Nhưng đã không kịp rồi.
Bánh trứng gà đã không cách nào cứu chữa.
Lâm Lạc xị mặt nhìn bánh trứng gà cháy khét, lườm Tinh Ngộ: “Đều tại anh.”
Tinh Ngộ có chút buồn cười: “Lúc nãy là ai ôm anh không buông tay?”
Lâm Lạc hừ nhẹ một tiếng, đẩy Tinh Ngộ ra, từ trên bệ bếp nhảy xuống.
“Em làm lại một phần, anh đừng làm phiền em, đợi làm xong rồi nói.”
“Làm xong có thể lại hôn không?” Tinh Ngộ hỏi.
Lâm Lạc nhướn mày: “Xem biểu hiện của anh.”
Bánh trứng gà làm thì đơn giản, trộn trứng gà và bột mì, rắc chút hành và muối, đổ dầu vào chảo, nướng một chút là được.
Đợi một mặt nướng định hình, lật mặt kia nướng lần nữa là có thể bắc bếp rồi.
Tinh Ngộ giúp múc cháo, bưng bánh hẹ lên bàn, hai người còn mỗi người một cốc sữa nóng.
Có thể nói là bữa sáng vô cùng thịnh soạn.
Lâm Lạc mong đợi nhìn Tinh Ngộ: “Ăn đi, thử xem.”
“Ăn xong anh còn phải đi làm.”
“Đừng tới muộn.”
Cậu không hi vọng Tinh Ngộ lúc nào cũng bời vì mình mà đi muộn.
Tinh Ngộ cúi đầu cắn một miếng bánh trứng gà, hỏi: “Em sáng hôm nay không có lớp đi?”
Dù sao bây giờ cũng bị Lâm Lạc biết rồi, anh cũng không che giấu nữa.
Tinh Ngộ sớm đã thông đồng tốt với phụ đạo viên Lâm Lạc, một chút gió thổi cỏ lay của Lâm Lạc ở trường học anh đều biết.
“Ừm, không có lớp.” Lâm Lạc cười, vừa ăn cháo vừa hỏi “Làm sao, muốn làm gì, muốn em tới công ty với anh?”
Tinh Ngộ cười: “Em không muốn đi?”
Lâm Lạc làm bộ suy tư: “Nhưng em đã hẹn Tích Duyệt sáng nay cùng nhau vẽ tranh......cũng không thể nuốt lời.”
Tinh Ngộ nhíu mày, trên mặt lộ ra chút không vui: “Không được nhắc tới cô ấy.”
Lâm Lạc cười rộ lên, cố ý nói: “Nhưng cô ấy khá đáng yêu, anh không cảm thấy thế sao?”
“Không thấy” Tinh Ngộ rầu rĩ không vui nói “Anh muốn em đi với anh tới công ty, đừng đi vẽ tranh với cô ấy.”
“Về sau cũng không được vẽ tranh với cô ấy.”
Nhỡ đâu Nặc Nặc bị cô gái này câu đi mất thì sao?!
Cô gái dung mạo trẻ tuổi, còn cùng ngành với Lâm Lạc, hai người càng có chủ đề chung.
Tinh Ngộ mà không nắm giữ, thật sự sợ Nặc Nặc bị nơi phồn hoa mê hoặc.
Lâm Lạc cuối cùng hài lòng, cười gật đầu: “Không vẽ thì không vẽ, nhưng em tới công ty với anh làm gì? Em lại không hiểu những thứ công ty anh.”
Tinh Ngộ nói: “Em có thể......vẽ trong phòng làm việc của anh.”
Lâm Lạc: “......”
Một người làm việc một người vẽ, hai cái không liên quan.
Thật đúng là phương thức yêu đương của người trưởng thành.
Tuy rằng như thế, Lâm Lạc quả nhiên vẫn theo Tinh Ngộ tới công ty anh.
Tinh Ngộ vô cùng chu đáo chuẩn bị cho cậu thuốc màu, bút vẽ và vải vẽ, nguyên liệu vẽ thường dùng, vô cùng đầy đủ.
Sắp xếp xong cho Lâm Lạc, Tinh Ngộ bắt đầu làm việc.
Lâm Lạc ngồi trên ghế, ngơ ngẩn với vải vẽ.
Chả có dục vọng muốn vẽ gì.
Cậu phát hiện lực chú ý đều ở trên người Tinh Ngộ.
Đôi mắt luôn nhịn không được bay về phía bên Tinh Ngộ.
Liếc mãi liếc mãi liền không tự chủ cầm bút lên bắt đầu vẽ trên vải vẽ.
Tái hiện Tinh Ngộ trong mắt cậu trên vải vẽ.
Đây có lẽ là cách biểu đạt của người thân làm hoạ sĩ như cậu.
Một khi tập trung vào vẽ tranh, cậu bắt đầu quên đi hoàn cảnh bốn phía.
Tinh Ngộ giữ một tư thế lâu có chút mệt bèn đổi một tư thế khác.
Vừa mới động liền nghe thấy Lâm Lạc kêu: “Đừng động đậy!”
Tinh Ngộ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn, phát hiện Lâm Lạc vừa nhìn anh vừa vẽ.
Hoá ra Nặc Nặc đang vẽ anh?
Tinh Ngộ chỉ đành trở về tư thế lúc trước, tận lực duy trì không động, làm người mẫu cho Lâm Lạc.
Làm người mẫu không phải một chuyện dễ dàng gì, cần phải duy trì một tư thế không động trong thời gian dài, còn phải cố hết sức không chớp mắt.
Lâm Lạc không nghĩ tới một buổi sáng đơn độc ở chung với nhau sau khi cậu và Tinh Ngộ yêu đương lại qua như thế này.
Đợi vẽ xong, Lâm Lạc nhìn thời gian phát hiện đã tới giờ ăn cơm trưa.
Lâm Lạc đặt bút vẽ xuống, trên tay đều dính thuốc màu, cậu lau lau, lau không sạch liền kệ.
Trên đôi tay vẽ tranh làm sao có thể không có thuốc màu được.
Chính là......Lâm Lạc nhìn thảm dưới đất của Tinh Ngộ hình như cũng dính thuốc màu, không biết rơi xuống từ lúc nào.
Lâm Lạc có chút chột dạ, ngồi xổm xuống dùng tay áo lau cho Tinh Ngộ, không lau sạch.
Lâm Lạc bèn ho nhẹ một tiếng, cũng không biết thảm này của Tinh Ngộ đắt cỡ nào.
Bên kia Tinh Ngộ nghe thấy tiếng ngẩng đầu nhìn cậu, phát hiện Lâm Lạc đang ngồi xổm, hỏi: “Sao thế?”
Lâm Lạc chỉ vết thuốc màu trên thảm: “......À thì, không cẩn thận làm bẩn thảm của anh rồi......không sao chứ?”
Tinh Ngộ liếc nhìn: “Không sao.”
Quyết định quay đầu bảo người đổi thảm, để cho Lâm Lạc chỗ trống không có thảm, như vậy thuốc màu nếu nhỏ xuống sẽ tương đối dễ xử lí.
Thấy Tinh Ngộ bị mình dẫn ra lực chú ý, Lâm Lạc móc ngón tay với anh:
“Tới, lại đây Tinh Ngộ.”
“Xem tranh của em.”
Sự phấn khích đó khiến Tinh Ngộ đầu váng mắt hoa cũng vui trở lại, đặt bút trong tay xuống, đứng dậy đi qua.
“Vẽ anh?” Tinh Ngộ hoi “Vẽ xong rồi?”
Lâm Lạc cong môi cười: “Anh xem thì biết.”
Thấy bộ dạng Lâm Lạc thần thần bí bí, Tinh Ngộ có chút tò mò bước lại nhìn, tới lúc anh nhìn thấy nội dung trên vải vẽ, mặt Tinh Ngộ lộ ra biểu tình dở khóc dở cười.
“Em đây là......vẽ anh?”
“Đúng” Lâm Lạc gật đầu “Anh không thấy rất giống anh à?”
Trên vải vẽ không phải tranh chân dung Tinh Ngộ mà là một Tinh Ngộ trông giống con báo, hoặc là nói giống con báo Tinh Ngộ.
Một con báo hoa.
Anh ưu nhã mà uy nghiêm đứng trên bãi cỏ, dò xét lãnh thổ của mình.
Tinh Ngộ có chút kì quái: “Tại sao lại vẽ như thế?”
“Em cảm thấy......anh giống như một con báo hoa.” Lâm Lạc không nhịn được cười.
“Anh không thấy rất giống anh sao?”
Tinh Ngộ nhìn báo hoa lại sờ mặt mình, chìm vào im lặng.
“Anh không thấy thế.”
“Em thấy thế!” Lâm Lạc nói “Chính là rất giống, không tin anh tự mình soi gương đi, thật sự rất giống.”
Lâm Lạc cũng rất khó miêu tả, nhưng là cảm thấy giống.
“Vậy em biết em trong mắt anh giống cái gì không?” Tinh Ngộ hỏi.
“Cái gì?”
“Mèo.” Tinh Ngộ véo mặt Lâm Lạc “Vừa ngang ngược vừa dính người.”
“Buông tay.” Lâm Lạc bất mãn “Em nếu tính là giống mèo, đó cũng phải là hổ.”
Cậu phủi tay Tinh Ngộ, đột nhiên lau một đường vào mặt người đàn ông.
Thuốc màu trên tay cậu đều lau lên mặt Tinh Ngộ.
Tinh Ngộ dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng cũng không trốn tránh.
Đợi Lâm Lạc lau xong mới ngơ ngác lau mặt, phát hiện trên tay mình đều dính thuốc màu.
Vừa vặn lúc này thư kí tiến vào, vội vã cầm một xấp tài liệu gõ cửa, chưa đợi Tinh Ngộ nói chuyện liền đẩy cửa.
Trước đây thời gian gấp cô cũng như thế, Tinh Ngộ sẽ không trách cứ.
Vì vậy thư kí vừa gọi “chủ tịch”, ngẩng đầu nhìn thì thấy trên mặt ông chủ nhà mình bị bôi giống như mèo hoa, đứng bên cạnh Lâm Lạc.
Đầu thư kí lập tức tắt máy, quên mất bản thân muốn nói gì.
Tinh Ngộ trái lại mặt không đổi sắc hỏi: “Làm sao?”
Thư kí há miệng, chú ý tới nụ cười trên mặt Lâm Lạc và thuốc màu trên tay, biết ngày thuốc màu trên mặt ông chủ phần lớn là thiếu niên này, à không, phu nhân chủ tịch bôi.
Thư kí không khỏi xấu hổ......Không hổ là phu nhân chủ tịch.
Tinh Ngộ trong công ty không có phách lối, nhưng anh xưa nay thận trọng nghiêm túc, hơn nữa thật sự quá mạnh.
Người trong công ty đều có lòng kính sợ với anh, căn bản không dám nói đùa với Tinh Ngộ, mặc dù trong đó có không ít người lớn tuổi hơn Tinh Ngộ, càng huống chi nhìn thấy diện mạo này của lãnh đạo.
“Tôi......cái này” Thư kí ý thức được bản thân có thể tới không đúng lúc “Ngài, tự ngài xem đi.”
Cô nhanh chóng chạy tới đặt tài liệu xuống rồi vội vàng rời đi.
Sau khi đóng cửa, thư kí đứng ở cửa, nghĩ tới bộ dạng lúc nãy của Tinh Ngộ, cuối cùng vẫn là không nhịn được bật cười.
Vừa cười ra tiếng lại vội vàng bịt miệng, sợ bị lãnh đạo nghe thấy.
Thư kí nhón chân vội vàng chạy đi, muốn chia sẻ khung cảnh mình nhìn thấy cho mọi người.
Mà trong văn phòng, Lâm Lạc đã không chút kiêng dè cười ra tiếng.
Cậu cười rất to, biểu cảm dại ra của thư kí đủ để Lâm Lạc cười cả năm.
Tinh Ngộ rất bất đắc dĩ.
“Anh xấu mặt khiến em vui thế à?” Anh hỏi.
Lâm Lạc nhịn cười nói: “Cũng không phải......nhưng người trong công ty anh có lẽ từ trước tới nay chưa từng thấy anh thế này đi?”
“Từ trước tới nay chưa có người dám làm thế.” Tinh Ngộ nói.
Lâm Lạc giương cằm: “Vậy bây giờ có người dám rồi.”
Cậu vươn tay, ý đồ bôi lần nữa lên mặt Tinh Ngộ.
Nhưng Tinh Ngộ phản ứng nhanh, bắt lấy cổ tay Lâm Lạc lau lại lên chính mặt Lâm Lạc.
Vì vậy, trên mặt Lâm Lạc cũng dính thuốc màu tranh sơn dầu.
Lâm Lạc không cam lòng yếu thế, trực tiếp dùng tay chấm thuốc màu trên bảng pha màu bôi lên mặt Tinh Ngộ.
Một vệt thuốc màu hồng đột ngột xuất hiện trên mặt Tinh Ngộ.
Tinh Ngộ tự mình cụp mắt cũng có thể nhìn thấy vệt hồng đó.
Tinh Ngộ không trốn, Lâm Lạc còn vươn tay vẽ một hình trái tim trên mặt anh.
Sau đó cậu ôm cổ Tinh Ngộ, hơi hơi kiễng chân, nghiêng mặt in một cái lên mặt Tinh Ngộ.
“Này, giờ thì trên mặt em cũng có rồi.”
“Anh đừng giận nha, một người đàn ông thì đừng hẹp hòi.”
Cậu còn chưa nói xong thì bị Tinh Ngộ cúi đầu ngăn chặn môi.
Lâm Lạc chớp mắt, dứt khoát lại gần đẩy Tinh Ngộ lên sofa, cậu khoá ngồi lên đùi người đàn ông, ôm lấy cổ người đàn ông hôn.
Khó trách mọi người đều thích yêu đương.
Cảm giác yêu đương quả thực rất tuyệt vời.
Hôn mãi hôn mãi, Lâm Lạc bị Tinh Ngộ đảo khách thành chủ, lật người ép lên trên sofa.
Tay người đàn ông cách quần áo sờ lên eo cậu, Lâm Lạc ngứa trốn tránh, hơi hơi nghiêng đầu, kề sát môi người đàn ông nói nhỏ:
“Ngứa......đừng chạm.”
Cậu rất sợ ngứa.
Tinh Ngộ cười ra tiếng, nâng tay quệt lên mũi Lâm Lạc.
“Đói chưa, mèo hoa nhỏ sợ ngứa?”
Anh kéo Lâm Lạc dậy.
Sợ tiếp tục thì sẽ không thể khống chế.
“Không đói.” Lâm Lạc còn muốn hôn, kề lại gần muốn hôn “Anh mới là mèo hoa nhỏ.”
“Anh là mèo hoa lớn.” Tinh Ngộ nói.
Bụng Lâm Lạc lại vô cùng không đúng lúc ùng ục kêu.
Nhìn thấy ánh mắt cười nhạo của Tinh Ngộ, trên mặt Lâm Lạc có chút ngại ngùng.
“Đói, vậy chúng ta đi ăn cơm?” Cậu nói.
“Ừm, ăn cơm.” Tinh Ngộ nói.
“Ăn xong anh đưa em về trường.”
Tinh Ngộ nói xong, không hiểu sao tự mình bật cười.
Lâm Lạc khó hiểu: “Anh cười cái gì?”
Tinh Ngộ nói: “Lời nói này khiến anh cảm thấy mình đang bao dưỡng sinh viên.”
Lâm Lạc cũng không nhịn được cười: “Đúng nha, anh là bao dưỡng em, kiểu 5 hào một cái hôn.”
“Vậy em còn khá rẻ” Tinh Ngộ nói “Anh có phải thiếu hụt em không, phải cho chút bồi thường?”
“Bồi thường à......” Lâm Lạc nghĩ nghĩ, cậu kì thực không muốn cái gì, Tinh Ngộ cũng không có thứ cần phải bồi thường cậu.”
Lâm Lạc ôm cổ người đàn ông, chôn đầu vào vai anh im lặng cười:
“Anh chiều nay không cho phép rửa thuốc màu trên mặt.”
“Ừm, đây là bồi thường, hoàn thành một yêu cầu của em, được không?” Lâm Lạc nâng mắt.
Tinh Ngộ: “......”
“Cái này tính là bồi thường gì?”
Lâm Lạc hơi nghiêng đầu: “Không được à?”
Cậu nghiêng người hôn lên môi Tinh Ngộ, lại hỏi: “Không được à?”
“......Được.” Tinh Ngộ hết cách với cậu.
Vì vậy hai người đều không rửa thuốc màu trên mặt, ăn cơm trưa xong, Tinh Ngộ đưa Lâm Lạc về trường.
Lúc đi qua công ty, thứ trên mặt hai người hấp dẫn những cái liếc mắt liên tục của nhân viên công ty.
Sau khi tới cửa khoa tranh sơn dầu, Lâm Lạc xuống xe đi tới toà dạy học cũng nhận được nhiều sự chú ý của người đi đường.