh thì sao?”
Môi mỏng Lâm Trì Ngang mấp máy, nhưng không nói gì.
Ngược lại hai người mặc cảnh phục bên người hắn lại mở miệng hỏi: “Hai người quen nhau à?”
Trần Trản gật đầu, do dự một chút mới hỏi: “Hắn vi phạm cái gì thế?”
“Vi phạm quy định đốt pháo hoa, chúng tôi phải mang về đồn để xử phạt theo luật.”
“...”
Tác giả có lời muốn nói:
Ân Vinh Lan: Tôi biết kiểu gì cũng có ngày hôm nay.