Edit: Cải Louthis
Beta: Cải S
Một lúc lâu sau, lâu đến nỗi cấp dưới tưởng rằng mình đang rơi vào đầm lầy chứ không phải đứng trong một văn phòng thoáng mát.
Nhưng khi anh ta đang vắt hết óc ra để nghĩ cách cứu vãn thì ánh mắt sắc lạnh của Ân Vinh Lan đã biến mất giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Anh chỉnh lại ghế xoay, thản nhiên đặt tay trái lên bàn, khôi phục lại thái độ như bình thường.
Việc đầu tiên anh làm là gọi một cước cho Trần Trản, cấp dưới đứng bên cạnh không dám thở mạnh lo lắng rằng sẽ nghe được một cuộc nói chuyện đầy chất vấn và phẫn nộ từ cậu.
Thế nhưng thực tế thì đây chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường, hai bên cũng trò chuyện rất bình tĩnh. Từ lúc bắt đầu cho đến lúc kết thúc, Ân Vinh Lan chưa từng nói đến một lời xin lỗi, thay vào đó cuộc gọi này chỉ giống như cuộc nói chuyện phiếm thường ngày mà thôi.
Sau khi cúp máy thì Ân Vinh Lan nhìn về phía cấp dưới: “Đi tìm người đè hotsearch xuống đi.”
Chuyện này vẫn còn cơ hội xoay chuyển để tìm đường sống.
Bình thường Trần Trản sau khi đăng chương mới xong thì xem bình luận một chút rồi sẵn tiện lướt Weibo. Sáng nay cậu đã đăng một tus rồi, về căn bản thì cậu sẽ dành toàn bộ thời gian tiếp theo vào công việc.
Cuộc gọi vừa nãy đã xác thực suy nghĩ của anh.
Trong lúc nói chuyện thì ngữ khí của Trần Trản vẫn giống như thường ngày, không hề có câu nào nói bóng nói gió.
Quyền “chủ động” khai thật vẫn nằm trong tay anh.
Nhận thức được việc này, Ân Vinh Lan liếc nhìn màn hình điện thoại. Anh nhịn không được khẽ thở dài một hơi, trước mắt anh không còn lựa chọn nào khác ngoài khai thật với cậu trong khoảng thời gian ngắn nhất có thể.
Trời không tuyệt đường người, đúng như dự đoán, những chương mới gần đây của Trần Trản đều không đề cập đến vấn đề gì có thể gây bùng nổ cả. Cậu không nghĩ đến việc này sẽ gây ra sóng gió gì nên không chú ý bình luận.
Có điều cậu không phải đang tập trung làm việc mà là đang kiếm cơ hội làm ăn.
Cách giao thừa 3 ngày, Trần Trản soạn một tin nhắn: Tết Âm Lịch sắp đến gần rồi nên tôi sợ đến lúc đó mới chúc tết mọi người thì sẽ có vấn đề nên Trần Trản xin chúc tết cho mọi người trước.
Sau đó cậu nhập tất cả danh thiếp được mang về từ thành phố Chá Hải vào điện thoại, chọn nhiều người rồi gửi một lượt.
Hệ thống càm ràm rất nhiều lần với tin nhắn như vậy, hết lần này tới lần khác nhấn mạnh làm chuyện này chẳng thà đi viết truyện tiếp.
Trần Trản cười nhẹ nói: “Đây là mồi để câu cá mà thôi.”
Hàng chục tin nhắn thông báo miễn phí thanh toán vào buổi tối. Trong đó một ông chủ của một công ty gọi điện hỏi cậu có nhận việc quảng bá thương hiệu hay không.
Quảng bá là việc chỉ làm một lần, trong tình trạng chưa biết được sản phẩm tốt hay xấu mà đã làm thì rất dễ hút anti fans. Sau khi suy xét kỹ thì Trần Trản quyết định từ chối.
Ông chủ kia cũng không nổi giận, ngược lại còn tung cho cậu một cành ôliu: “Đại ngôn thì sao? Nhưng chỉ kí tạm thời 3 tháng thôi, muốn thêm thì phải xem doanh số.”
Trần Trản nói thẳng sự thật: “Tôi không định phát triển bên giới giải trí nên lực ảnh hưởng trong tương lai rất ít.”
“Không sao,“ ông chủ kia cười nói: “Đây chỉ là một thương hiệu nhỏ mới ra mắt mà thôi, dùng phong cách bình thường không được đâu.”
Ông ta cố ý ngừng lại vài giây, Trần Trản yêu cầu xem sản phẩm trước.
Ông chủ cũng rất sảng khoái đồng ý với cậu, kêu cậu đưa địa chỉ hai ngày nữa sẽ gửi đến.
Hệ thống không thể tưởng tượng nổi: [Vậy mà cũng có người tìm tới cửa?]
“Ừm.”
Cậu lãnh đạm đáp lại một chữ.
Thật ra Trần Trản còn đoán rằng trong mấy ngày tới sẽ có thêm mấy người liên hệ với cậu nữa. Nhóm người của Thác Hải thì đã quen với cậu rồi, quý nhân đều hay quên nên hiện tại cậu nhắn tin cũng để nhắc nhở sự tồn tại của bản thân cho họ.
Giá trị thương mại trên người cậu thật sự không thấp chút nào, trừ Hướng Tây và vài thương hiệu quảng cáo trò chơi, vì vẫn chưa tiến hành mở rộng quảng cáo nên vẫn chưa thu hút được người qua đường. Chỉ cần sản phẩm không quá tệ, lại muốn tuyển một người phát ngôn cá tính một chút thì việc chọn cậu đương nhiên hơn so với việc chọn một minh tinh không hot nào đó.
Bình thường cuộc nói chuyện của hệ thống và Trần Trản đều kết thúc bằng sự im lặng đột ngột của hệ thống.
Nhưng lần này thì khác.
[Hệ thống: Tôi sắp nghỉ hưu rồi.]
Giọng nói bình tĩnh trầm ổn nhưng đầy sức sống xuyên vào lỗ tai của cậu, Trần Trản bình tĩnh đáp lại: “Tiếp tục xạo đi.”
[Hệ thống: Nghỉ hưu vì bệnh.]
Sau khi nhận dẫn một ký chủ như vậy, nó cố tình đi kiểm tra tinh thần. Kết quả nhận được là phương diện tinh thần có vấn đề, có thể về hưu sớm.
Trần Trản trầm mặc một chút, nói: “Chúc mừng.”
[Hệ thống: Nhờ phúc cậu, nhờ phúc cậu cả. ]
Cuộc đối thoại đột nhiên im bặt nên Trần Trản đoán là nó không chờ nổi mà vội chạy đi làm thủ tục từ chức rồi. Cũng được, năm mới đổi người mới.
Đi bộ dưới mưa là tự làm khó cơ thể, nhưng khi tuyết rơi rồi bọc bản thân kín mít lại sau đó đi bộ nhìn ngắm phong cảnh của thế giới thì nó lại là một cảm giác khác.
Bởi vì đã viết xong, Trần Trản đi ra khỏi hơi ấm trong nhà rồi dẫm lên tuyết mềm mại trên đường.
Còn chưa đi ra tiểu khu thì đã có một trận gió lạnh thổi thẳng vào mặt cậu. Trong phúc chốc Trần Tràn cảm thấy não của mình bị lừa đá rồi nên mới đi ngắm tuyết rơi vào ban đêm như này. Khi cậu chậm chạp quay trở về phòng, ông cụ nghe được tiếng bước chân thịch thịch đi lên lầu còn cố ý mở cửa ra nhìn cậu một cái.
Hai má cậu đỏ bừng khiến người ta không phân biệt là do lạnh hay do chạy bộ, ông cụ nhìn thấy vậy thì sửng sốt hỏi cậu: “Tập thể dục hả?”
Trần Trản cười khan hai tiếng rồi xua xua tay đi về phòng.
Kể cũng hài, trở về môi trường ấm áp như này cậu đột nhiên cảm thấy ngồi xuống gõ chữ cũng là một loại hưởng thụ, cho dù cậu chẳng có ý tưởng gì cả.
Dừng cập nhật là chuyện không thể nào, Trần Trản ngồi xuống trước máy tính, tốc độ gõ chữ so với thường ngày chậm hơn rất nhiều—
Nữ Thần đang đứng ở đỉnh cao sự nghiệp, nên sau khi đính hôn thì vẫn chưa kết hôn ngay.
Em không kết hôn, vậy đến khi nào lốp xe dự phòng là tôi mới được sinh ra chứ?
Vì có thể để cho em quyết tâm kết hôn sinh con trong khi đang nổi, tôi quyết định dùng chiến thuật đường vòng.
Tôi canh giữ ở cửa của tập đoàn Lâm Thị tận 3 ngày liền, cuối cùng cũng gặp được một lần Lâm Trì Ngang không mang theo bảo vệ. Tôi cách hắn khoảng chục mét, lòng tôi đau đớn tựa như bị xé toạc.
Hắn vĩnh viễn là tây trang giày da, bộ dạng kiêu ngạo, làm bật lên sự yếu kém tự ti của người khác.
Vì từng vào đồn do gửi tin nhắn quấy rối, hắn cũng biết đến sự tồn tại của tôi.
“Lại là cậu?” thanh âm lạnh nhạt tràn ngập chán ghét.
“Chỉ mới đính hôn thôi mà, Khương Dĩnh vẫn chưa phải là phụ nữ có chồng, tôi có quyền được theo đuổi cô ấy.”
Lâm Trì Ngang cười nhạo một tiếng: “Phép khích tướng?”
Bị nhìn thấu tâm tư nên trong lòng tôi rất căng thẳng.
“Tuy rằng không biết cậu tính toán cái gì” hắn tươi cười châm chọc: “Nhưng tôi ghét nhất là bị người ta uy hiếp.”
Tôi ngẩn người nhìn hắn: “Rồi sao?”
Hắn từ bên cạnh tôi cất bước rời đi, chỉ để lại một cái liếc mắt lạnh lùng.
Ba tháng sau đó, ngay cả giới truyền thông bắt thông tin nhanh như gió cũng không thả ra tiếng gió nào nói về việc nữ thần sẽ lui ẩn vì tình.
Lúc đầu tôi cho rằng hắn sợ tôi giở trò quỷ sau lưng nên mới lùi lại ngày kết hôn, nhưng sau đó tôi dần cảm thấy không đúng lắm nên mới đi tìm một chuyên gia cố vấn tình cảm.
Cuối cùng đưa ra một kết luận khiến người ta khó chịu, nhà gái đang rối rắm còn nhà trai lại không đành lòng làm chậm trễ sự nghiệp của đối phương. Thành ra không hẹn mà cùng lấy tôi ra làm cái cớ mà thôi.
Ý tưởng trước đó ngay lập tức sụp đổ, lốp xe dự phòng không biết phải đến ngày tháng năm nào mới có thể ra đời... So với việc làm quân tốt thí cho tình yêu của bọn học thì thà rằng trở thành kết tinh tình yêu!
Ngày tuyết rơi như này thì thích hợp đi ngủ, sau khi đăng lên thì Trần Trản rụt người vào trong chăn ấm áp làm tổ ngay.
Nhưng đọc truyện chơi game đêm khuya lại có khối người.
Cậu ngủ rất ngon lành nhưng khu bình luận thì không có lấy một phút yên ổn nào.
“Mỗi lần Lâm Trì Ngang lên sàn đều có phần miêu tả nhân vật, còn nhiều hơn cả ảnh hậu.”
“Đúng vậy, bề ngoài lúc nào cũng đẹp đẽ, nói chuyện thì luôn luôn lạnh lùng, nụ cười thì luôn luôn trào phúng. Tôi cực kì nghi ngờ tác giả lôi hắn ra để ăn gian cho đủ từ.”
“Ác quá! Tổng giám đốc Lâm cướp đi người phụ nữ mà tác giả yêu mến, thế là tác giả không ngừng bơm nước vào hắn[1]!”
[1] “恶毒! 林总裁抢走了作者心爱的女人, 作者就一个劲的给他注水!”
Rạng sáng, Trần Trản bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
“Bị điên hả?” Thấy rõ người gọi điện thoại tới, giọng nói Trần Trản hơi khàn mang theo một ít ý giận.
Đầu kia của điện thoại ẩn chứa ý lạnh lẽo tròn thanh âm không thua kém chút nào: “Sắp tết đến nơi rồi mà cậu không thể ngừng chút à? “
Trần Trản theo bản năng nhìn hot search nhưng lại không thấy tên của Lâm Trì Ngang nên không khỏi nhíu: “Mắc chứng hoang tưởng bị hại à?”
Lâm Trì Ngang cười lạnh: “Nhìn kỹ vào.”
Trần Trản kéo ra từ đầu nhìn đến đuôi, cơ bản đều là về minh tinh cùng mấy chương trình mừng xuân.
“Cái nằm ở mười ba.” Lâm Trì Ngang nhắc nhở cậu.
Trần Trản xoa xoa mắt tập trung nhìn vào ——
#Tẩy chay thịt bơm nước #
[Lâm Đại Bạch: Tôi mặc kệ, sau này mỗi lần tác giả viết đến Lâm Trì Ngang không được dùng tính từ miêu tả, nếu không tôi sẽ báo cáo.]
[Chuột và Mèo: Tốt nhất cũng bỏ qua luôn tả mặc cái gì đi, tôi không có hứng thú với loại tây trang tổng tài này.]
[Tiểu Khả Ái A Phiêu: Mỗi người chung tay chống nạn thịt bơm nước, ai cũng có trách nhiệm.]
...
Ánh mắt cậu chững lại vài giây, dùng tay che lấy đôi mắt thở dài xa xăm, thật ra có vài cư dân mạng còn có thiên phú viết truyện hơn cậu nữa.
“Suy nghĩ đến hướng tốt hơn đi,“ Trần Trản do dự một chút rồi mới chậm rãi nói: “Danh tiếng không cần thối năm ngoái anh gánh trọn một năm, giờ được rửa sạch rồi nè.”
Chưa nói hết câu thì bên kia đã cúp điện thoại trước.
Trần Trản ngồi dậy xoa xoa mi tâm, dần dần cũng hết buồn ngủ.
Cửa sổ không đóng chặt nên gió lạnh thổi ùa vào bên trong làm cậu hắt xì hai cái liên tụctục, Trần Trản nhìn lên trần nhà phát ngốc, suy tư không biết là bị cảm rồi hay là có người đang mắng cậu.
Trên thực tế thì người mắng cậu nhiều đến mức đếm không hết, nhưng cũng có một người muốn lấy lòng cậu.
Ân Vinh Lan định đêm giao thừa sẽ xin lỗi.
Thứ nhất là anh với Trần Trản đều không có người thân gì cả, cùng nhau đón Tết cũng là một lựa chọn không tồi. Thứ hai là bỏ cái cũ để đón cái mới, khả năng được tha thứ vào hôm đó khá cao.
Vì thế nên Ân Vinh Lan bao trọn khách sạn xa hoa nhất của thành phố, tìm nghệ sĩ violin nổi tiếng đến để biểu diễn tối hôm đó.
Không chỉ vậy, anh còn đột nhiên nảy ý định đặt trước hoa tươi đẹp nhất tốt nhất rồi vận chuyển về đây bằng máy bay.
Động thái lớn như vậy dĩ nhiên sẽ bị mọi người chú ý tới. Lúc dùng cơm trưa, nữ đồng nghiệp xinh đẹp vây quanh Tiểu Triệu – người mới lên chức trợ lý tổng giám đốc không lâu, hỏi: “Nghe nói tổng giám đốc đặt bao hết mời một người ăn cơm, có thật không vậy?”
Tiểu Triệu cười thần bí rồi lấy bừa hai phần cơm, trước khi đi còn làm động tác im lặng với cô.
Anh ta vừa đi, nữ đồng nghiệp liền xoay qua nói với bạn bè: “Nói cho cô một bí mật nè, sếp của chúng ta vung tiền như rác, bao trọn khách sạn Đức Mã còn mời nghệ sĩ đàn violin.”
Tâm tư của người bạn kia cũng rung động, lúc tan tầm nói chuyện với đồng nghiệp khác, kể sơ lược ngắn gọn: “Tổng giám đốc sắp cầu hôn rồi.”
Lúc này có người thứ ba nhập cuộc, ghé sát vào nói: “Thật đó. Tôi có một người bạn làm ở Đức Mã, nghe bảo hôm nay vừa giao tới một lô hoa hồng vàng tươi rói luôn.”
Nữ đồng nghiệp buồn bực: “Nhưng tôi nhớ rõ ràng trong ngôn ngữ loài hoa thì hoa hồng vàng tượng trưng cho lời xin lỗi mà.”
Ngày hôm sau, trong công ty truyền tin nhau việc tổng giám đốc bọn họ phạm phải sai lầm mà đàn ông nào cũng mắc phải, vì để làm lành với bạn gái, cứu vớt tình yêu của cô nàng nên định cầu hôn tỏ rõ thái độ.
Tốc độ phạm vi lưu truyền đi của tin đồn đôi khi còn vượt qua tưởng tượng của con người.
Một nữ đồng nghiệp trong công ty có em gái làm ở tập đoàn Lâm Thị. Khi đang cùng chị em bàn tán thì vừa lúc bị Lâm Trì Ngang đi qua nghe được.
Không bị những tin tức không thực tế làm cho bối rối, Lâm Trì Ngang tạm đoán ra được nguyên nhân nên ôm thái độ bông đùa gửi một tin nhắn cho Trần Trản:
[Nếu một người có quan hệ rất tốt với cậu nhưng lại lừa gạt cậu sau đó lại cầu hôn, cậu sẽ làm gì?]
Rất nhanh tin nhắn đã được trả lời:
[Chuyện này còn phải xem nước mình có ủng hộ minh hôn không.]
HẾT CHƯƠNG 38
Link WP: https://caibenho.wordpress.com/2022/04/24/sknpps-chuong-38/