Khi An Lâm bò ra khỏi gầm bàn, toàn thân vẫn chưa hết mềm nhũn. Trông thấy Mạc Thịnh Hoan chỉ đang chia táo thành từng miếng nhỏ, cậu ta thở phào một hơi, lau mồ hôi trên trán.
"Gặp ác mộng hả?" An Nhu tiện tay lấy que tăm xỉa răng ghim một miếng táo, bỏ vào miệng nhai rộp rộp, sau đấy dùng que tăm mới xiên một miếng khác đưa cho An Lâm.
"Không ăn, không ăn." An Lâm xua tay lia lịa. Táo do chính tay Mạc Thịnh Hoan gọt, có cho cậu ta một trăm lá gan cũng không dám ăn.
An Nhu phát hiện dường như An Lâm có vẻ rất sợ chú Mạc, nhưng cậu cũng không nói gì thêm, ăn nốt miếng táo trên tay rồi đi vào nhà bếp xem nồi gà hầm.
Bữa cơm này An Lâm ăn trong nơm nớp lo sợ, vô tình hoặc cố ý ngồi cách Mạc Thịnh Hoan một khoảng xa nhất có thể. Ăn xong bữa cơm, lòng bàn chân An Lâm như được bôi mỡ, mau chóng cắp mông chuồn mất tiêu, An Nhu rơi vào hoang mang khó hiểu.
Con hàng này bị làm sao ấy?
Sang tuần mới, Mạc Thịnh Hoan vẫn không đến công ty đi làm, tiếp tục kiên trì với sự nghiệp đến lớp dự thính cùng An Nhu.
Đằng trước có một ông thần giữ của khiến cho mỗi lần Tề Trừng muốn bắt chuyện với An Nhu thì y như rằng đều không thành. Tề Trừng gấp đến nỗi vò đầu bứt tai, dưới tình thế không còn cách nào khác bèn xé một tờ giấy, viết vội mấy chữ lên đó, dè dặt khều nhẹ vào lưng An Nhu.
An Nhu quay đầu lại, đợi thấy mảnh giấy lập tức ngồi thẳng lưng lên, dựa người về sau, tay luồng qua sau người mò mẫm mặt bàn.
Tề Trừng tức tốc nhét mảnh giấy vào tay cậu.
An Nhu mở tờ giấy ra, trên giấy là một hàng chữ viết ẩu như cua bò.
[Cuối tuần trước có gặp mấy người bạn cùng trường, họ hỏi tớ sao gần đây không thấy cậu livestream nữa. Tớ phải trả lời thế nào đây?]
An Nhu nghĩ ngợi một hồi, cầm bút viết câu trả lời lên giấy.
[Tối nay tớ sẽ livestream, nhưng mà bác sĩ không cho tiếp xúc nhiều với máy tính trong thời gian dài. Chờ lần sau đi kiểm tra định kỳ, tớ sẽ hỏi kỹ lại bác sĩ. Cậu cứ nói với người khác là tớ đang bận ôn tập cuối kỳ.]
An Nhu nhìn giảng viên đang hăng say giảng bài trên bục giảng, lặng lẽ chuyền tờ giấy trở về theo đường cũ.
Xong việc, An Nhu theo bản năng quay qua nhìn Mạc Thịnh Hoan, chỉ thấy đối phương đang cúi đầu nhìn mình. Coi bộ chú Mạc đã thu hết mấy động tác nhỏ của cậu vào mắt.
Bị bắt quả tang hành vi lén lút chuyền giấy trong giờ học, An Nhu đành trưng ra nụ cười gượng gạo. Cậu chột dạ quay đầu về chỗ, đưa mắt nhìn thẳng bảng đen, vờ như người vừa làm việc riêng chẳng phải là mình.
Chốc lát sau, người đàn ông kế bên ném qua một mảnh giấy được gấp vuông vắn.
An Nhu hết nhìn Mạc Thịnh Hoan nghiêm túc ngồi cạnh lại ngước nhìn giảng viên trên bục giảng, ôm tâm thế tò mò lén mở ra xem. Đập vào mắt là hai trái tim lồng vào nhau.
Cậu không nhịn được cười tủm tỉm, đắn đo giây lát rồi quyết định nắn nót viết hai chữ "Chú Mạc" lên giấy, cuối dòng còn vẽ thêm một hình trái tim nho nhỏ. Dưới mi mắt của giảng viên, chớp thời cơ trả lại mảnh giấy.
Một chốc sau mảnh giấy lại được chuyền qua.
Trên giấy ghi hai chữ "Nhu Nhu", bên cạnh còn vẽ một hình người chibi ôm trái tim.
An Nhu nhìn nội dung trên mặt giấy, hồi sau mới đột nhiên ý thức được vấn đề.
Chú Mạc biết viết chữ rồi!
Không rõ đối phương bắt đầu luyện chữ từ khi nào, nói không chừng trong lúc chú ấy cố gắng mô phỏng cách ký tên của mình thì dần dần khôi phục khả năng đọc viết chữ.
Bình thường chú Mạc không có cơ hội để trổ tài, nhưng chắc do lúc nãy thấy cảnh cậu và Tề Trừng chuyền giấy cho nhau nên mới sực nảy ra ý định tương tự.
An Nhu kiềm chế cơn kích động trong lòng, ngắm nghía thật kỹ hai chữ "Nhu Nhu" được viết trên giấy. Bút lực chú Mạc mạnh mẽ, sờ vào mặt sau của trang giấy còn có thể cảm nhận được chữ viết nổi cộm lên.
Lực tay cũng không kém cạnh nên khi viết dùng sức rất nhiều, nét chữ toát lên sự uyển chuyển phóng khoáng, đẹp không chỗ chê.
"Chú Mạc giỏi quá đi!" An Nhu không tiếc lời khen ngợi, đợi giảng viên xoay người đi lập tức dúi tờ giấy vào tay Mạc Thịnh Hoan.
Một lát sau mảnh giấy lại được chuyền qua, An Nhu nhanh chóng mở ra xem. Trên giấy vẽ hai hình người chibi, một người hôn lên má người kia, trên đầu còn viết một chữ "chụt" để phối hợp với hiệu ứng âm thanh.
An Nhu nhịn cười, nghiêng đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan, chỉ thấy người đàn ông nghiêm túc ưỡn ngực thẳng lưng, hai tay gập vào nhau để trên bàn, mắt hướng về phía bảng đen.
Lỗ tai An Nhu đỏ bừng, kẹp tờ giấy vào trong sách, tiếp tục chăm chú nghe giảng bài.
Đến chiều, áo chống bức xạ mà cậu đặt mua trên mạng đã giao đến nhà. An Nhu mặc bên trong quần áo để bảo vệ bụng, chuẩn bị xong xuôi mới bắt đầu livestream.
(*) Áo chống bức xạ:
Nhưng livestream chưa được nửa tiếng đã rời khỏi chỗ muốn đi vệ sinh, ngồi tầm một tiếng thì chợt nhớ ra lời dặn của bác sĩ nên đứng dậy hoạt động tay chân. Đến khi kết thúc livestream, An Nhu ê ẩm cả thắt lưng.
Mạc Thịnh Hoan ngồi ở bàn đối diện, tập trung gõ lạch cạch gì đó trên laptop. Thấy An Nhu không được thoải mái cho lắm, vội vàng đi qua bế cậu thiếu niên ôm về phòng ngủ, cẩn thận xoa bóp chỗ bị đau giúp cậu.
Cửa phòng ngủ bị gõ hai cái, Mạc Thịnh Hoan đi ra mở cửa. Thím Dương chần chừ đứng trước cửa, tay bưng bát canh nóng hổi.
"Cậu An, canh đã hâm nóng vài lần, cậu uống một chút nhé?"
An Nhu ngồi dậy, cùng Mạc Thịnh Hoan đi xuống nhà bếp uống canh. Hôm nay thím Dương nấu món canh cá trích, mùi thơm dậy lưỡi mà không hề tanh, trong canh có bỏ thêm một ít nấm tươi, hương vị cực kỳ ngon.
(*) Canh nấm cá trích:
An Nhu vui vẻ uống canh, thím Dương quay sang nhìn Mạc Thịnh Hoan.
"Cậu chủ Thịnh Hoan, hôm nay lão gia có ghé qua để hỏi khi nào cậu sẽ tổ chức đại hội cổ đông, tiện thể nhắc cậu nhớ gỡ block ngài ấy."
"Ba đã tới nhà sao?" An Nhu ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Sao ba không gọi cho con?"
"À, thím có nói cậu đã đến trường từ sớm, cậu chủ Thịnh Hoan thì đang đi học cùng cậu." Thím Dương mỉm cười trả lời.
"Lão gia nghe xong thì không vui lắm, còn càm ràm cậu chủ Thịnh Hoan cả ngày chỉ biết bám dính lấy cậu, không có chí tiến thủ."
An Nhu hơi khẩn trương: "Thím Dương, thím không nói cho ba biết chuyện con đã mang thai chứ?"
"Không đâu." Thím Dương liên tục xua tay: "Ở quê của thím có tục lệ tròn trăm ngày mang thai, trừ người chồng ra thì không được kể lung tung với những người khác."
An Nhu nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
"Ông bà xưa còn bảo người mang thai không được leo trèo cao, không được phép cầm kéo, không được để người khác đứng từ đằng sau vỗ vào lưng." Thím Dương cẩn thận dặn dò: "Cậu An nhất định phải chú ý kỹ."
"Con biết rồi." An Nhu không khỏi dở khóc dở cười. Không được leo trèo cao thì cậu hiểu, nhưng không được cầm kéo là sao?
"Cậu chủ Thịnh Hoan." Thím Dương nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan: "Trước khi đi lão gia có nhắn lại rằng nếu cậu vẫn không chịu nghe điện thoại, ngày mai ngài ấy sẽ tiếp tục chống gậy tới đây."
Mạc Thịnh Hoan cúi đầu nhìn điện thoại, lạnh nhạt "ừ" một tiếng với thím Dương.
Buổi tối trước khi đi ngủ, An Nhu lướt điện thoại một lúc lâu. Mạc Thịnh Hoan rửa mặt xong leo lên giường, vòng hai tay qua eo cậu thiếu niên, cách lớp áo ngủ nhẹ nhàng áp tai lên bụng cậu.
An Nhu cảm thấy hơi nhột nhột, cúi đầu nhìn mái tóc đen mượt của chú Mạc, cầm lòng không được giơ tay lên hết xoa lại sờ.
"Bây giờ còn chưa nghe ra được gì đâu."
"Nghe được." Giọng Mạc Thịnh Hoan rất khẽ, như thể sợ đánh thức bé con vậy.
An Nhu vô thức cong khóe môi. Nghĩ đến lần đầu lên chức ba, chắc hẳn cảm xúc trong lòng chú Mạc sẽ như thế này nhỉ.
Cẩn thận từng li từng tí, cõi lòng vỡ òa hạnh phúc, mỗi ngày đều trông ngóng con chào đời.
An Nhu không nỡ quấy rầy khung cảnh ấm áp trước mặt. Cậu để điện thoại xuống, nằm ngay người ra, vén áo ngủ lên cao để chú Mạc áp sát lỗ tai vài bụng lắng nghe một cách rõ hơn.
Lần này cậu có thể mặc sức xoa đầu Mạc Thịnh Hoan cho đã ghiền. Phải biết chiều cao của An Nhu hơi khiêm tốn, bình thường chỉ có mỗi mình chú Mạc trắng trợn xoa đầu cậu một cách tùy thích. Nhưng ngay lúc này đây, cuối cùng cậu cũng có cơ hội sờ đỉnh đầu chú ấy mà không cần bận tâm đến nỗi đau của mình.
Không biết đã qua bao lâu, An Nhu bừng tỉnh từ cơn ngủ gật, phát hiện trên người mình đang đắp thêm một tấm chăn. Cậu vén chăn lên, bất ngờ chứng kiến bộ dạng ai kia chôn đầu vào trong chăn, lặng lẽ giữ nguyên tư thế áp tai lên bụng.
"Chú Mạc." An Nhu được một phen dở khóc dở cười nhìn người đàn ông đầu bù tóc rối, gương mặt nghẹn đỏ bừng, hơi thở gấp gáp vì thiếu oxy, cậu lật đật lôi chú Mạc từ trong chăn ra.
"Hôm nay nghe đến đây thôi, chúng ta đi ngủ được không chú?" An Nhu hôn một cái ngọt xớt lên mặt Mạc Thịnh Hoan: "Chờ ít hôm nữa đến bệnh viện làm kiểm tra định kỳ, đến lúc đó cho chú nghe rõ đến từng nhịp tim luôn, thậm chí còn có thể thấy được hình hài của đứa trẻ."
"Ừm." Đáy mắt Mạc Thịnh Hoan chan chứa dịu dàng, một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt qua mặt nước chầm chậm rơi xuống cánh môi cậu, kế đến xoay người tắt đèn.
Nằm trong ổ chăn ấm áp, An Nhu chui vào lồng ngực Mạc Thịnh Hoan, mùi hương quen thuộc vờn quanh chóp mũi mang đến cho cậu cảm giác bình yên quá đỗi diệu kỳ. Lần trước cậu từng nói không thích mùi sữa tắm, từ sau lần đó chú Mạc bắt đầu không dùng dầu gội hay sữa tắm có mùi thơm nữa để thỏa mãn sở thích bé bỏng của cậu.
Nghĩ kỹ lại thì từ trước tới nay hầu như chú Mạc đều đồng ý vô điều kiện đối với mỗi một chuyện có liên quan đến cậu, hơn nữa còn làm tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cậu.
Chú Mạc ghi nhớ từng câu nói của cậu, chân thành lắng nghe mỗi một yêu cầu của cậu, toàn tâm toàn ý làm tất cả vì cậu. Cảm giác được người khác nâng niu trong lòng bàn tay đúng là ngọt đến tận tâm can.
An Nhu rúc vào lòng Mạc Thịnh Hoan, dáng vẻ thân mật y như động vật nhỏ quyến luyến chủ nhân của mình.
Mạc Thịnh Hoan kéo chăn lên cao, nhìn chằm chằm xoáy tóc trên đỉnh đầu cậu thiếu niên, ánh mắt chợt trở nên tối đi.
Sáng hôm nay, An Nhu có một môn thi được phép lật tài liệu. Về phần Mạc Thịnh Hoan mới sáng ra đã nhận được một cú điện thoại, nghe nói muốn đến công ty tham dự đại hội cổ đông.
Mạc Thịnh Hoan vẫn như mọi ngày đưa An Nhu đến trường, sau đó dẫn cậu vào tận lớp. Giảng viên môn học chung nhận ra Mạc Thịnh Hoan, còn hỏi đùa đối phương có muốn ngồi vào bàn làm bài thi hay không.
Đã lâu rồi Tề Trừng không được kề vai sát cánh với An Nhu, nghe tiếng ghế kêu "cót két" là biết cân nặng của người ba nuôi này lại tăng thêm không ít.
Bài thi do giảng viên môn chung ra đề, đa số là đề thi nhóm. An Nhu bắt cặp với Tề Trừng, cả hai phân công tìm kiếm đáp án có trong sách, đánh dấu lại rồi trao đổi với nhau, hiệu suất làm bài cực kỳ cao.
Hết giờ thi, hai người cùng quay về ký túc xá, vừa về đến nơi đã thấy anh trai shipper xách theo hộp cơm đứng đợi trước cửa. Đồ ăn giao đến toàn là những món được phối riêng theo chế độ cân bằng dinh dưỡng dành cho đàn ông đang mang bầu, chưa kể còn có cả hai phần làm Tề Trừng tự nhiên được thơm lây.
Buổi chiều chỉ có một tiết, không có ông chú ở bên cạnh, trong lúc nhất thời An Nhu vẫn chưa thích ứng được.
Mọi lần hết tiết chú Mạc sẽ lấy ra đủ loại đồ ăn vặt bày đầy trước mặt cậu, đưa nước cho cậu uống rồi còn nhẹ nhàng xoa bóp vai cậu, ân cần săn sóc chẳng khác gì áo bông nhỏ tri kỷ. Bây giờ áo bông lớn to xác không có ở đây, An Nhu không có lòng dạ nào đi lấy nước, bình nước trống trơn nằm trên bàn không ai ngó ngàng.
Ngay cả Tề Trừng cũng có phần không quen, cứ cảm thấy buồn miệng thiếu mất thứ gì đó.
"Lão đại... còn đến nữa không?" Tề Trừng chẹp miệng, uyển chuyển đặt câu hỏi hòng che giấu ý đồ trong lòng mình.
Nhớ lại cuộc trò chuyện giữa ông cụ Mạc và Mạc Thịnh Hoan, An Nhu lắc đầu thở dài.
Một nửa số cổ phần trong tay ông cụ Mạc sẽ thuộc về Mạc Thịnh Hoan, đợi sau khi chú ấy lấy được cổ phần thì sẽ quay lại công ty tiếp tục với cương vị của mình.
"Cũng đúng thôi." Tề Trừng hơi tiếc nuối: "Lão đại đâu thể quanh quẩn bên người cậu suốt cả ngày được, phải đi làm để kiếm tiền mua sữa bột cho con của hai người nữa chứ."
Nghĩ đến tối hôm qua chú Mạc nghiêm túc áp tai lên bụng mình nghe ngóng suốt một buổi, An Nhu không nhịn được cười rộ lên: "Đúng đấy."
"Tớ thấy trên mạng có nói..." Tề Trừng hạ thấp giọng: "Ba tháng đầu là giai đoạn đặc biệt nguy hiểm, nhưng không có nghĩa là bước qua tháng thứ tư sẽ không còn nguy hiểm, cậu nhất định phải chú ý cẩn thận."
An Nhu gật đầu.
Tề Trừng suy nghĩ một lát lại thấy không yên tâm: "Hay là tớ đưa cậu về nhà đi?"
"Không cần đâu, chỉ có mười mấy phút đi bộ thôi mà." An Nhu bình tĩnh nói: "Bản thân tớ cũng cần phải vận động thường xuyên."
"Lão đại!!!" Tề Trừng đột nhiên hô to một tiếng.
An Nhu nhìn theo ánh mắt của Tề Trừng, Mạc Thịnh Hoan diện tây trang đi giày da bước vào phòng học, hai tay cầm theo bình giữ nhiệt cùng với một hộp trái cây đã cắt sẵn.
Dường như người đàn ông đã phải chạy vội đến đây cho nên hai bên thái dương lấm tấm những giọt mồ hôi trong suốt, mới vừa bỏ đồ xuống thì chuông vào học đã vang lên. Mạc Thịnh Hoan cởi áo khoác đưa cho An Nhu, cúi đầu hôn lên trán cậu thiếu niên, cầm điện thoại của cậu lao ra khỏi phòng học.
"Lão đại đi mạnh giỏi nhé." Tề Trừng nhiệt tình gọi theo.
Lúc Mạc Thịnh Hoan đi lướt qua người giảng viên, hai người còn gật đầu chào nhau.
"Có món gì ngon vậy?" Mắt Tề Trừng tinh như cú, chủ động sán lại gần.
An Nhu mở cái hộp ra, bên trong xếp đầy ắp các loại hoa quả có lợi đối với đàn ông đang mang thai, ví dụ như cam, táo và chuối. Ngoài ra còn chu đáo cắt thành từng miếng nhỏ, sau cùng không quên bỏ vào hai cái nĩa bằng nhựa.
Trong giờ học không được phép ăn vụng, An Nhu bèn quay sang vặn nắp bình giữ nhiệt, mùi thơm ngọt lịm của sữa dừa lập tức ập vào mũi.
An Nhu vội vàng vặn chặt nắp bình lại, lỗ tai cậu đỏ bừng, vành tai nóng râm ran, còn chưa uống vào bụng mà toàn thân từ trên xuống dưới như được ngâm trong mật ngọt.
Chú Mạc cưng cậu quá đi mất!