Lâm Lạc hơi run, vốn muốn nói “Anh đang nói cái gì vậy, cái gì giúp với không giúp” tiếp tục giả ngốc.
Nhưng nghĩ nghĩ thì dường như không cần thiết.
Xem cách nói của Tinh Ngộ, anh rõ ràng đã biết nhất thanh nhị sở.
Ngay sau đó lại nghe thấy Tinh Ngộ cười bổ sung một câu:
“Cậu đều gọi tôi là anh trai rồi, cầu tôi giúp đỡ, tôi còn có thể không giúp sao?”
Lâm Lạc: “.......”
Nghĩ tới lúc đó làm bộ làm tịch gọi một tiếng “Anh Tinh Ngộ” lại bị Tinh Ngộ coi là thật, gò má Lâm Lạc có chút nóng.
“Em, lúc đó em......” Lâm Lạc ấp úng không nói ra lời.
Tinh Ngộ lại hắng giọng, nghiêm chỉnh nói: “Không nói đùa, Nặc Nặc.”
“Chuyện của mẹ cậu, tôi phải nhắc cậu biết trước.'
“Cứ coi như có sự giúp đỡ của tôi cũng rất khó định tội cho cậu ta. Sự việc đã xảy ra quá lâu rồi, chứng cứ cơ bản đều bị xử lí sạch sẽ. Tôi đoạn thời gian này thử tra một chút cũng không tra được thứ gì hữu dụng.”
Điều này hoàn toàn nằm trong dự liệu của Lâm Lạc.
Nhưng nghe Tinh Ngộ nói thế vẫn là có chút mất mát.
“Vì vậy, cậu phải chuẩn bị tâm lí cho tốt.” Tinh Ngộ nói.
Lâm Lạc im lặng hồi lâu, đồng ý một tiếng: “Ừm, em biết rồi.”
Lâm Lạc hiểu chuyện như thế này, Tinh Ngộ trái lại áy náy, nghĩ chút lại nói: “Tôi sẽ tận lực.”
“Ừm.” Lâm Lạc lộ ra nụ cười.
Tinh Ngộ nguyện ý kiên định đứng bên cậu trong chuyện này, so với cái gì khác càng khiến Lâm Lạc vui vẻ hơn.
Không tra được tội trạng của Miêu Ngạn Quân đã sớm nằm trong dự đoán của Lâm Lạc.
Ủ rũ lúc đầu qua đi, trong lòng không nhịn được ngọt lịm, cậu hỏi Tinh Ngộ:
“Anh giúp em không sợ đắc tội với người nhà Miêu à?”
Tinh Ngộ bất đắc dĩ nói: “Vậy tôi cũng không thể luôn nhìn bọn họ bắt nạt cậu.”
Dù sao chuyện này rõ ràng là lỗi sai của Miêu Ngạn Quân, Phùng Quyên đơn thuần là người bị hại — Tinh Ngộ tin tưởng Phùng Quyên và Nặc Nặc của anh sẽ không lừa người.
Quen biết lâu như thế, Tinh Ngộ hiểu rõ tính cách bọn họ.
Mà anh cũng hiểu tính cách Miêu Ngạn Quân, chính là một công tử bột, hoàn toàn làm được chuyện say rượu lái xe gây chuyện bỏ trốn.
“Cậu không cần lo lắng tôi” Tinh Ngộ biết Nặc Nặc là đứa trẻ hiểu chuyện biết bao “Tôi không sao, bọn họ không thể làm gì được tôi.”
“Nhưng cậu phải dừng loại hành vi nguy hiểm này, tôi không sao không có nghĩa cậu cũng không sao.”
“Nếu như lòng dạ cậu ta hẹp hòi một chút, nói không chừng bây giờ đã nhắm vào người cậu.”
Có một người như thế tóm lại vẫn có phần uy hiếp, Miêu Ngạn Quân nếu như làm việc khá cẩn thận, có lẽ sẽ nghĩ cách nhổ cỏ tận gốc.
Lâm Lạc cố ý nói: “Vậy làm sao đây, em cũng không có cách ứng phó hắn.”
“Tinh Ngộ, anh có thể bảo vệ em không?”
Tinh Ngộ: “......”
Lâm Lạc mỗi lần lấy loại giọng điệu làm bộ làm tịch này, Tinh Ngộ đều có cảm giác dở khóc dở cười.
“Được không?” Trong giọng nói Lâm Lạc mang ý cười “Nếu không em bị người khác bắt nạt thì phải làm sao?”
Nếu như Lâm Lạc ở trước mặt Tinh Ngộ, anh nhất định lại muốn gõ vào trán Lâm Lạc.
Tinh Ngộ tức giận nói: “Làm sao, cậu còn muốn tôi một ngày 24 giờ kề bên cạnh bảo vệ cậu? Hoặc là tìm hai vệ sĩ cho cậu, tuỳ thời đi theo cậu?”
Lâm Lạc trực tiếp cười: “Vậy anh đừng ở đó hù doạ người, cứ như hắn quay đầu sẽ tìm người trùm bao tải em ném vào trong hồ ý.”
“Đừng nói bừa.” Tinh Ngộ nói “Phủi phui cái mồm.”
Tiết học cuối cùng buổi chiều đã kết thúc, Lâm Lạc bởi vì nhận được điện thoại của Tinh Ngộ liền bảo hai người Mao Tuấn và Hạ Văn Thu đi trước, không cần để ý cậu.
Mao Tuấn vốn còn cảm thấy không thể bỏ bạn cùng phòng lại được thì bị Hạ Văn Thu kéo đi.
Lâm Lạc đi vào cánh rừng phong trong trường học, lá phong cuối thu đã hoàn toàn đỏ.
Trên mặt đất tràn đầy lá rơi, dẫm lên phát ra tiếng xào xạc.
Trong rừng phong có vài sinh viên Quốc Mỹ đang ở đó vẽ thực vật, có người là một mình cũng có đôi tình nhân.
Nhìn thấy người ta thành đôi thành cặp, Lâm Lạc lại nhớ tới Tinh Ngộ, trong lòng ngưa ngứa.
Một chiếc lá rụng rơi trên vai Lâm Lạc.
Çậu nhặt mảnh lá đó lên, nhìn hoa văn trên lá phong hỏi Tinh Ngộ:
“Anh hiện đang ở đâu?”
“Ở công ty, sao?”
“Ở tổng bộ công ty các anh?”
“Ừ.”
Lâm Lạc cất phiến lá lại, quyết định bây giờ đi gặp Tinh Ngộ.
Cậu từ trước tới giờ đều như thế, nghĩ tới cái gì thì lập tức đi làm.
Lâm Lạc trước quay về kí túc xá cất cặp sách, kẹp phiến lá nhặt được vào tập tranh rồi đi thẳng tới công ty Tinh Ngộ.
Lo lắng kẹt xe, Lâm Lạc chọn đi tàu điện ngầm, tốc độ nhanh.
Ngồi tàu điện ngầm một tiếng đồng hồ, buổi tối hơn 6 giờ, Lâm Lạc cuối cùng tới trạm.
Cậu bước ra khỏi cửa tàu điện ngầm, đi bộ tới dưới toà công ty Tinh Ngộ, lại lần nữa gọi cho Tinh Ngộ, nói cho đối phương:
“Tinh Ngộ, em bây giờ đang ở dưới toà công ty anh.”
Tinh Ngộ ngạc nhiên: “Cậu ở dưới tầng?”
Bàn họp bày thành hình tròn, Tinh Ngộ ngồi ở vị trí đầu, những quản lí cấp cao khác trong công ty ngồi thành hình tròn, dồn dập nhìn về phía chủ tịch đột nhiên cất cao giọng.
Ai ở dưới tầng? Thế mà khiến chủ tịch kích động tới thế?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, ngọn lửa bát quái cháy hừng hừng nhưng lại không ai dám hỏi.
Cũng không biết người đó nói cái gì, đám quản lí cấp cao nhìn thấy ông chủ nhà mình nói:
“Được rồi, buổi họp hôm nay trước tới đây thôi, thời gian không sớm nữa, mọi người đều tan làm trở về đi.”
“Vấn đề này chúng ta ngày mai lại tiếp tục bàn, buổi tối mọi người trở về suy nghĩ cho kĩ đi.”
Nói xong, Tinh Ngộ cầm lấy áo khoác đầu tiên, bước nhanh ra khỏi phòng họp.
Anh vừa đi, cả phòng họp bùng nổ.
“Lần đầu tiên thấy chủ tịch để ý một người như thế đấy.”
“Là bạn gái đi?”
“Tại sao không phải là bạn trai?”
“Ặc......bạn trai cũng có thể.”
“Trước nay chưa từng nghe qua.”
“Đi đi đi, về nhà cái gì, tan làm cái gì, đi xuống xem!”
Đề nghị này được mọi người nhất trí tán đồng.
Một nhóm người tức thì hưng phấn nối đuôi nhau đi ra, cẩn thận tí một đi theo sau Tinh Ngộ, tính đi vây xem một chút người yêu chủ tịch là người như thế nào.
Lực chú ý của Tinh Ngộ không để lên người bọn họ, tất nhiên cũng không biết phía sau mình lại có mấy cái đuôi.
Từ phòng họp đi ra, đi thang máy xuống thẳng tầng 1, nhân viên công ty gặp được trên đường dồn dập chào hỏi Tinh Ngộ.
Tinh Ngộ chỉ không mặn không nhạt gật đầu, thái độ so với dĩ vãng không có khác biệt gì.
Nhưng mọi người cảm thấy bước chân đi đường của chủ tịch hình như nhanh hơn so với bình thường, giống như là......vội vã đi gặp người nào đó?
Lúc những quản lí cấp cao đi theo sau chủ tịch, nhân viên càng thêm mơ hồ.
Mọi người trao đổi một ít thông tin mới biết hoá ra chủ tịch là đi gặp người yêu!
Khó trách vội vàng như thế.
Công ty Tinh Ngộ thích dùng người trẻ tuổi, bầu không khí cả công ty tương đối trẻ hoá, cứ coi như là quản lí cấp cao cũng trẻ hơn một chút so với quản lí cấp cao công ty khác.
Đối với người đàn ông độc thân hoàng kim như Tinh Ngộ này, mọi người dưới đáy lòng ngầm đoán không biết bao nhiêu lần anh tại sao bây giờ chưa có người yêu.
Liệu có phải là không được hay không?
Bây giờ xem ra không phải.
Mọi người vô cùng tò mò đối với người khiến chủ tịch đổi tính.
Nhìn chủ tịch xuống tầng tới đại sảnh tầng 1 của tập đoàn, ngoài cửa một cậu trai trẻ tuổi mặc áo hoodie nhung, quần bò và giày thể thao đứng đó.
Cậu trai ăn mặc rất bình thường, đi qua đi lại ở cửa công ty bọn họ, thỉnh thoảng nhìn vào trong đại sảnh.
Lúc nhìn thấy Tinh Ngộ xuất hiện, cậu trai mắt phát sáng.
“Tinh Ngộ!” Lâm Lạc chạy chậm lên phía trước.
Nhìn thấy Tinh Ngộ càng không khống chế được nụ cười trên mặt, cậu lại cảm thấy bản thân vui mừng quá rõ ràng, vì vậy có chút ngại ngùng.
Nhìn thấy người rồi, Lâm Lạc mới hậu tri hậu giác nói:
“Bỗng nhiên qua đây......sẽ không làm phiền anh làm việc chứ?”
Tinh Ngộ cả đường đi rất vội, công ty quá to, anh đi có chút thở gấp.
Lúc nhìn thấy Lâm Lạc, Tinh Ngộ mới ý thức được sự xung động của bản thân.
Bỏ đi, dù sao cũng không phải lần đầu vì Nặc Nặc mà xung động.
Cảm giác này giống như anh lần đầu tiên thấy tác phẩm của Lâm Lạc liền xúc động muốn đi gặp một hoạ sĩ chưa từng nghe qua tên tuổi vậy.
Sắc trời đã tối, hoàng hôn buông xuống bao phủ khắp nơi khiến mặt Lâm Lạc có vẻ hơi mông lung.
Bỗng nhiên, đèn đường sáng lên, đèn đại sảnh tầng 1 cũng bật sáng.
Ánh sáng bỗng chốc phá tan bóng tối.
Lâm Lạc hơi ngẩng đầu nhìn Tinh Ngộ, trong con ngươi đen thui chiếu ánh sáng, tựa như ánh sao lập loè.
Cậu thấy Tinh Ngộ hồi lâu chưa trả lời, suy đoán mình có lẽ tới không đúng lúc.
Vì vậy cúi đầu xuống, gãi gãi mặt: “......Cái đó, có phải tới quá đột ngột, làm lỡ công việc của anh?”
“Không có.”
Tinh Ngộ cảm thấy tim mình đập rất nhanh, “thình thịch” “thình thịch” nhảy trong lồng ngực anh, dường như muốn nhảy ra ngoài.
Công việc là việc khiến người uể oải, dù cho Tinh Ngộ kiểu cuồng công việc này.
Sau khi trải qua cả ngày trời làm việc, tinh thần khó tránh khỏi cảm giác mệt mỏi.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Lâm lạc, tất cả uể oải đều bị tan biến.
Thần kinh Tinh Ngộ không khống chế mà trở nên hưng phấn.
Anh nhìn xoáy trên đỉnh đầu lúc Lâm Lạc cúi đầu xuống, chần chừ giơ tay, rơi trên đầu Lâm Lạc.
Lòng bàn tay là sợi tóc mềm mại man mát, Tinh Ngộ không nhịn được xoa xoa.
Thiếu niên lúc đầu luôn không cho anh sờ đầu, giờ khắc này dị thường ngoan ngoãn, không có trốn chạy.
“Tại sao bỗng dưng tới đây?” Tinh Ngộ nghe thấy mình hỏi “Nếu như tôi tan làm rồi, cậu không phải sẽ không thấy ai à?”
Lâm Lạc cười rộ lên, ngẩng đầu nói: “Bởi vì muốn gặp anh á.”
“Em mấy ngày rồi chưa thấy anh.”
Cậu to gan bộc bạch như vậy, không có chút che giấu nào, dường như không biết sợ hãi khiếp đảm là gì.
Giữa bọn họ có khoảng cách tuổi tác, khoảng cách xã hội.
Nhưng những thứ này Lâm Lạc hết thảy không quan tâm.
Tinh Ngộ cho rằng cậu là vì nhỏ tuổi, nhưng Lâm Lạc tự mình biết bản thân không phải.
Lâm Lạc hỏi: “Anh không muốn gặp em sao?”
Cậu hỏi một cách tự nhiên, phảng phất hết lòng tin tưởng trong lòng người đàn ông có cậu.
Đây là bộ dạng cậu nên có, cậu là một thiên tài nhỏ kiêu ngạo.
Tinh Ngộ tiến lên một bước, đột nhiên kéo Lâm Lạc vào trong lòng, sau đó ôm lấy cậu.
Lâm Lạc ngây ra.
Các nhân viên, quản lí cấp cao của công ty trốn ở chỗ rẽ cầu thang phát ra tiếng kinh hô trầm thấp.
“Á đù!”
“Tuyệt đối là phu nhân chủ tịch không nghi ngờ!”
“Xem này đều ôm rồi!”
“Tôi còn cho rằng là đứa trẻ thân thích nhà ai gì đó......”
“Không nghĩ tới phu nhân chủ tịch trẻ như thế.”
“Vậy chủ tịch nhà ta có tính là trâu già gặm cỏ non không?”
Mọi người lâm vào trầm mặc.
Có điều Lâm Lạc cũng chỉ sững sờ trong nháy mắt liền phản ứng lại, ôm lấy Tinh Ngộ.
Sau đó cậu có chút không vui nghĩ, hình thể mình so với Tinh Ngộ mà nói, thực sự quá nhỏ gầy rồi.
Ai bảo nguyên chủ Lâm Nặc dinh dưỡng không đầy đủ, đang tuổi ăn tuổi lớn không phát dục tốt, bây giờ đã 19 rồi, không gian phát triển cũng có giới hạn.
Vì vậy trước mặt Tinh Ngộ, hình thể này kém quá rõ ràng.
Giống như cậu thật sự là đứa trẻ.
Đang không vui, khoé mắt Lâm Lạc lại bỗng nhiên chú ý tới đám nhân viên đang trốn ở góc.
Hiển nhiên những người này đều đang nhìn bọn họ.
Lâm Lạc lập tức tai có chút đỏ, đẩy Tinh Ngộ, nhỏ giọng nói:
“Nhân viên công ty anh đều rảnh thế hả, còn rảnh ở đó nghe góc tường?”
“Hửm?” Tinh Ngộ hồi thần, quay đầu liếc nhìn.
Đám nhân viên lập tức chạy trốn, nhưng có người trốn tương đối chậm khiến Tinh Ngộ nhìn thấy.
“Tôi đã bảo bọn họ tan làm rồi.”
Tinh Ngộ ngược lại mặt không đổi sắc, ôm lấy vai Lâm Lạc.
“Cậu......” Tinh Ngộ cúi đầu liếc nhìn thiếu niên “Cậu theo tôi về nhà đi.”
“Hả?” Lâm Lạc ngây ngẩn.
Chợt cậu ý thức được điều gì, gò má phiếm hồng gật đầu: “Ò......được, được thôi.”
“Ừm.” Được Lâm Lạc đồng ý, Tinh Ngộ bèn dắt tay cậu, dẫn cậu về phía thang máy.
________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Ôm ôm, hu hu hu Tinh tổng cuối cùng cũng coi như không chịu thua kém rồi, cảm ơn thiên sứ nhỏ vào thời gian 2021-07-18 20:51:58~2021-07-20 18:16:49 ném ra phiếu bá vương hoặc tưới dịch dinh dưỡng nhé ~
Cảm ơn thiên sứ nhỏ ném mìn: Đường bất khí 1 cái;
Cảm ơn thiên sứ nhỏ tưới dịch dinh dưỡng: Sáu đình phong 10 bình;
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mội người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
Mao: Aaaa, phấn khích quá!!! Còn vài chương nữa thôi là tỏ tình rồi!!!! Sắp đổi xưng hô rồi ><