“Lại?” Lâm Lạc bắt lấy cái chữ không giống bình thường này.
“Cái gì gọi là lại?” Lâm Lạc bất mãn “Tôi thường hay đánh nhau à?”
Tinh Ngộ sững sờ, tỉ mĩ ngẫm nghĩ, Lâm Lạc cũng không phải luôn đánh nhau.
Anh sẽ nảy sinh ảo giác như vậy chủ yếu là lúc vừa mới quen Lâm Lạc, nhóc con này đánh nhau rất dữ, để lại cho anh ấn tượng cực kỳ sâu đậm.
Lần đầu tiên gặp mặt, nhóc con này mặt mũi bầm dập, sau này lại tận mắt thấy Lâm Lạc đánh cha cậu sứt đầu bể trán.
Nhưng từ đó về sau, Lâm Lạc cũng không động thủ với người khác nữa.
“Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là cậu làm sao lại đánh nhau với người khác?”
“Anh làm sao biết tôi đánh nhau với người khác?” Lâm Lạc không nguyện ý nói những cái này cho Tinh Ngộ “Ai nói cho anh?”
Tinh Ngộ bỗng chốc câm nín.
Nên nói thế nào giờ?
Nói với Lâm Lạc rằng bản thân từ sớm đã liên lạc qua với phụ đạo viên của cậu, bảo bọn họ có tình huống gì của Lâm Lạc đều phải nói cho mình đầu tiên?
Trách bản thân quá nóng ruột, chưa nghĩ tốt lí do.
“Này?” Thấy Tinh Ngộ không nói chuyện, Lâm Lạc truy hỏi “Cái này có gì không thể nói à?”
“Lẽ nào anh sắp xếp tai mắt bên cạnh tôi?”
Còn thật sự bị cậu nói trúng.
Não bộ Tinh Ngộ xoay chuyển rất nhanh, lập tức tìm cho mình lí do tuyệt hảo: “Tôi biết từ Miêu Tố Quân.”
Dù sao Lâm Lạc quá nửa sẽ không tìm Miêu Tố Quân tìm chứng cứ.
“Là như thế sao?” Lâm Lạc có chút ngờ vực “Cô ta bảo cho anh những cái này làm gì?”
“Nặc Nặc, cậu còn chưa nói cho tôi vì sao lại đánh nhau với người khác.” Tinh Ngộ nói.
“Cái này cô ta không nói cho anh?” Lâm Lạc cười nhạo một tiếng “Cũng đúng, cô ta chột dạ, làm sao dám nói?”
“Em ấy chột dạ?” Tinh Ngộ bị làm cho hồ đồ “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Lâm Lạc thực ra không định nói chuyện này cho Tinh Ngộ.
Cậu không muốn lúc nào cũng làm phiền Tinh Ngộ.
Nghe thấy lời Miêu Ngạn Quân, Miêu gia có lẽ cũng không đơn giản, hơn nữa Tinh Ngộ và Miêu Tố Quân lại là người quen.
Anh không nhất định đứng về phía mình thì thôi vậy.
Cứ coi như đứng về phía mình, đoán chứng cũng rất khó vì mình mà trở mặt với Miêu gia, hơn nữa còn kẹp ở tình thế khó xử.
Nếu như Tinh Ngộ thật sự có thể trở mặt với Miêu gia vì mình, đối với Tinh Ngộ mà nói cũng không phải chuyện tốt gì.
Tới lúc đó bản thân và Tinh Ngộ hai người đều bị khó dễ.
“Không có gì.” Nghĩ tới đây, Lâm Lạc vẫn chọn bảo trì trầm mặc, dùng ngữ khí cà lơ phất phơ nói “Tôi nhìn không vừa mắt anh cô ta, muốn đánh hắn, không được à?”
“Anh cô ta nói chuyện khiến người chán ghét, muốn đánh hắn.”
Tinh Ngộ hơi hơi nhíu mày, với sự hiểu biết của anh về Lâm Lạc, tự nhiên biết Nặc Nặc không nói thật.
Cậu giấu giếm, không muốn mình biết.
Còn về nguyên nhân, lẽ nào là vì tối hôm qua hai người nói chuyện?
“Nặc Nặc” Tinh Ngộ thở dài “Không cần giận hờn, tôi lo lắng cho cậu mới gọi điện hỏi cậu.”
“Nếu như có người bắt nạt cậu, cậu nói cho tôi, tôi biết cậu không phải đứa trẻ thích tiện tay động thủ đánh nhau, cậu chắc chắn là có nguyên nhân.”
“Nói cho anh thì lại có thể làm thế nào?”
“Nói cho tôi, tôi sẽ giúp cậu, bảo vệ cậu, không cho người khác tuỳ tiện bắt nạt cậu.” Tinh Ngộ nói.
Lâm Lạc trầm mặc một chút, giọng nói thấp xuống, nhẹ giọng hỏi: “Không cần biết đối phương là ai?”
“Không cần biết đối phương là ai.” Tinh Ngộ đưa ra lời cam kết.
Anh hiếm khi cam kết với ai, dù sao Tinh Ngộ đã qua cái tuổi thích tuỳ tiện thề non hẹn biển.
Nhưng nói câu này với Lâm Lạc, anh sẽ cố gắng làm được.
“Tôi đều sẽ tận lực.”
Tinh Ngộ nói xong, Lâm Lạc trong nhất thời không lên tiếng.
“Nặc Nặc?” Tinh Ngộ gọi tên cậu “Cậu không tin tôi à?”
“......Không phải.” Lâm Lạc có chút cảm động.
Không cần biết Tinh Ngộ có thể hết lòng tuân thủ cam kết hay không, có câu nói này, Lâm Lạc đã rất thoả mãn rồi.
Nghe ra giọng Lâm Lạc không quá đúng, Tinh Ngộ có chút lo lắng: “Thật sự có người bắt nạt cậu à?”
“Không phải.”
Lâm Lạc đứng ở ven đường ngắm nhìn phòng học ríu ra ríu rít, khoé môi hơi mím, thấp giọng nói: “Tinh Ngộ, em muốn gặp anh.”
“Anh ở đâu? Em muốn đi gặp anh.”
Cậu nói hai lần muốn gặp anh.
Tinh Ngộ dừng một chút, không có trả lời ngay.
Lâm Lạc: “Không thể sao?”
“Có thể” Ngón tay Tinh Ngộ gắt gao nắm điện thoại, siết tới đốt ngón tay trắng bệch, anh nghe thấy bản thân nói “Tôi ở nhà, tôi đi đón cậu.”
“Nhưng cậu buổi chiều không phải có tiết à?”
Lâm Lạc vừa nghĩ tới thời khoá biểu của bản thân, nhất thời rầu rĩ không vui nói: “Có.”
Vậy thì không thể đi tới nhà Tinh Ngộ rồi, quá mất thời gian.
Chỗ này của Tinh Ngộ có thời khoá biểu của Lâm Lạc.
“Vậy tôi đi gặp cậu.” Tinh Ngộ nói.
Anh có chút không khống chế được bản thân, bản năng điều khiển anh nói ra câu này.
Khoé môi Lâm Lạc không tự chủ vểnh lên, lộ ra ý cười nhợt nhạt: “Được.”
“Vậy sau khi tan học em đợi anh ở cổng trường.”
Cúp điện thoại xong, Lâm Lạc mỹ mãn cất điện thoại vào túi quay về phòng học, nhìn thấy giáo viên tiết này cầm sách tới bắt đầu chuẩn bị giảng bài.
Cậu đã không thể chờ được muốn tan học.
Một tiết học một tiếng rưỡi, từ trước tới nay chưa từng dài như hôm nay.
Lâm Lạc không dễ gì đợi tới khi tan học, lại lần nữa bỏ bạn cùng phòng, lưu lại cho Mao Tuấn và Hạ Văn Thu bóng lưng cậu.
Mà ở một bên khác, sau khi Tinh Ngộ cúp điện thoại xong, trầm mặc với điện thoại hồi lâu, nhắm mắt xoa trán thở dài.
Anh có chuyện gì vậy chứ?
Làm sao mỗi lần đối mặt với Nặc Nặc đều sẽ không tự chủ được làm ra một vài hành vi không lí trí?
Anh không nên bồng bột đi gặp cậu như thế.
Nếu đã đáp ứng rồi thì không có đạo lí đổi ý nào.
Tinh Ngộ nhìn thời gian một chút, Lâm Lạc hiện giờ có lẽ vẫn đang học, từ nhà anh lái xe qua cũng cần một chút thời gian, thay quần áo thì không sai biệt lắm cũng nên đi ra ngoài rồi.
Sau đó lúc thay quần áo, Tinh Ngộ lại do dự nên mặc cái gì.
Tinh Ngộ đi làm đều mặc tây trang, trong nhà anh nội là tây trang cũng xếp vào hai tủ quần áo lớn, bên trong có các kiểu loại tây trang.
Nhưng đi gặp Lâm Lạc, mặc tây trang khi đi làm cũng quá chính thức rồi.
Đã là tháng 10 rồi, thời tiết Bắc Kinh chậm rãi lạnh dần, một bộ quần áo đã không thể chống đỡ được lạnh giá, phải mặc hai cái.
Tinh Ngộ đi tới trước tủ quần áo đặt đồ mùa thu của mình, nhìn quần áo bên trong tủ lâm vào trầm tư.
Đang lúc anh ý thức rằng bản thân tự nhiên vì chuyện mặc cái gì đi gặp mặt Lâm Lạc mà do dự, Tinh Ngộ biết bản thân đại khái là hết thuốc chữa rồi.
Vừa tan học, Lâm Lạc liền đi thẳng tới cổng trường.
Lúc tới cổng trường, cậu phát hiện Tinh Ngộ vẫn chưa tới liền gọi điện thoại cho Tinh Ngộ, hỏi anh đang ở đâu.
Phía ngoài cổng trường cách đó không xa, Tinh Ngộ ngồi trong xe, thông qua kính chắn gió có thể thấy Lâm Lạc đang đứng ở cổng trường nhìn xung quanh.
“Tôi sắp tới rồi.” Tay Tinh Ngộ khoát lên trên vô lăng, vừa nhìn Lâm Lạc vừa trả lời cậu “Cậu đợi một chút.”
“Ừm!” Mặc dù không nhìn thấy biểu cảm của Lâm Lạc, Tinh Ngộ cũng có thể dễ dàng từ trong giọng nói của cậu nghe ra tâm tình nhảy nhót của đối phương.
“Vậy anh nhanh một chút, em đói chết rồi.”
“Được.” Tinh Ngộ nói.
Cúp điện thoại, Tinh Ngộ ngồi trong xe châm một điếu thuốc, vừa hút vừa nhìn Lâm Lạc.
Thiếu niên tới cặp sách cũng không kịp về kí túc xá cất liền chạy tới gặp anh.
Ánh mắt cậu hướng tới phương hướng Tinh Ngộ tới, sợ rằng bỏ lỡ đối phương.
Lúc đầu cậu đi qua đi lại, sau đó liền ngồi xổm ở góc đường, cúi đầu nhìn điện thoại, chốc chốc lại ngẩng đầu liếc nhìn một cái.
Trên mặt Lâm Lạc vẫn còn vết thương, mặt mũi bầm dập, vậy nên cậu đeo khẩu trang ngăn mặt lại, nhưng không giấu được một vòng xanh trên đôi mắt.
Chính là lúc nãy, Tinh Ngộ đã thông qua con đường của mình biết được vì sao Lâm Lạc và Miêu Ngạn Quân đánh nhau.
Cũng đoán được Lâm Lạc vì sao không nguyện ý nói cho mình.
Không phải giống như anh nghĩ, giận hờn anh.
Nặc Nặc của anh là không muốn anh bị khó dễ.
Nặc Nặc không phải đứa trẻ cái gì cũng không hiểu, cậu rất hiểu chuyện, hiểu chuyện tới mức khiến người đau lòng.
Thà rằng tự mình chịu uỷ khuất cũng không muốn anh bị khó xử.
Tinh Ngộ cách đó mười mấy mét, giơ tay lên, cách khoảng không sờ lên vết máu ứ đọng ở viền mắt Lâm Lạc.
Điều này làm anh nhớ tới cảnh tượng bản thân lần đầu tiên gặp Lâm Lạc, thiếu niên cũng là như thế này, mang khuôn mặt đầy vết thương, nửa đêm một mình ngồi bên bờ biển ngẩn người.
Nặc Nặc là hoạ sĩ, hoặc là nói đã trở thành một hoạ sĩ chuyên nghiệp vì mục tiêu của chính mình.
Đối với cậu, tay là nền tảng sinh tồn bản thân dựa vào, là thứ quan trọng nhất, nhất định phải bảo vệ cho tốt.
Mà cậu lại năm lần bảy lượt dùng đôi tay vẽ tranh của mình đi đánh nhau.
Tầm mắt Tinh Ngộ lại rơi trên tay Lâm Lạc, tay Lâm Lạc bởi vì trường kỳ vẽ tranh, dính rất nhiều thuốc màu, đủ loại màu sắc, rửa không sạch.
Nhưng vẫn như cũ có thể nhìn ra, đó là một đôi tay thon dài, đẹp đẽ.
Giống như chân của cậu, lộ ra cảm giác đặc biệt tinh tế gầy gò của người thiếu niên.
Còn có eo của cậu, Tinh Ngộ nhớ tới bộ dạng lần trước mình nhìn thấy ở kí túc xá Lâm Lạc......
Stop, anh dừng suy nghĩ của mình lại.
Tinh Ngộ nhắm mắt, dập thuốc lá trong tay, nhân lúc Lâm Lạc không chú ý, từ chỗ đỗ xe lái ra.
Mới vừa lái xe ra, Lâm Lạc liền chú ý tới.
Ánh mắt thiếu niên bừng sáng, lập tức đứng dậy, biểu cảm trên mặt cũng trở nên sinh động, giơ tay hướng Tinh Ngộ vẫy vẫy.
“Ở đây!” Lâm Lạc kêu “Tinh Ngộ, em ở đây!”
Bên môi Tinh Ngộ không tự chủ lộ ra nụ cười.
Lái xe tới trước mặt Lâm Lạc dừng lại, Tinh Ngộ mở cửa xe, ra hiệu với Lâm Lạc.
“Lên xe.”
Lâm Lạc vội vàng lên xe, đóng cửa xe, cười với Tinh Ngộ: “Tới còn khá nhanh.”
Tinh Ngộ thực ra đã tới từ trước khi Lâm Lạc tan học.
Vẫn luôn đợi ở đây.
“Đói rồi?” Tinh Ngộ hỏi “Muốn đi ăn cái gì không?”
“Cái gì cũng được, em không kén ăn.” Lâm Lạc đặt balo vào trong lòng “Chọn cái anh thích đi!”
Tinh Ngộ nghĩ nghĩ: “Gần trường học các cậu có quán thịt nướng khá ngon, muốn ăn không?”
“Được.” Lâm Lạc một lời đáp ứng.
Cậu quả thực không kén ăn, đặc biệt là ở cùng với Tinh Ngộ, ăn cái gì cũng đều vui vẻ.
“Cậu bị thương, nên ăn chút thịt bồi bổ.” Lúc Tinh Ngộ quay xe, thông qua gương chiếu hậu liếc nhìn Lâm Lạc “Nhìn vết thương trên khuôn mặt nhỏ của cậu này.”
“Không sao.” Lâm Lạc không để ý “Thương ngoài da, qua hai ngày là khỏi.”
Thời gian tan học, cổng trường rất nhiều xe chặn lại.
Tinh Ngộ nhân cơ hội vươn tay kéo khẩu trang Lâm Lạc nhìn xem.
Ngón tay ấm áp của anh chạm tới tai Lâm Lạc.
Lỗ tai thiếu niên rất mẫn cảm, vừa chạm tới, Lâm Lạc liền theo bản năng tránh đi, vành tai nhiễm phải vài sắc hồng son.
“Làm gì?” Lâm Lạc hỏi.
Tinh Ngộ tháo khẩu trang cậu xuống, nhìn thấy xung quanh một mắt của Lâm Lạc là màu xanh tím, mặt trái và khoé miệng cũng có vết thương, gò má phải đều sưng lên.
Tinh Ngộ không nhịn được vươn tay chạm chạm, gò má sưng đỏ hơi hơi nóng lên.
Tuy rằng hai má phính của Lâm Lạc khá đáng yêu, nhưng Tinh Ngộ vẫn là đau lòng.
“Về sau không cho phép đánh nhau với người khác” Tinh Ngộ nói “Còn may lần này thương không nghiêm trọng.”
“Nhỡ đâu sau này thương phải tay thì phải làm sao?”
Cảm nhận được tay Tinh Ngộ rơi trên gò má mình, không chỉ vành tai, cả tai Lâm Lạc đều đỏ.
“Sẽ không.” Bởi vì căng thẳng, mắt Lâm Lạc chớp như bay, mí mắt rung rung.
“Ý là vẫn muốn đánh nhau?” Tinh Ngộ bóp lấy gò má Lâm Lạc.
“A, đau!” Lâm Lạc ăn đau kêu ra tiếng, ngăn cổ tay Tinh Ngộ “Đừng bóp, đau đau đau.”
“Còn đánh hay không?” Tinh Ngộ hỏi.
“Không đánh nữa, không đánh nữa.” Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Lâm Lạc không chút cốt khí chịu thua.
Tinh Ngộ lúc này mới tức giận buông tay: “Nói chuyện giữ lời?”
“Giữ lời, giữ lời!” Lâm Lạc sờ má phồng lên của mình, nhẹ nhàng hút khí “Em bị người đánh thành thế này, anh còn xuống tay được.”
“Cũng không biết đau lòng em.”
“Không đau lòng thì sẽ không tới tìm cậu.” Tinh Ngộ nói.
Lâm Lạc sững sờ, bỗng nhiên nhận thức được mình mau miệng nói những lời gì.
Mà câu trả lời của Tinh Ngộ lại là cái gì.
Trên mặt tuy rằng vẫn đau nhưng miệng đã vén cả lên.
Cậu xoay đầu, ánh mắt lăng lăng nhìn thẳng Tinh Ngộ, cười hỏi:
“Đau lòng em à?”
___________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn các thiên sứ nhỏ vào thời gian 2021-07-09 21:54:27~2021-07-10 17:28:51 ném ra phiếu bá vương hoặc tưới dịch dinh dưỡng cho tôi nha ~
Cảm ơn thiên sứ nhỏ tưới dịch dinh dưỡng: Trú dã 6 bình;
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
Mao: Chúc mọi người ăn Tết vui vẻ nhé, hẹn mùng 4 up chương tiếp theo!!! >o<