Tinh Ngộ bình tĩnh nhìn khuôn mặt Lâm Lạc gần trong gang tấc.
Thiếu niên sáp lại quá gần, gần tới mức Tinh Ngộ (1) có thể nhìn thấy lông tơ trên khuôn mặt cậu.
Nhìn thấy viền môi của cậu.
Yết hầu Tinh Ngộ khẽ lăn, xoay đầu đi.
Con đường phía trước đã thông, xe ở đằng sau đang bấm còi thúc giục, Tinh Ngộ giẫm xuống chân ga phóng đi.
Không trả lời.
Lâm Lạc lại truy hỏi không buông tha: “Nói lại lần nữa?”
Tinh Ngộ mím môi không nói.
Lâm Lạc nói: “Anh lúc nãy nói rồi, anh đau lòng em, em đều nghe thấy rồi.”
“Nói lại lần nữa.”
Tay trái Tinh Ngộ nắm vô lăng, tay phải đẩy mặt Lâm Lạc ra bảo cậu nhìn thẳng phía trước.
“Đừng ồn” Tinh Ngộ nói “Đang lái xe, không được nói chuyện với tài xế.”
“Không thành thực” Lâm Lạc bĩu môi, lập tức lại có chút đắc ý “Bỏ đi, dù sao anh nói em nghe thấy rồi. Lời nói ra như bát nước hắt đi, không thể thu hồi lại.”
“Vậy tí nữa anh bôi thuốc cho em nhé?”
“Cậu không phải có bạn cùng phòng à, bảo bọn họ giúp cậu bôi.” Tinh Ngộ nói.
“Em chính là muốn anh bôi.” Lâm Lạc nói.
Tinh Ngộ trầm mặc.
Lâm Lạc liền bĩu môi nói: “Xem ra ai đó vừa nãy nói đau lòng em là giả, bôi thuốc cho em cũng không được.”
“Còn không tốt bằng bạn cùng phòng em.”
“Uổng công quen biết anh bao lâu nay.”
“Hừ.”
Tinh Ngộ liếc nhìn Lâm Lạc qua gương chiếu hậu.
Thiếu niên xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, một bộ dạng giận dỗi anh.
Tuy rằng biết rõ ràng thiếu niên là đang cố ý nói thế, nhưng Tinh Ngộ vẫn là thoả hiệp:
“Được, bôi cho cậu, thuốc đâu?”
“Nhà em.” Lâm Lạc nói “Đợi tí nữa chúng ta ăn xong thì tới nhà em, anh giúp em bôi thuốc.”
Tinh Ngộ: “......”
Lâm Lạc nghĩ rất hoàn mỹ, cô nam quả nam, thế giới hai người, nghĩ thôi đã rất đẹp.
“Mẹ cậu đâu?” Tinh Ngộ hỏi.
“Đi bày sạp bán bánh crepe rồi.”
“Khuyên thế nào cũng không nghe” Lâm Lạc than thở “Tối qua nói rách cả mồm, bảo bà bây giờ em có thể kiếm tiền, bà không cần bán hàng nữa, quá vất vả.”
“Bà chả hề nghe.”
“Trưa nay còn không thèm về.”
Tinh Ngộ nghĩ nghĩ nói: “Kì thực đi bán hàng cũng khá ổn. Ít nhiều có thể tự mình tìm việc làm, cũng có thể mượn cơ hội tiếp xúc với hoàn cảnh mới.”
“Nếu không một mình bà sống ở đó, không có người quen biết, cả ngày ở nhà một mình, không có chuyện gì làm sẽ kìm nén ra vấn đề.”
Tinh Ngộ nói như thế, Lâm Lạc cũng cảm thấy có đạo lí.
“Cũng đúng.” Lâm Lạc đột nhiên bình thường lại.
Tinh Ngộ chọn một nhà hàng tự nướng thịt.
Đương nhiên, nếu như muốn tìm phục vụ giúp nướng thịt cũng được, nhưng thể nghiệm của phần lớn mọi người chính là quá trình tự mình nướng đó.
Tinh Ngộ vốn định bảo phục vụ giúp, nhưng Lâm Lạc vẫy vẫy tay nói không cần, để cậu.
Kiếp trước vì để kiếm tiền vẽ tranh kiếm sống, Lâm Lạc việc gì cũng làm, cậu nướng thịt còn thật sự chuyên nghiệp.
Vì vậy, Tinh Ngộ liền nhìn thấy Lâm Lạc kẹp từng miếng thịt đặt lên vỉ nướng không ngừng lật.
Thịt bò tươi mới, thịt dê, thịt ba chỉ dưới lửa than thiêu đốt toả ra dầu nóng, vang lên xì xì. Màu sắc vàng óng khiến người ứa nước miếng, càng đừng nhắc tới mùi hương thơm nức mũi.
Nhìn thấy thủ pháp thuần thục của Lâm Lạc, Tinh Ngộ có chút kinh ngạc:
“Cậu còn biết cái này?”
Lâm Lạc đắc ý nhướn mày: “Ngạc nhiên đi? Thứ em biết còn nhiều lắm, mới không chỉ nướng thịt đâu.”
Tinh Ngộ quả thực khá ngạc nhiên: “Mẹ cậu không phải bán bánh crepe à, nhìn thủ pháp này của cậu, không biết còn tưởng nhà cậu bán thịt nướng.”
“Học ở đâu thế?”
“Anh đoán.” Lâm Lạc cười.
Tinh Ngộ phí cười: “Thần thần bí bí.”
Không bao lâu sau, thịt Lâm Lạc nướng tốt gắp vào trong đĩa Tinh Ngộ, nói với anh: “Nếm xem.”
Tinh Ngộ thử một miếng, nướng ngoài giòn trong mềm, mùi thơm cháy khét khắp nơi.
“Khá ngon.” Anh khen ngợi từ đáy lòng.
Ăn một bữa thịt nướng xong, Lâm Lạc lại gọi một chút, nướng thịt xong tính mang về cho Phùng Quyên.
Lúc hai người quay về cổng trường, thời gian sinh ý buổi trưa tốt nhất đã qua rồi.
Bánh crepe của Phùng Quyên bởi vì ăn ngon, nhiều nên được sinh viên Quốc Mỹ nhất trí khen ngợi, đám sinh viên có lúc thà rằng đi đường nửa tiếng, xuyên qua cả vườn trường cũng phải tới mua bánh crepe của bà ăn.
Sinh ý tốt liền mệt, nhưng mệt cũng mệt tới thoả mãn.
Phùng Quyên vốn định tự mình tráng bánh crepe đối phó một trận, vừa mới ăn, Lâm Lạc và Tinh Ngộ tới.
Trên tay Lâm Lạc xách hộp đồ ăn dùng một lần, đặt thịt cậu nướng kỹ lên quán nhỏ của Phùng Quyên, cười nói:
“Mẹ, đừng ăn bánh crepe nữa, ăn cái này. Vừa nãy con và Tinh Ngộ đi ăn thịt nướng, cũng chuẩn bị cho mẹ 1 phần, mẹ thử xem?”
“Thịt nướng?” Phùng Quyên nhận lấy hộp đồ ăn, mở ra xem.
Vẫn còn nóng, mùi thơm chui vào lỗ mũi, ngửi vào quả thực còn thơm hơn bánh crepe bà ăn nhiều năm.
“Luôn để tiểu Tinh người ta tiêu pha” Phùng Quyên quở trách Lâm Lạc “Đừng lúc nào cũng cọ ăn cọ uống cậu ấy.”
“Tiểu Tinh cháu cũng thế, đừng quá chiều Nặc Nặc.”
Lâm Lạc ngước mắt nhìn Tinh Ngộ, mím môi cười mà không nói: “Mẹ mau thử đi.”
“Đúng, dì, đây là Nặc Nặc nướng, nướng cực kì ngon.” Tinh Ngộ nói.
Vì vậy, 3 người liền ngồi xuống bậc thềm cạnh quán nhỏ của Phùng Quyên, cùng Phùng Quyên vừa ăn vừa tám chuyện.
Ăn xong, Lâm Lạc mượn cớ mình sắp lên lớp, mang Tinh Ngộ chuồn đi, sau đó cậu trên thực tế lại không đi học mà là mang Tinh Ngộ về nhà.
Đã nói phải để Tinh Ngộ bôi thuốc cho cậu.
Nhà Lâm Lạc ở cạnh Quốc Mỹ, hai phòng ngủ một phòng khách, hơn 10m2, trang hoàng rất đẹp đẽ, giá cả khoảng 5 triệu.
Lâm Lạc xem căn nhà này xong, mắt cũng không thèm chớp mua luôn.
Căn nhà này gần trường học, vị trí địa lí cũng không tồi, ra ngoài thì có tàu điện ngầm và siêu thị cỡ lớn cùng công viên, cảnh sắc ngoài cửa sổ cũng đẹp.
Trừ lúc chuyển nhà, Tinh Ngộ còn chưa hề đến đây.
Mang Tinh Ngộ về nhà, Lâm Lạc mở cửa, đổi dép lê vào nhà.
Trong nhà cậu đặc biệt chuẩn bị dép lê cho Tinh Ngộ, là cỡ của Tinh Ngộ.
Vừa vào nhà, Lâm Lạc tự mình ngã vào sofa, xoa cái bụng tròn vo nấc một cái.
“No quá” Cậu nói “Ăn quá nhiều rồi.”
“Thuốc ở đâu?” Tinh Ngộ hỏi.
Lâm Lạc mắt vừa chuyển, nghĩ nghĩ: “Có thể ở phòng em đi?”
Vì vậy Tinh Ngộ đẩy cửa phòng Lâm Lạc, tiến vào tìm thuốc.
Lâm Lạc dựa trên sofa, nhìn hướng bóng lưng Tinh Ngộ, cảm thán vóc dáng đẹp của người đàn ông.
Tinh Ngộ hôm nay mặc không giống với ngày thường, không phải là áo sơmi tây trang rập khuôn nữa — tuy rằng kiểu cách bộ dạng khác nhưng đều là tây trang, nhìn vào luôn trông mệt mỏi.
Nhưng hôm nay anh không mặc tây trang mà là thay một thân áo khoác thoải mái và quần bò, cả người nhìn trẻ ra không ít.
Rõ ràng cũng mới 28 tuổi, lúc nào cũng mặc như nhân sĩ thành công bốn, năm mươi tuổi, trong lòng Lâm Lạc thổ tào.
Vào trong phòng, Tinh Ngộ phát hiện phòng Lâm Lạc trang hoàng đơn giản nhưng thu xếp vô cùng ngăn nắp sạch sẽ.
Trừ giường và bàn học, chỉ có giá vẽ, trên tường treo một vài tranh sơn dầu, có cái là mua, có cái là tác phẩm của bản thân Lâm Lạc.
Những tác phẩm này phần lớn là lúc Lâm Lạc buồn chán nhàn rỗi tiện tay vẽ chơi, nhưng Tinh Ngộ cứ thế vừa liếc liền đi qua, còn tưởng rằng bản thân nhìn thấy phòng sưu tầm tác phẩm của Lâm Lạc. Nhưng tỉ mỉ nhìn kĩ, toàn bộ là tác phẩm anh chưa từng nhìn qua, chỉ là phong cách giống với Lâm Lạc mà thôi.
Tinh Ngộ không tránh khỏi có chút nghi hoặc, nếu như là đặc biệt mô phỏng giống thì cũng thôi đi, tiện tay vẽ mà cũng giống như thế?
Ép nghi ngờ này xuống đáy lòng, Tinh Ngộ bắt đầu tìm thuốc, bắt đầu từ trên tủ giường.
Sau đó sau khi anh mở ngăn đầu tiên của tủ giường, nhìn thấy đồ vật bên trong, tay nhất thời ngừng lại.
Tiếp đó, anh mặt không đổi sắc đóng ngăn này lại, mở ngăn tiếp theo.
Nhưng Tinh Ngộ tìm một vòng trong phòng Lâm Lạc cũng không tìm thấy cái gọi là thuốc.
“Tinh Ngộ” Khoé môi Lâm Lạc ép ý cười lại, chạy tới cửa phòng ngủ, trong tay xách một cái túi nhỏ “Em tìm thấy thuốc rồi, ở đây.”
Tinh Ngộ nhìn thuốc Vân Nam Bạch trong tay Lâm Lạc, sâu sắc hoài nghi lúc nãy Lâm Lạc là cố ý trêu đùa anh.
Tên nhóc này cười còn rất gian.
“Lại đây.” Tinh Ngộ nghiêm mặt nói.
“Ò” Lâm Lạc ngoan ngoãn đi tới bên giường ngồi xuống, nhịn ý cười nói “Em thật sự không phải cố ý trêu anh.”
Ừm, chính là cố ý đó.
Tinh Ngộ tiếp nhận thuốc Vân Nam Bạch từ trong tay thiếu niên, hỏi: “Nhà cậu có đá viên không?”
“Có đi, trong tủ lạnh.” Lâm Lạc nói.
Tinh Ngộ trước lấy đá viên chườm lạnh cho Lâm Lạc, lúc chườm lên gò má cậu, Lâm Lạc vẫn nhìn thẳng Tinh Ngộ, bất thình lình nói:
“Anh hôm nay còn khá đẹp trai.”
Động tác Tinh Ngộ hơi dừng: “Thế hả?”
Lâm Lạc lại cười: “Là đặc biệt ăn vận đẹp thế này tới gặp em à?”
Còn sấy tóc, dùng kiểu nước hoa cậu thích — Tinh Ngộ biết Lâm Lạc thích kiểu nước hoa mùi gỗ hương điều, mặc quần áo ngày thường không mặc.
“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Tinh Ngộ bị nói trúng tâm sự không hề thừa nhận.
“Được thôi” Lâm Lạc không để ý lắm “Kì thực anh vẫn luôn rất đẹp trai.”
“Lúc trước lúc nào cũng mặc tây trang, tỏ ra vẻ người lớn.”
“Rõ ràng mới 28 tuổi mà, có chút bộ dạng của người trẻ tuổi được không?”
Trong lòng Lâm Lạc nghĩ: Em đều đã 31 rồi cũng không cổ hủ như anh. (2)
“Nhóc con” Tinh Ngộ liếc Lâm Lạc một cái “Tôi hơn cậu 9 tuổi.”
Lâm Lạc hiện giờ tròn 19 tuổi, tuổi mụ 20, mà Tinh Ngộ tròn 28 tuổi, tuổi mụ 29.
“Mới 9 tuổi mà thôi.” Lâm Lạc nói “Mẹ em cũng không như ông cụ non như anh.”
Tinh Ngộ: “.......”
“Im mồm.” Tinh Ngộ nói “Thoa thuốc trên mặt cậu, đừng có nói liên mồm.”
Nếu không khuôn mặt nhích tới nhích lui, không dễ thoa.
“Ò.”
Lâm Lạc an tĩnh được 2 phút lại ngồi không yên, cậu rũ mắt nói:
“Em không phải nhóc con.”
Lâm Lạc ngước mắt: “Anh vừa nãy lật tủ em có lẽ nhìn thấy rồi đi?”
“Thấy cái gì?” Tinh Ngộ giả ngu.
Khoé môi Lâm Lạc hơi vểnh, nụ cười có chút trêu chọc:
“Đừng nói với em anh không biết, anh chắc chắn nhìn thấy rồi.”
Con trai thời kì trưởng thành luôn sẽ có yêu cầu về phương diện đó, trong tủ Lâm Lạc liền đặt một ít đồ phương diện đó, chỉ là tự mình tiêu khiển.
Dù sao cô nương 5 ngón vẫn luôn có chút đơn điệu.
“Nhìn thấy thì lại thế nào?” Tinh Ngộ hỏi lại “Tôi từng này tuổi còn sẽ ngại với cậu à?'
“Anh đương nhiên sẽ không ngại.” Lâm Lạc bĩu môi “Ông chủ Tinh chúng ta là người thân kinh bách chiến.”
“Kiểu người giống anh, bên cạnh nhất định không thiếu người đi, đâu giống em độc thân từ trong trứng như này.”
“Em chính là muốn nói” Lâm Lạc hơi hơi nghiêng người ra trước, nhìn chằm chằm mắt Tinh Ngộ “Em không phải trẻ con, em là người đàn ông trưởng thành.”
“Đừng lúc nào cũng coi em như đứa trẻ con.”
“Xin hãy đối xử với em như người đàn ông.”
_______________________________________