Thuốc màu tranh sơn dầu trên mặt cậu thật sự quá bắt mắt.
Hơn nữa môi còn bị hôn có chút sưng đỏ.
Nhưng Lâm Lạc thờ ơ không quan tâm tới ánh mắt của mọi người.
Mọi người khoa tranh sơn dầu cũng thấy nhiều loại hành vi nghệ thuật, đừng nói trên mặt bôi thuốc màu, trên mặt bôi bùn cũng không có gì lạ.
Trừ bất ngờ ban đầu cũng không có người để ý nhiều tới cậu.
Quan tâm nhất vẫn là vài người bạn cùng phòng của Lâm Lạc và Chu Tích Duyệt.
Buổi chiều là môn chuyên ngành, còn là vẽ tĩnh vật, cọ nồi, cốc thuỷ tinh, bình inox.....Các loại tĩnh vật khác nhau bày trên bàn, sinh viên vây quanh tĩnh vật bắt đầu vẽ.
Giáo viên thỉnh thoảng chỉ điểm vài câu.
Lâm Lạc vác nửa khuôn mặt vệt sáng vẽ rất vui vẻ.
Có lẽ bởi vì yêu đương, cậu cảm thấy tranh của cậu trở nên đặc biệt sinh động, tràn đầy vui mừng và nhảy nhót.
Chu Tích Duyệt lại gần hóng bát quái, vẻ mặt tôi rất hiểu vỗ vỗ vai Lâm Lạc, nhỏ giọng hỏi:
“Nghe bạn cùng phòng của cậu nói, buổi sáng cậu không về kí túc xá, vẫn luôn ở cạnh người đàn ông của cậu?”
Lâm Lạc “ừm hứ” một tiếng, đắc ý nơi khoé mắt không sao giấu nổi.
“Trên mặt cậu cũng là bôi cùng bạn trai cậu à?”
Lâm Lạc cười tủm tỉm nói: “Đúng nha, tôi cọ từ trên mặt anh ấy.”
“Cậu bôi thuốc màu lên trên mặt anh ấy?” Chu Tích Duyệt ngạc nhiên.
“Đúng” Lâm Lạc nhún vai “Hai chúng tôi giống nhau.”
“Chậc chậc chậc” Chu Tích Duyệt cảm thán “Tinh Ngộ là thật sự thích cậu nha, dung túng cậu như thế này.”
“Nếu như người yêu tôi dám bôi thuốc màu lên trên mặt tôi, tôi tiễn anh ta về cõi Phật luôn.”
Lâm Lạc: “......”
“Xì” Lâm Lạc nói “Tinh Ngộ dịu dàng với tôi lắm, sẽ không hung dữ với tôi đâu.”
Chu Tích Duyệt “chậc” một tiếng.
“Cậu bây giờ cả người đều toát ra bong bóng phần hồng, cậu biết không?”
Lâm Lạc lườm cô, hừ nhẹ một tiếng: “Cậu không hiểu.”
“Tôi không hiểu?” Chu Tích Duyệt chỉ vào mũi mình “Cậu cũng không nghe ngóng chị Duyệt tôi trước đây là nhân vật làm mưa làm gió cỡ nào ở trường học.”
Lâm Lạc liếc Mao Tuấn, thong thả hỏi: “Nhân vật làm mưa làm gió gì, cậu có rất nhiều bạn trai?”
Chu Tích Duyệt nói: “Còn có bạn gái.”
Mao Tuấn vẫn đang nghe lỏm lập tức ho khan.
Chu Tích Duyệt nghe thấy tiếng buồn cười nói: “Làm sao, chấp nhận Lâm Lạc làm gay, không cho tôi làm les?”
“Không, không phải, làm les rất tốt, rất tốt.” Mao Tuấn mặt đỏ bừng “Cậu muốn làm gì thì làm đấy.”
Lâm Lạc: “......”
Lâm Lạc không đành lòng nhìn thẳng mà che mặt.
Chu Tích Duyệt lại bị chọc cười, nhìn cậu ta ngốc nghếch thì muốn chọc tiếp, vỗ vai Mao Tuấn.
“Sao, sao đấy, có chuyện à?” Mao Tuấn không dám nhìn cô.
Chu Tích Duyệt chỉ vào tranh mình hỏi: “Cậu cảm thấy tranh của tôi như thế nào, tôi thấy có vấn đề, cậu nói xem?”
Nếu đã là vấn đề chuyên nghiệp, Mao Tuấn liền lại gần nhìn tỉ mỉ, phong cách vẽ của Chu Tích Duyệt vẫn là như vậy, phối màu vô cùng có tính công kích, đối lập mãnh liệt.
Cả mặt bức tranh trông vừa ngỗ ngược lại to gan.
Mà Mao Tuấn tuy rằng trông cao lớn thô kệch, gần đây chậm rãi tìm tòi ra phong cách vẽ của bản thân xong, ngược lại khá tươi sáng, tinh tế, vừa vặn là hai thái cực với Chu Tích Duyệt.
“Khá tốt.” Mao Tuấn gãi đầu “Tôi không nhìn ra vấn đề gì, cậu vẽ rất tốt.”
“Cậu có phải qua loa với tôi không?” Chu Tích Duyệt nói “Vì vậy mới nói thế?”
“Không phải không phải” Mao Tuấn liên tiếp xua tay “Là thật sự rất tốt, tôi......trình độ của tôi có hạn, không nhìn ra vấn đề gì.”
“Cậu thì sao Lâm Nặc?” Chu Tích Duyệt hỏi.
Lâm Lạc liếc nhìn, bình tĩnh nói: “Bút pháp của cậu quá nát, trông bức tranh có chút loạn.”
Chu Tích Duyệt: “......”
Thấy chưa, đây chính là so sánh.
Hạ Văn Thu ở bên cạnh vẫn luôn cúi đầu vẽ, không có tham gia chủ đề với bọn họ.
Lúc Chu Tích Duyệt muốn cue cậu mới phát hiện Hạ Văn Thu mất tập trung.
Cô vỗ Lâm Lạc, hỏi: “Cậu ấy làm sao thế?”
Lâm Lạc tối qua không ở kí túc xá, sáng hôm nay cũng không trở về tất nhiên cũng không biết, hỏi Mao Tuấn.
Mao Tuấn nhíu mày nghĩ: “Tôi không biết.'
Nghe cậu ta dùng giọng Đông Bắc thuần, hoài nghi gãi đầu nói lời này, Lâm Lạc có cảm giác dở khóc dở cười.
Nhưng Mao Tuấn không trông cậy nổi.
Lâm Lạc chỉ đành chủ động đi tới hỏi: “Văn Thu, tâm tình cậu không tốt?”
Hạ Văn Thu ngẩng đầu cười với cậu, nhìn trông có chút miễn cưỡng: “Không có gì.”
Lâm Lạc ôm vai cậu ta: “Có việc cứ nói thẳng, đừng giấu trong lòng, đều là anh em tốt, các cậu giúp tôi nhiều thế, cậu có chuyện gì cũng nói ra, chúng tôi cùng nhau nghĩ cách giúp cậu.”
Mao Tuấn phụ hoạ: “Đúng đúng.”
Hạ Văn Thu vẫn lắc đầu như cũ: “Thật sự không có gì.”
Sau đó Lâm Lạc cũng không có cách nào.
Cậu và Mao Tuấn liếc nhìn nhau, trong lòng nghĩ: Bỏ đi, trở về hỏi Biệt Nhất Cách, anh ấy có thể biết gì đó.
Hôm nay tan học Lâm Lạc không cùng bọn Mao Tuấn về kí túc xá mà không kiềm chế được tâm tình nhảy nhót của mình, quyết định đi tìm Tinh Ngộ.
Hai người đã hẹn xong, nhưng lúc đi tới cổng trường, Lâm Lạc lại nhìn thấy Phùng Quyên đang bày sạp bán hàng ở đó.
Từ sau khi Lâm Lạc lên đại học, sự giao lưu tiếp xúc giữa cậu và Phùng Quyên càng ngày càng ít.
Lâm Lạc có bạn học mới, mỗi ngày trải qua cuộc sống phong phú bận bịu.
Còn có Tinh Ngộ, hai người vừa bắt đầu yêu đương, đang là thời điểm ngọt ngào.
Còn về Phùng Quyên, Lâm Lạc ít nhiều có chút lơ là.
Bây giờ nhìn thấy Phùng Quyên một mình ở nơi này bày quán, bận chân không chạm đất, trong lòng Lâm Lạc có chút áy náy.
Cậu đứng tại chỗ an tĩnh nhìn một lúc.
Phùng Quyên tuy rằng bận, nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười.
Động tác trên tay nhanh nhẹn mà đâu vào đấy.
Sinh viên tới chỗ bà mua bánh crepe rất nhiều, mọi người đều thích ăn bánh bà làm.
Lâm Lạc nhìn sinh viên xếp hàng gọi món, thêm xúc xích thêm trứng, Phùng Quyên liền hô “10 tệ”, sinh viên sẽ tự động quét mã trả tiền.
Chỉ cần một lúc, Phùng Quyên đã có thể làm xong một chiếc bánh crepe, bọc xong đưa cho sinh viên, cười nói: “Lần sau lại tới.”
Sinh viên kia cũng cười gật đầu: “Chắc chắn tới, Quốc Mỹ chúng cháu chỉ có bánh crepe của cô là ngon nhất.”
Phùng Quyên cười ha ha bắt đầu nghênh đón vị khách khác.
Đây là chuyện đời này Phùng Quyên quen làm, mỗi ngày đi sớm về trễ, nhìn nụ cười hài lòng của khách ăn bánh crepe bà làm, còn có thể kiếm tiền, bà tuy rằng mệt nhưng lại hài lòng.
Đặc biệt con trai bà rất có triển vọng, thi đỗ khoa tranh sơn dầu tốt nhất trong nước, tuổi còn trẻ đã nhận được khen thưởng của các giáo viên, khen cậu có tiền đồ, còn gặp được quý nhân phù trợ.
Phùng Quyên tin tưởng, Nặc Nặc nhà bà lớn lên nhất định là hoạ sĩ xuất sắc nhất.
Nhưng mà...... nghĩ tới con trai, Phùng Quyên khó tránh khỏi suy sụp, bà đã mấy ngày rồi không gặp Nặc Nặc.
Bà biết Nặc Nặc học hành bận bịu, không có thời gian bên bà, nhưng Nặc Nặc là bà nhìn lớn lên, liên tiếp nhiều ngày không gặp nên rất nhớ mong.
Lâm Lạc cúi đầu gửi tin nhắn cho Tinh Ngộ, nói tối nay không đi tìm anh, cậu còn có việc. Tinh Ngộ biểu thị hiểu ý, không nói gì nhiều.
Vì vậy lúc Phùng Quyên đang bùi ngùi, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng: “Mẹ.”
Phùng Quyên kinh ngạc, còn cho rằng bản thân nghe nhầm, ngẩng đầu phát hiện thật sự là Lâm Lạc.
Trên mặt bà lập tức lộ ra nụ cười cực kì xán lạn.
“Nặc Nặc?!” Phùng Quyên vừa ngạc nhiên vừa vui mừng “Con sao lại tới đây, con tan học rồi?”
“Vâng.” Lâm Lạc nói “Tan học rồi nên tới giúp mẹ.”
“Không cần” Phùng Quyên lập tức nói “Con đi tới bạn cùng phòng, bạn học, đi chơi với bọn họ, vẽ tranh, ăn cơm, đi dạo đi, một mình mẹ giải quyết được.”
Nói xong Phùng Quyên bỗng dưng sững sờ: “Trên mặt con là......”
Bị Phùng Quyên nhắc nhở, Lâm Lạc mới nhớ ra thuốc màu trên mặt mình.
Trước mặt bạn học, cậu không ngại gì. Trước mặt Phùng Quyên lại có chút xấu hổ.
“......Vẽ tranh không cẩn thận quẹt ra.” Lâm Lạc nói.
Phùng Quyên: “Vậy còn không mau rửa đi, khó coi quá, mặt con như con mèo hoa này.”
“Cái này......nước rửa không sạch.” Lâm Lạc ho nhẹ một tiếng, thuốc màu tranh sơn dầu rất khó rửa, phải về nhà dùng dầu thông rửa.
Phùng Quyên vui vẻ: “Vậy con cứ mang cái mặt mèo hoa đi.”
“Thím ơi, có thể làm nhanh chút không, bọn tôi còn đang đợi đây.” Khách hàng đợi cạnh quán lên tiếng.
“Ngại quá ngại quá.” Phùng Quyên nói “Lập tức làm ngay, rất nhanh thôi.”
Nàng liếc mắt nhìn Lâm Lạc, bảo cậu đừng ở đây quấy rối.
Lâm Lạc nhìn người nói chuyện đó lại phát hiện có chút quen mắt, lại nhìn lần nữa, không phải là tên tóc xanh gây chuyện chỗ Phùng Quyên trước đây à?
Lâm Lạc nhướn mày, kinh ngạc nói: “Này bạn học, cậu không phải nói bánh crepe mẹ tôi làm ăn đau bụng à, làm sao còn tới ăn?”
Lông xanh lúc đầu không chú ý, Lâm Lạc vừa lên tiếng hắn liền nhận ra.
Lông xanh liếc mắt đánh giá Lâm Lạc, cười nhạo: “Ồ, là mày.”
“Làm sao, tao còn không thể ăn à?”
“Này ngược lại không phải.” Lâm Lạc nói “Nhưng cậu lần trước bôi nhọ bánh crepe mẹ tôi làm không sạch sẽ, cậu còn chưa xin lỗi đâu.”
“Xin lỗi cái gì, mày nằm mơ đi!” Lông xanh nói “Cái bánh crepe rách này tao không thèm ăn, ai thích ăn thì ăn đi!”
Nói xong, lông xanh xoay đầu đi.
Phùng Quyên kéo tay áo lông xanh: “Ai, đừng gấp, bạn học, bánh crepe của cậu đã làm xong rồi, cậu trả tiền rồi, cầm lấy đi.”
Ai biết lông xanh kia lại ném bánh crepe xuống đất.
“Anh đây không ăn nữa!” Hắn còn dẫm một phát, vênh váo hống hách bước đi.
Phùng Quyên nhìn bánh crepe trên đất, có chút tiếc.
“Ai, vừa làm xong, lãng phí quá đi.”
Nàng là người trải qua những ngày cực khổ, luôn luôn quý trọng thức ăn.
Lâm Lạc cũng đen mặt, nhặt bánh crepe trên đất lên vứt vào thùng rác: “Thần kinh, về sau không làm cho hắn nữa.”
Phía sau một cô gái đi tới, cười nói: “Hắn không ăn, chúng cháu ăn, dì cho cháu một phần đi, không cay.”
“Được!” Phùng Quyên cười đồng ý.
Lâm Lạc vội vàng giúp Phùng Quyên một tay.
Mẹ con hai người bận rộn cho tới đêm khuya mới kết thúc, Lâm Lạc rất lâu rồi chưa làm việc này, thế mà mệt có chút không chịu được, đứng tới mấy tiếng đồng hồ.
Đợi tới đêm khuya, khách dần dần ít đi Phùng Quyên mới thu sạp về nhà.
Lâm Lạc giúp nàng đẩy sạp.
Trên đường về nhà, Lâm Lạc hỏi: “Mẹ, mẹ mỗi ngày đều muộn thế này mới về nhà sao?”
“Cũng không phải” Phùng Quyên nói “Chủ yếu là xem có người không, nếu như nhiều người thì muộn chút, ít người thì sớm chút.”
Lâm Lạc nhớ tới tài sản hơn trăm triệu kia của mình, luôn cảm thấy để Phùng Quyên vất vả bày quán bán hàng thế này rất áy náy.
Lâm Lạc nghĩ chút rồi nói: “Mẹ, con bây giờ có tiền rồi.”
“Mẹ về sau không cần vất vả bày quán bán hàng như thế nữa.”
Phùng Quyên cười hỏi: “Con lại bán tranh rồi?”
Lâm Lạc nói: “Không phải sao? Một bức tranh vài vạn, con tuỳ tiện bán vài bức cũng ngang một năm tiền công của mẹ.”
“Mẹ về sau yên tâm nghĩ rõ ràng, con trai có thể nuôi mẹ.”
Phùng Quyên cười nói: “Con kiếm tiền cũng đừng tiêu bừa, đương nhiên, nên tiêu thì vẫn phải tiêu, không cần quá tiết kiệm. Dư nhiều thì tích lại, về sau cưới vợ còn dùng.”
Lâm Lạc: “......”
__________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn các thiên thần nhỏ vào lúc 2021-08-03 18:43:37~2021-08-03 22:28:41 ném cho tôi phiếu bá vương hoặc tưới dịch dinh dưỡng nhé.
Cảm ơn thiên thần nhỏ ném mìn: Lạc Giả Thư 1 cái;
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người với tôi, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực!