Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 114: Chương 114: Anh trai muốn bỏ nhà ra đi






"Đi theo lão đại đúng là có lộc ăn!" Hết giờ học, Tề Trừng gặm mấy miếng trái cây còn sót lại, sướng đến mức mắt sắp nheo thành đường cong.

"Nhu này, trái cây nhà cậu không phải ngon thường đâu, mấy loại bán trước cổng trường căn bản không cùng đẳng cấp."

"Để hôm nào tớ sẽ mang cho cậu một ít." An Nhu vắt ngang áo khoác của Mạc Thịnh Hoan lên đùi, mau chóng thu dọn cặp sách.

"Lão đại lại cầm điện thoại của cậu đi chạy bộ rồi hả?" Tề Trừng thò người qua, cười hì hì nhìn cái bụng của An Nhu: "Người làm ba nuôi như tớ không có cơ hội để thể hiện sức hấp dẫn không thể chối từ của mình rồi."

"Chờ con nuôi của cậu chào đời, cậu nhớ chuẩn bị quà mừng là được." An Nhu cũng không thèm khách khí: "Phải chuẩn bị hai phần đấy."

"Hai phần?" Tề Trừng chưa kịp phản ứng lại đã thấy An Nhu đeo balo bước ra khỏi lớp, trên tay còn cầm theo áo khoác của lão đại.

An Nhu vốn định đi đến sân thể dục tìm chú Mạc, nhưng vừa ra khỏi lớp đã bắt gặp đối phương đang đứng dựa bên cửa sổ.

Cửa sổ nửa hé mở một khe nhỏ, cơn gió ngày hè thổi qua mái tóc người đàn ông, ánh mặt trời chói chang đậu bên khung cửa sổ, đứng ở đây vẫn thấp thoáng nghe được tiếng cười đùa rộn rã của sinh viên dưới lầu.

An Nhu chăm chú nhìn người đàn ông đi ngược chiều sáng, đạp lên cái nắng chiều bước chầm chậm từng bước về phía cậu. Ở người đàn ông toát lên khí chất thanh cao thoát tục, tầm mắt thủy chung dán vào người cậu, từ đầu đến chân tản ra vầng sáng thánh khiết như một vị thần cao quý.

Khung cảnh đẹp như mơ, An Nhu sợ rằng sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ quay về cuộc sống như địa ngục thuở ban đầu.

Cậu giơ tay tự nhéo mình một cái thật mạnh, đau điếng nhưng không tỉnh lại.

"Sao vậy em?" Mạc Thịnh Hoan xoa đỉnh đầu cậu thiếu niên, trong giọng nói khó nén nỗi nghi hoặc.

"Em đang ngẫm xem có phải là mình đang nằm mơ hay không." An Nhu ngẩng đầu nở nụ cười rạng rỡ với Mạc Thịnh Hoan: "Chú Mạc đẹp trai quá đi à!"

Đáy lòng người đàn ông mềm mại như muốn tan chảy, cúi người hôn sượt qua gò má An Nhu, mùi hương thanh mát thoang thoảng trên cơ thể như muốn dụ dỗ cậu phạm tội.

An Nhu theo bản năng liếc nhìn camera ở góc hành lang, nhưng ngay sau đó chợt nhớ đến hai người họ đã đăng ký kết hôn, đã là bạn đời hợp pháp thì còn sợ cái gì nữa.

Cậu nghiêng đầu, không kiêng dè chỉ tay vào một bên má còn lại với Mạc Thịnh Hoan.

"Bên này cũng muốn nữa cơ!"

Ánh mắt ông chú lộ rõ sự cưng chiều, thỏa mãn yêu cầu của An Nhu, một nụ hôn rất đỗi dịu dàng rơi xuống nửa gò má bên kia.

Không đợi cậu mở miệng, Mạc Thịnh Hoan đã thừa thắng xông lên. Bắt đầu hôn dọc theo trán, dời xuống chóp mũi, dừng lại trên cằm, cuối cùng vòng lên đôi môi đỏ mọng. Mỗi nụ hôn chỉ vờn nhẹ rồi tách ra, giống như cánh bướm lượn qua mặt nước.

Bờ môi cậu thiếu niên man mác mùi thơm tự nhiên của trái cây, đâu đó còn vương chút vị ngọt của sữa dừa, cặp môi ngon mềm như miếng bánh tráng miệng ngọt đến tận răng.

An Nhu cảm giác như môi mình hết bị cắn lại bị liếm, cơn tê dại xộc thẳng xuống sống lưng, hai bên lỗ tai dần dần nóng ran.

Bên này, cuối cùng Tề Trừng cũng giải quyết xong mớ trái cây còn thừa, ném cái hộp không vào thùng rác, vừa đi tới cửa lớp đã chứng kiến đôi chồng chồng nọ đang đứng trên hành lang hôn nhau quên trời quên đất.

Mặc dù đã tan học được một lúc, vả lại bây giờ trên hành lang cũng không có bao nhiêu người, nhưng bầu không khí yêu đương trực tiếp kích thích đến trung khu thần kinh não bộ của chó độc thân lâu năm.

Cảnh tượng trước mắt đẹp như tranh vẽ, cậu thiếu niên đeo cặp sách trên lưng phối với người đàn ông tuấn tú trưởng thành trầm ổn, khỏi phải nói xứng đôi đến cỡ nào.

Tề Trừng tự ôm lấy thân mình, lặng lẽ sưởi ấm đoá hoa mẫu đơn của Tổ quốc.

(*) Hoa mẫu đơn: ngôn ngữ mạng bên Trung

+ Hoa (Hoa Bối): sản phẩm thẻ tín dụng ảo cho phép thanh toán tín dụng trên nền tảng Alipay (dịch vụ thanh toán di động lớn nhất Trung Quốc), trực thuộc công ty Ant Group.

Người dùng sẽ được đề xuất các mức tín dụng tối thiểu từ 500 tệ => 50 ngàn tệ (~1tr7 => ~170tr). Họ có thể tiêu trả trước số tiền tín dụng, bên cạnh đó mỗi tháng phải hoàn tiền lại theo hạn mức quy định. Đây được xem như hình thức mua sắm "xài trước trả sau".

+ Mẫu (mẫu thai) + Đơn (đơn độc): độc thân từ trong bụng mẹ.

=> Hoa mẫu đơn dùng để chỉ những người ế lâu năm và hàng tháng phải chi trả các khoản nợ, túm lại là đã nghèo lại còn ế.

Mắt thấy đám bạn về muộn sắp bước ra khỏi lớp, Tề Trừng mất tự nhiên quay đầu đi, mạnh mẽ tằng hắng giọng vài cái.

Nghe được tiếng động, An Nhu giật mình xoay người lại. Nhìn thấy Tề Trừng đứng quay lưng về phía mình, chưa kể còn có đám bạn đúng lúc đi ra từ phòng học, gương mặt cậu tức khắc nóng phừng.

Mạc Thịnh Hoan trả điện thoại cho An Nhu, gỡ balo trên người cậu xuống xách bằng một tay, còn tay kia đan vào tay cậu, cả hai thong thả dạo bước trên sân trường.

"Chú Mạc, hội nghị hôm nay diễn ra thuận lợi chứ?" An Nhu sực nhớ tới chuyện chính.

Mạc Thịnh Hoan gật đầu nhẹ, thoạt nhìn không muốn nói nhiều về việc này.

Trái lại An Nhu có thể hiểu được phần nào. Dù sao hiện tại ông cụ Mạc đã bàn giao một nửa số cổ phần trong tay mình cho Mạc Thịnh Hoan, dám chắc một nhà Mạc Thịnh Khang và cả Mạc Đóa Đoá sẽ làm ầm lên.

Đều là con của ông cụ Mạc, dựa vào đâu mà bên trọng bên khinh.

Ngoài ra còn có các cổ đông khác trong công ty. Trước đây ông cụ Mạc đã chỉ định Mạc Thành Hoàn là người thừa kế chính thức, nhưng bây giờ đột nhiên đổi người, có khi nào sẽ khiến một số người sản sinh bất mãn hoặc không hài lòng hay không đây.

Nhưng thái độ của chú Mạc tỏ rõ không muốn đề cập sâu đến chuyện này, có lẽ sợ cậu lo nghĩ quá nhiều.

An Nhu thầm nghĩ, cho dù chú ấy có nói ra thì chưa chắc cậu đã giúp được gì.

Trong giới danh gia vọng tộc ở Tấn Thành, tin tức người cầm quyền nhà họ Mạc đã đổi chủ chẳng khác gì ném một hòn đá xuống mặt hồ tĩnh lặng, những gợn sóng lăn tăn bắt đầu loang ra bốn phía. Nhờ có khoảng thời gian Mạc Thịnh Hoan tạm thời đảm nhiệm chức vụ tổng tài làm bước đệm, pha chuyển giao quyền lực này hoàn toàn nằm trong dự kiến của nhiều người.

Gia đình ba người của Mạc Thịnh Khang hiếm khi yên phận một thời gian. Trương Vân không dám chường mặt về nhà mẹ đẻ, Mạc Thịnh Khang không tiêu xài hoang phí suốt tuần liền, còn Mạc Thành Hoàn thì nhốt mình trong phòng không chịu gặp ai.

Chuyện lớn như thế đương nhiên người nhà họ Bạch cũng có nghe nói đến. Kể từ hôm An Nhu tới nhà cùng ăn một bữa cơm rồi sau đó ra về, Triệu Minh Nguyệt vẫn luôn lo lắng không yên, hầu như mỗi ngày đều than thở bên tai Bạch Sùng Đức những câu đại loại như "An Nhu ốm đến phát hoảng, cũng không biết bây giờ thằng bé sống ra sao."

Than ngắn thở dài nhiều lần, Bạch Sùng Đức rơi vào đường cùng đành nhấc máy gọi điện cho An Nhu. Khi được cho hay cả hai đã dọn vào căn hộ cao cấp, vợ chồng nhà họ Bạch bèn hỏi thử có thể tới thăm hai người được không.

An Nhu vui vẻ đồng ý mà không cần suy nghĩ.

Vợ chồng nhà họ Bạch cố ý chuẩn bị một đống đồ bổ cho cả hai, Bạch Tiêu đi đằng sau phụ trách xách đồ. Hai cánh tay nặng trịch không nhấc lên nổi, trên người có thể sánh ngang với cái giá treo nhóc quần áo, thiếu điều còn muốn treo thêm lên cổ.

Tiếp đón người nhà họ Bạch vào nhà, thím Dương bưng ra đĩa trái cây đã được gọt sẵn, pha trà rót nước, bày một số món điểm tâm lên bàn, loay hoay bận tối mắt tối mày.

Triệu Minh Nguyệt vừa gặp An Nhu đã nhận ra cậu có da có thịt hơn hồi trước, nỗi lo âu trong lòng cũng vơi nhẹ đi.

"An Nhu, gần đây ăn uống có được không?" Bạch Sùng Đức nhìn cậu bằng ánh mắt hiền từ.

"Tốt lắm ạ, dạo này sức ăn của cháu mạnh hơn hẳn." An Nhu cười đáp lời, đưa mắt nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh.

"Ngày nào chú Mạc cũng chuẩn bị cho cháu rất nhiều đồ ăn vặt, cháu đã tăng lên tận mấy ký."

"Ăn được là tốt." Bạch Sùng Đức gật đầu: "Ba nghe nói sắp thi cuối kỳ, bài vở trên lớp thế nào?"

"Đã có lịch thi, bắt đầu từ tuần sau." An Nhu lúng túng gãi đầu: "Gần đây cháu thường xuyên bị mất tập trung, có lẽ sẽ không phát huy tốt như đợt trước."

"Có cố gắng là được rồi." Bạch Sùng Đức không đặt nặng chuyện thi cử.

"Sao lại bị mất tập trung?" Dì Triệu quan tâm hỏi: "Có phải áp lực quá lớn không?"

An Nhu chớp mắt: "Chắc là vậy ạ."

"Thời còn đi học, trước khi bước vào phòng thi anh cũng hay bị căng thẳng lắm." Bạch Tiêu truyền thụ kinh nghiệm cho An Nhu: "Anh sẽ chuẩn bị một ít chocolate đen hoặc trà xanh để em bổ sung năng lượng, từ đó có thể tăng khả năng tập trung sự chú ý."

An Nhu ngoan ngoãn gật đầu.

Nghe cuộc đối thoại của hai anh em, dì Triệu không giấu được ý cười bên khóe môi. Lấy một miếng trái cây để trên bàn, vừa bỏ vào miệng đã cảm nhận được vị thơm lừng, khác với trái cây bình thường vẫn hay ăn.

"Sùng Đức, anh cũng ăn thử đi." Dì Triệu đút cho chồng mình một miếng trái cây, Bạch Sùng Đức ăn xong không khỏi ngạc nhiên: "Rất ngon."

Thím Dương thấy vậy bèn chủ động giải thích: "Đây là trái cây được cậu chủ Thịnh Hoan đặt mua từ nước ngoài, nghe nói gọi là giống trái cây thuần thiên nhiên gì đó. Không với thuốc trừ sâu, không bón phân hoá học và không sử dụng thuốc diệt cỏ. Đảm bảo an toàn cho sức khoẻ."

"Bảo sao mùi vị khác hẳn." Dì Triệu gật đầu nói: "Tôi từng ăn trái cây thuần thiên nhiên, ở nước ngoài không bán cho tư nhân mà chỉ cung cấp riêng cho khách sạn năm sao, có muốn mua cũng không mua được."

An Nhu nhìn thoáng qua Mạc Thịnh Hoan, cậu không ngờ ngay cả trái cây mình ăn hằng ngày cũng được chú Mạc lựa chọn tỉ mỉ.

Người nhà họ Bạch ở lại ăn cơm, dì Triệu nhìn một lượt các món trên bàn, linh tính mách bảo có chỗ nào đó không ổn, nhưng rốt cuộc không thể nói được là ở đâu.

Sau bữa cơm, Bạch Sùng Đức và Mạc Thịnh Hoan ngồi ở phòng khách bàn chuyện liên quan đến nhà họ Mạc. Bạch Tiêu đi xem nội dung ôn tập của An Nhu, dì Triệu rảnh rỗi nói chuyện phiếm với thím Dương, sẵn tay phụ vài việc lặt vặt trong khả năng cho phép.

"Bạch phu nhân đi nghỉ ngơi đi, mấy việc này cứ để tôi làm." Thấy dì Triệu bắt đầu giành công việc với mình, thím Dương cảm giác như thời gian quay trở lại lúc đối phương còn ở biệt thự.

"Tính tôi không ngồi yên một chỗ được." Triệu Minh Nguyệt hào sảng cười: "Từ hồi còn bé tí, ba tôi đã bắt tôi phải vào bếp phụ ông ấy việc bếp núc, còn dạy tôi đạo lý làm người phải biết đối nhân xử thế. Đến tận bây giờ tôi vẫn không sửa được, hễ thấy người khác làm này làm kia lại muốn giúp một tay."

"Ông Triệu dạy bảo tốt quá." Thím Dương không nhịn được cảm thán.

"Cái này để ở đâu đây?" Dì Triệu cầm nửa túi mộc nhĩ còn thừa.

"Cất vào trong căn phòng kia đi." Thím Dương chỉ tay về một hướng.

Dì Triệu đi vào phòng, không thấy chỗ cất nguyên liệu nấu ăn đâu mà chỉ thấy trong phòng có một cái tủ mát bảo quản thuốc, bên trong đựng không ít chai nọ lọ kia.

(*) Tủ mát bảo quản thuốc:



Chẳng phải Mạc Thịnh Hoan đã khỏe rồi sao?

Còn đang uống thuốc à?

Dì Triệu bước tới xem, bỗng dưng phát hiện thuốc trong tủ không phải là loại chuyên dùng để điều trị bệnh tâm thần.

"Vitamin B9?" Dì Triệu phân biệt hiệu thuốc: "Vitamin tổng hợp?"

Triệu Minh Nguyệt lấy ra một lọ vitamin B9, vậy mà đã dùng được non nửa.

Dì Triệu từng mang thai nên thừa biết những loại thuốc này dùng để làm gì.

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Triệu Minh Nguyệt suýt nữa hét lên sợ hãi, liên tục hít thở mấy hơi thật sâu để ổn định tinh thần. Dì Triệu vội vàng cầm lọ vitamin B9 chạy đi tìm Bạch Sùng Đức, sau một hồi khoa tay múa chân loạn xạ vẫn không thốt nên lời.

Bạch Sùng Đức khó hiểu nhìn người vợ có dấu hiệu sang chấn tâm lý nhà mình.

Nhận ra lọ vitamin B9 trong tay dì Triệu, Mạc Thịnh Hoan im lặng không nói gì.

Lúc này trong thư phòng, An Nhu đang cùng Bạch Tiêu đánh dấu trọng điểm ôn tập cuối kỳ, hai người vui vẻ tán gẫu về chuyện thi cử. Khi nói đến chiến tích xuất sắc lấy được điểm A+ tất cả các môn của Bạch Tiêu, An Nhu tỏ vẻ mình thật sự hâm mộ muốn chết.

"Mấu chốt để học giỏi là phải có động lực." Bạch Tiêu ấp úng tiết lộ bí quyết đạt điểm cao tuyệt đối của mình.

"Động lực ư?" An Nhu nóng ruột muốn đạt được điểm cao: "Làm sao để có động lực?"

Khuôn mặt Bạch Tiêu hơi đỏ ửng: "Lúc anh và Hạc Minh Sơn ở bên nhau, mỗi lần gặp phải vấn đề khó giải quyết, không còn cách nào khác đành dựa vào thành tích thi cử."

Đây là lần đầu tiên cậu được chứng kiến một mặt khác của Bạch Tiêu, lòng hiếu kỳ lập tức bị khơi dậy.

"Vấn đề gì mà khó giải quyết?"

Bạch Tiêu nhìn chằm chằm An Nhu, lát sau mới nghẹn ra vài chữ.

"Vị trí... trên dưới."

Mới đầu An Nhu còn chưa kịp thông não, nhưng sau đấy thấy được biểu cảm của Bạch Tiêu, trong đầu cậu chợt lóe lên một tia sáng, hai mắt mở to không dám tin.

Ngay từ lần đầu tiên gặp nhau, An Nhu đã cảm thấy một trong hai người họ không giống người nằm dưới.

Theo như cách nói của Bạch Tiêu, có nghĩa là... ai thi thấp điểm hơn thì sẽ bị đè sao?

Chẳng trách không chăm học là không được!

An Nhu nhất thời khám phá ra động lực khiến Bạch Tiêu full A+ mỗi lần thi.

Nhưng không phải hai con người này đã chia tay từ tám đời rồi à, thế biểu hiện mất tự nhiên của Bạch Tiêu là sao đây.

Ánh mắt hóng hớt của An Nhu lia tới trên người Bạch Tiêu.

Nhớ trước kia chính miệng Bạch Tiêu đã thừa nhận bấy lâu nay Hạc Minh Sơn luôn che giấu thân phận con nuôi của gia tộc Wilson, mà gia tộc Wilson từng sử dụng thủ đoạn đê tiện hãm hại Tập đoàn y tế Bách Thụy.

Tuy lúc đó Bạch Tiêu đã đề nghị chia tay, nhưng cậu biết hai người này sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy.

"Hạc Minh Sơn đã về Mỹ giải quyết một số thủ tục." Bạch Tiêu thở dài nói ra sự thật.

"Hắn nói với anh là sẽ cắt đứt quan hệ với bố mẹ nuôi, sau đó chờ anh tha thứ cho hắn."

An Nhu quét mắt qua cửa phòng, tâm trạng hơi kinh ngạc: "Ngài Bạch và dì Triệu có biết không?"

"Họ không biết." Bạch Tiêu hạ giọng: "Lúc trước anh từng nói với ba mẹ chuyện Hạc Minh Sơn là người của gia tộc Wilson. Bọn họ nhận định Hạc Minh Sơn tiếp cận anh là có ý đồ xấu, dặn anh nhất định phải giữ khoảng cách với hắn."

An Nhu cảm thấy vợ chồng nhà họ Bạch suy nghĩ như vậy cũng không phải không có lý.

"Nhưng anh muốn nghe theo con tim thử một lần." Bạch Tiêu cúi đầu: "Anh đã mua vé máy bay ngày mốt."

An Nhu mím môi, không khỏi lo lắng cho Bạch Tiêu. Nhìn kiểu gì cũng thấy như sắp xảy ra tình tiết kinh điển bỏ nhà theo trai.

"Em tuyệt đối đừng nói cho..."

Bạch Tiêu còn chưa nói dứt câu, cửa phòng đột ngột bị đẩy ra một cách thô bạo. An Nhu và Bạch Tiêu sững sờ tại chỗ, trợn mắt nhìn hai vợ chồng hừng hực khí thế đứng trước cửa.

Bạch Tiêu tái mặt, yếu ớt mở miệng: "Ba mẹ, nghe con giải thích..."

"A a a a!" Dì Triệu kích động vọt vào ôm chặt lấy An Nhu: "Con với chả cái, sao không chịu nói cho ba mẹ biết!"

Bạch Tiêu đực mặt ra, đỉnh đầu hiện lên đầy dấu chấm hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.