Sau Khi Sống Lại Tranh Của Tôi Hot Khắp Thế Giới

Chương 63: Chương 63: Cậu ấy là Lâm Lạc, lại không phải là Lâm Lạc




“ Thuốc màu trắng?” Biệt Nhất Cách say khướt cũng tới đây tham gia náo nhiệt.

Vừa thấy cái tủ đầy thuốc màu trắng cũng bò lên trên, kéo thế nào cũng không động đậy:

“Thật nhiều thuốc màu trắng, đủ tôi dùng rất lâu, Nặc Nặc tôi cũng muốn.”

Lâm Lạc bất đắc dĩ: “Được được được, các cậu trước tắm rửa đi ngủ, muốn thuốc màu trắng ngày mai đưa cho các cậu.”

Hai người mắt phát sáng, đồng ý nói: “Được nha được nha!”

Hạ Văn Thu thanh tỉnh ở một bên nhìn có chút buồn cười.

Gia cảnh cậu trong 4 người là bình thường nhất, trong nhà cơ bản không chi nổi tiền cho cậu mua thuốc màu tranh sơn dầu đắt tiền như Lâm Lạc hoặc sơn acrylic, vẫn luôn dùng loại rẻ nhất.

Không dễ gì dỗ hai con ma men đi ngủ, Lâm Lạc bảo Biệt Nhất Cách và Mao Tuấn ngủ, mình và Hạ Văn Thu ngủ phòng ngủ chính.

Lúc nửa đêm hai người nằm trên giường, Hạ Văn Thu nằm trên giường lớn mềm mại 2m, có chút không buồn ngủ.

Cậu từ trước tới nay chưa từng ngủ qua giường lớn thoải mái thế này, cũng chưa từng đắp qua chăn mềm ấm áp thế này.

Cậu có chút ngưỡng mộ Lâm Lạc, trong lòng nghĩ cậu nhất định phải trở thành hoạ sĩ lớn, về sau kiếm thật nhiều tiền, mua nhà đẹp giống như Lâm Lạc này.

“Nặc Nặc” Hạ Văn Thu xoay người, đối mặt với Lâm Lạc hỏi: “Tại sao nhà cậu giàu như thế mà dì vẫn phải đi bán bánh crepe?”

Câu hỏi này dường như mỗi người đều muốn hỏi một lần.

“Ý của tôi là để cho bà ấy giết thời gian” Lâm Lạc nói “Nhà chúng tôi gần đây mới chuyển lên Bắc Kinh, bà ở đây không quen thuộc địa hình, cũng không có chuyện làm sẽ buồn chán.”

“Hoá ra là như vậy.” Hạ Văn Thu cười nói “Có những lúc cảm thấy cậu rất thành thục, không giống sinh viên.”

“Có những lúc lại cảm thấy cậu rất ấu trĩ, giống đứa trẻ.”

Lâm Lạc nhíu mày: “Sao lại nói thế?”

Hạ Văn Thu: “Đặc biệt là mỗi lần ở cạnh Tinh Ngộ.”

Lâm Lạc: “......”

Nhắc tới Tinh Ngộ, Lâm Lạc có chút ngại ngùng.

“Này” Hạ Văn Thu mượn ánh đèn bên ngoài nhìn Lâm Lạc, hỏi “Cậu làm sao lại quen Tinh Ngộ?”

“Tuy rằng nhà cậu cũng khá có tiền, nhưng cùng với Tinh Ngộ có lẽ......vẫn là người của hai thế giới đi?”

Lời này có chút đâm vào tim nhưng quả thực là sự thực.

Lâm Lạc và Tinh Ngộ của hiện tại nếu như không phải bởi vì “Lâm Lạc”, hai người có lẽ sẽ không có mối quan hệ gì.

“Ồ, gặp ở bờ biển.” Lâm Lạc đại khái nói ra cảnh tượng mình và Tinh Ngộ lần đầu gặp.

Hai thiếu niên nằm trên giường lặng lẽ nói chuyện, thảo luận về người mình thích, cảm giác này khiến Lâm Lạc cảm thấy có chút kì diệu.

Cậu phảng phất thật sự trở thành sinh viên đại học bình thường, bình thường mà học đại học, bình thường mà gặp người mình thích.

Cậu là Lâm Lạc, lại không phải Lâm Lạc.

Hạ Văn Thu nhỏ giọng cười nói: “Rất lãng mạn.”

Lâm Lạc: “......”

Kì thực hồi đầu chả có tí cảm giác lãng mạn nào.

Lúc đầu cậu vừa mới đánh nhau một trận với bố, bụng đầy lửa giận, làm sao có thể lãng mạn?

Nhưng bây giờ nghĩ lại, Tinh Ngộ ngày đó giống như một vệt ánh trăng trên biển đêm đột nhiên chiếu vào cuộc đời u ám của cậu.

Từ đây, cuộc đời cậu bị thay đổi.

Cậu không còn lâm nguy và bần cùng nữa, không còn bị liên luỵ bởi ông bố khốn nạn, thi đỗ trường học ngưỡng mộ trong lòng, trải qua cuộc đời mình mong muốn.

Đời trước cậu tựa như giấc mơ vậy.

Bây giờ mỗi ngày ở Quốc Mỹ, Lâm Lạc đều đặc biệt trân quý.

Cậu thích bạn cùng phòng của mình, thích bạn học của mình (trừ Miêu Tố Quân), thích giáo viên nơi đây, thích từng cọng cây ngọn cỏ ở đây, hoàn cảnh tự do nơi này và bầu không khí.

Mỗi người đều có thể tự mình làm chuyện mình thích, chỉ cần không trái với đạo đức và pháp luật.

Giáo viên sẽ không vì bạn mặc đồ kì quái mà nhìn bạn với ánh mắt khác thường, ngược lại ủng hộ sinh viên theo đuổi tính cách.

Lớp học không còn là giáo viên cứng nhắc ở phía trên giảng bài, sinh viên phía dưới buồn ngủ nữa.

“Là rất lãng mạn.” Lâm Lạc nhỏ giọng nói “Vậy còn cậu, cậu và bạn trai cậu......”

Lâm Lạc chưa nói xong thì nghe thấy bên cạnh truyền ra tiếng hít thở đều đều.

Hạ Văn Thu ngủ rồi.

Lâm Lạc nhìn khuôn mặt an tĩnh ngủ của Hạ Văn Thu, bỗng nhiên ý thức được xuyên qua ngắn ngủi chưa tới 1 năm, bản thân dường như thay đổi rất nhiều.

Ít nhiều kiếp trước cậu chưa từng giống như bây giờ, nằm trên giường với bạn bè, trao đổi tâm sự một ít bí mật.

Cậu quái gở trốn trong tầng hầm của mình, cả ngày ở cùng tác phẩm hội hoạ, ít khi giao lưu với người khác.

Nhưng bây giờ cảm thấy cũng khá tốt.

Buổi chiều hôm sau học môn chuyên ngành, vẽ tĩnh vật.

Đám 3 người Lâm Lạc cùng một chỗ nhìn giáo viên bày hoa quả trên bàn, thanh long, đào, trong bình hoa màu đỏ cắm hoa hồng đặt trên khăn trải bàn màu đỏ mà rơi vào trầm tư.

“Này cũng......quá muốn mạng rồi.” Mao Tuấn cắn ngón tay vô cùng đau khổ.

Hạ Văn Thu rất tán thành.

Toàn bộ là màu đỏ, còn là màu đỏ cảm nhận khác nhau đậm nhạt khác nhau, muốn vẽ nó thật đẹp vô cùng khảo nghiệm con người.

Çái này với Lâm Lạc mà nói không phải độ khó gì lớn, độ mẫn cảm của cậu với màu sắc có thể nói ít người bì kịp, cộng thêm luyện tập 20 mấy năm như một, cái này với cậu mà nói chỉ là case nhỏ.

Nhìn Lâm Lạc bóp thuốc màu, pha màu trên bảng pha màu, nhẹ nhàng thoải mái bắt đầu nhấc bút vẽ, hai người thò lại gần xem.

Vừa xem vừa thán phục:

“Còn có thể phối màu như thế này?”

“Màu này pha cũng quá đẹp rồi.”

Hạ Văn Thu cũng vô cùng ngưỡng mộ: “Tôi lúc trước luyện tập, giáo viên không có giảng pha màu kĩ càng, ngày ngày bảo bọn tôi vẽ tranh, cảm thấy bản thân giống như cỗ máy vẽ tranh, khiếu thẩm mỹ chả có chút nào.”

“Nặc Nặc, cậu lúc trước luyện tập, giáo viên dạy như thế nào vậy nha, khiếu thẩm mỹ của cậu cũng quá đẹp rồi.”

Lâm Lạc vừa vẽ vừa nói: “Tôi không có huấn luyện qua.”

“Không có huấn luyện qua?!” Mao Tuấn và Hạ Văn Thu đồng thời phát ra tiếng kinh hô.

“Ừ.”

“Vậy cậu làm sao thi vào Quốc Mỹ?” Mao Tuấn hỏi.

Lâm Lạc: “Báo danh, tham gia thi cử rồi thi đậu thôi.”

Mao Tuấn: “?”

“Cậu không cần huấn luyện à?”

Lâm Lạc nói: “Tôi mỗi ngày đều đang vẽ tranh.”

Hai người lâm vào trầm mặc.

“Cậu theo học giáo viên nào thế?” Hạ Văn Thu hỏi.

Lâm Lạc: “Chủ yếu là tự học.”

Quả thực là tự học, đời trước trừ lúc bố mẹ cậu còn sống, Lâm Lạc học qua nền tảng cơ bản, về sau toàn là tự mình vẽ, có lúc gặp được đại sư có thể xin chỉ dạy một chút, ví dụ như Cảnh Vân.

Nhưng phần lớn đều là tự mình đẽo gọt.

Hai người đều là một lần thi đỗ Quốc Mỹ, học viện mỹ thuật top đầu cả nước, vốn dĩ cảm thấy bản thân khá ưu tú, kết quả so với Lâm Lạc, lòng tự tin của hai người đều vỡ nát.

“Cậu có còn để người khác sống hay không?” Mao Tuấn u oán nói.

“Các cậu so với cậu ấy cái gì?” Lúc này, lớp trưởng Chu Tích Duyệt lại gần, liếc nhìn tranh của Lâm Lạc, cười nói “Người phàm chúng ta so với người phàm là được rồi, cậu ấy lại không phải phàm nhân.”

“Lớp trưởng, tranh cậu đâu?” Mao Tuấn duỗi dài cổ nhìn.

Chu Tích Duyệt hào phóng cho cậu ta xem.

Mao Tuấn vừa nhìn lại rơi vào trầm mặc, bịt miệng giả bộ gào khóc, cảm thấy bản thân vô cùng thấp kém.

“Lớp trưởng, cậu cũng không phải phàm nhân, đừng lấy cậu so sánh với lũ người phàm chúng tôi.”

Chu Tích Duyệt vẽ cũng rất đẹp, phối màu cũng vô cùng to gan — tuy rằng tĩnh vật là màu đỏ nhưng lúc pha màu, đỏ, cam, vàng, xanh lá, xanh da trời, tím màu gì cũng có, còn không chỉ có màu đỏ.

Ánh sáng và bóng tối đối xứng cũng rất khá, tuy nhiên so với Lâm Lạc vẫn còn khoảng cách, nhưng trong những người cùng tuổi đã vô cùng ưu tú rồi.

Chu Tích Duyệt khanh khách cười: “Đâu có khoa trương như vậy?”

Lúc các bạn học vẽ tranh, giáo viên vừa đi vừa nhìn, khi đi tới bên cạnh Lâm Lạc, ông nhìn tranh Lâm Lạc liên tục gật đầu:

“Vẽ rất tốt.”

Sau đó lại nhìn tranh của Chu Tích Duyệt, biểu thị tán thưởng: “Cũng rất tốt.”

“Nhưng ấm lạnh đối xứng chỗ này chưa đủ tốt.”

Tiếp theo ông nhìn tranh Mao Tuấn và Hạ Văn Thu.

Kì thực hai bọn họ ngược lại không phải vẽ không tốt mà là tư duy trước khi thi quá nghiêm trọng, thứ vẽ ra giống như dây chuyền sản xuất, rất khô khan, không đặc sắc.

“Hai em phải học tập Lâm Nặc và Chu Tích Duyệt.” Thầy giáo nói.

Mao Tuấn và Hạ Văn Thu vô cùng tự mình biết mình đáp vâng.

Môn đầu tiên kết thúc, môn thứ hai, giáo viên bình luận tranh, cho sinh viên sửa tranh.

Lúc ông sửa tranh cho Mao Tuấn, rải diện tích lớn màu đỏ làm lót, cơ hồ là tương đương với việc che tranh Mao Tuấn lại, vẽ lại một bức mới.

Mao Tuấn đau lòng nhìn thầy giáo cầm bút vẽ chọc tới chọc lui ở thuốc màu khác màu sắc của mình, rất nhanh thuốc màu hắn mới mở không lâu liền nhìn không ra diện mạo vốn có, tất cả đều nhiễm lung ta lung tung.

Màu sắc quả đào kém cỏi, cần tương đối nhiều màu trắng tới nâng độ sáng.

Thuốc màu trắng của Mao Tuấn không đủ, thầy giao bèn tiện tay cắm bút vẽ vào trong thuốc màu trắng của Lâm Lạc “mượn” một chút.

Vì vậy, Lâm Lạc liền nhìn thấy thuốc màu trắng của mình biến thành đủ loại màu sắc.

Khoé miệng Lâm Lạc hơi co rút.

Mao Tuấn ôm lấy vai Lâm Lạc, nhỏ giọng nói với cậu: “Quen rồi là tốt.”

Giáo viên sửa tranh cho đều là như thế này.

Lâm Lạc: “......”

Dù sao dùng cũng không phải thuốc màu của mình, không đau lòng.

Tuy rằng Lâm Lạc có nhiều thuốc màu trắng như thế, cậu vẫn là đau lòng!

Bởi vì thuốc màu trắng sử dụng vô cùng nhiều lại rất khó pha ra, một chút màu sắc khác trộn vào cũng không trắng, vì vậy lượng dùng vô cùng lớn, lúc luyện tập thường là không tới vài ngày đã dùng xong một tuýp.

Chương trình học một ngày kết thúc, Chu Tích Duyệt hẹn Lâm Lạc buổi tối cùng nhau ăn cơm, Lâm Lạc không đồng ý nhưng Mao Tuấn rất muốn đi.

Lâm Lạc vì hạnh phúc của bạn cùng phòng chỉ đành đáp ứng Chu Tích Duyệt, sau đó mang theo hai người bạn cùng phòng tới, 4 người cùng nhau ăn cơm.

Thế giới hai người trong tưởng tượng của Chu Tích Duyệt lại lần nữa tan thành mây khói.

Trên bàn ăn, cô có chút ủ rũ, lúc trộm nhìn Lâm Lạc thì phát hiện Lâm Lạc dường như đang nghĩ sự việc gì, lực chú ý căn bản không ở trên người mình.

Vì vậy càng ủ rũ.

Mao Tuấn ân cần lấy lòng cô, Chu Tích Duyệt cũng không sao để ý nổi.

Lâm Lạc biết Miêu Ngạn Quân làm việc dưới trướng Miêu gia, chỉ là ngẫu nhiên sẽ tới Quốc Mỹ gặp Miêu Tố Quân, khoảng cách giữa mình và hắn quá xa, rất khó có tiếp xúc.

Cậu trừ có chút tiền cũng không có năng lực lớn gì khác, muốn tra sự việc kia rất khó.

Nhưng việc liên quan tới mẹ, Lâm Lạc không tính dễ dàng từ bỏ.

Vì vậy Lâm Lạc tiêu tiền thuê một thám tử tư có tiếng trong nghề, bảo hắn giúp mình theo dõi Miêu Ngạn Quân, trước nắm lấy hành tung và lịch trình của Miêu Ngạn Quân, sau lại từ từ tính.

Nhưng thám tử tư mới bắt đầu làm việc được vài ngày, Lâm Lạc liền nhận được điện thoại của Tinh Ngộ.

Tinh Ngộ nói ngay vào điểm chính: “Nặc Nặc, bảo thám tử tư cậu thuê kia lui đi, đừng làm như thế.”

Lâm Lạc vẫn còn ý đồ giả ngu: “Thám tử tư cái gì?”

Tinh Ngộ dừng một chút, bất đắc dĩ nói: “Cậu cho rằng cậu có thể giấu được tôi à?”

Bờ môi Lâm Lạc khẽ động, thấp giọng nói: “Em giấu cái gì?”

“Cậu làm vậy không thực hiện được” Tinh Ngộ nói “Chắc chắn sẽ bị cậu ta phát hiện, còn sẽ tra tới trên đầu cậu.”

“Cậu đừng đi trêu chọc cậu ta.”

Miêu Ngạn Quân người này tuy rằng không tính là thông minh bao nhiêu, nhưng thủ đoạn của hắn tuyệt đối không phải một sinh viên như Lâm Lạc có thể so bì, dù cho Lâm Lạc có tiền.

Lâm Lạc im lặng.

Cậu còn cho rằng cậu giấu rất tốt, hoá ra Tinh Ngộ sớm đã biết.

Tinh Ngộ lại kiên trì nói: “Tôi sẽ giúp cậu, không phải tôi nói qua rồi à? Nếu như có người bắt nạt cậu, chỉ cần nói với tôi, tôi sẽ tận lực đi giúp cậu, Nặc Nặc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.