Kỳ thật Dạ Liễm bị thương không nặng, đều là chút lệ khí của yêu phong Ma Giới làm cho bị thương ngoài da, thoa chút thuốc đặc chế, đợi mấy ngày sau là có thể tốt lên.
Nhưng mà Tạ Thời rất đau lòng.
Đã thấy nhiều bản mặt xấu hoắc của nhóm yêu ma quỷ quái đó, bây giờ Tạ Thời rất trân quý đối với những sự vật đẹp đẽ — Á á á, tiểu sư đệ thật xinh xinh đẹp đẹp ngoan ngoãn của hắn, sao có thể bị tổn thương thành thế này!
Tạ Thời vừa lải nhải, vừa không khách khí chút nào mà mạnh mẽ đổ một đống thuốc mỡ trong bình ngọc nhỏ mà Hữu sử dâng lên, thoa lên vết thương của tiểu sư đệ.
…… Phảng phất như mạnh mẽ đổ một đống lớn tâm của Hữu sứ ra ngoài.
Hữu sứ hít vào một ngụm khí lạnh, hai mắt thất thần, nhỏ giọng thì thào: “Tôn thượng, thuốc mỡ này rất đắt còn rất khó có được……” Gã hao phí món tiền khổng lồ mới có được một chút như vậy! Gã còn muốn lưu một tí cho mình dùng mà!
Nghe nói dùng thuốc mỡ này nhiều thì có thể trắng hơn đẹp hơn!
Tạ Thời làm bộ nghe không được, phất phất tay để gã lui xuống.
Da của Dạ Liễm rất trắng, một chút sưng đỏ rất nhỏ cũng trông rất nghiêm trọng. Hắn lại tiếp đổ một đống thuốc mỡ vừa lạnh vừa thơm thơm, thoa đều lên vết thương trên cánh tay của Dạ Liễm.
Hắn thoa rất nghiêm túc, rất tỉ mỉ, có hơi cúi thấp đầu, nâng tay Dạ Liễm lên, giống như đang nâng một trân bảo hiếm thấy, thoa thoa, thoa thoa, còn muốn nhỏ giọng hỏi có đau hay không.
Cứ như dỗ trẻ con.
Ánh mắt tĩnh mịch của Dạ Liễm chớp một cái, đáy mắt cuồn cuộn lên rất nhiều cảm xúc, ngưng tụ thành một cái vòng xoáy thật sâu, giống như muốn hút Tạ Thời vào đó.
Song khi lúc Tạ Thời ngẩng đầu lên lại chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt thuần túy thanh triệt của tiểu sư đệ. Hắn vỗ vỗ mu bàn tay Dạ Liễm, nói: “Cởi áo nào, rồi nằm sấp lại, ta xem vết thương phía sau lưng.”
Phía sau lưng của Dạ Liễm cũng có thật nhiều vết thương to to nhỏ nhỏ, tia máu đều dính lên quần áo.
Dạ Liễm nghe lời cởi áo ra, nằm sấp lại — Giống như vô số lần trong dĩ vãnh, ôm eo Tạ Thời, chôn đầu ở trong ngực Tạ Thời, lộ ra thân eo săn chắc.
Đại khái là hình tượng lúc nhỏ khi y vừa được nhặt về yếu ớt đáng thương lại bất lực quá thâm nhập lòng người, cho tới bây giờ Tạ Thời luôn xem y là búp bê dễ nát, chỉ cần gặp nguy hiểm thì hắn liền vô ý thức muốn bảo vệ tiểu sư đệ ở sau lưng.
Nhưng ai ngờ hiện tại Dạ Liễm cởi quần áo ra, Tạ Thời mới phát hiện tiểu sư đệ của hắn thế mà cũng có cơ bắp, đường cong trôi chảy lại ưu mỹ như thế, tràn đầy sức mạnh, nhìn hoàn toàn không kém hơn hắn.
Tạ Thời đè lại móng vuốt đang ngo ngoe muốn kiểm tra cơ bụng sư đệ của mình, ho nhẹ một tiếng, cố gắng chính trực nói: “Ừm, cứ nằm sấp như vậy?”
Một nam nhân quần áo không chỉnh dựa vào ngực một nam nhân khác, thế này sao lại cảm giác có chút khó chịu nhỉ?
Dạ Liễm tựa như không nghĩ tới những điều này, nghe thấy Tạ Thời hỏi, y mờ mịt ngẩng đầu, “Vâng?” Giọng nói có chút nghi hoặc: “Sao vậy……? Trước kia không phải cũng như vậy ư?”
Đó đều là bao nhiêu năm trước trước kia!
Khi đó Dạ Liêm còn là tiểu tử mười mấy tuổi, sao giống với hiện tại được!
Thế nhưng Tạ Thời nhìn đôi mắt thuần túy của tiểu sư đệ lại nói không nên lời, đưa tay nhấn đầu của Dạ Liễm vào trong lồng ngực mình, hàm hồ nói: “Uầy, được thôi, cứ như vậy đừng nhúc nhích. Thoa thuốc nào.”
Dùng tư thế cổ quái lại khó chịu này, Tạ Thời thoa thuốc thượng hạng cho y.
Dạ Liễm đột nhiên đến, cái gì cũng đều không mang, ngay cả bộ y phục cũng không. Tạ Thời chỉ có thể đuổi tiểu Ma sứ cải trang cách ăn mặc lên Nhân giới mua, rồi lại đi tìm bộ quần áo mới của mình để y mặc tạm.
Mặc xong Tạ Thời mới phát hiện: “Hử? Khi nào thì đệ đã cao như vậy rồi?”
Một thời gian không gặp, tiểu sư đệ đã cao đến như vậy?
Tạ Thời lui ra sau mấy bước, nhìn Dạ Liễm đang mặc quần áo của hắn từ trên xuống dưới. Chỗ mắt cá chân còn ngắn một đoạn — Dạ Liễm thế mà lớn lên còn cao hơn hắn một chút?
Tạ Thời nhớ lại bộ dáng nho nhỏ yếu ớt năm đó của tiểu gia hỏa, lại nhìn bộ dáng khỏe mạnh rắn chắc của người trước mặt, lập tức sinh lòng than thở, một cảm giác thành tựu tự nhiên sinh ra, sờ lên cằm gật gật đầu: “A, A Liễm lớn lên, lớn lên rất tốt.”
Có lẽ hắn chỉ thuần túy đột nhiên cảm thán một tiếng, Dạ Liễm nghe vào trong tai lại nhịn không được muốn sinh ra tâm tư khác.
Lớn lên……
Đúng vậy, lớn lên rất tốt.
Y muốn lớn lên rất lâu rồi.
Lớn rồi mới có thể bỏ lại tất cả hắc ám ở đằng sau, mới có thể đi truy đuổi ánh sáng của y.
…..
Ma Giới thật sự rất nghèo.
Ban đêm nên nghỉ ngơi, Tạ Thời lại một lần nữa khắc sâu cảm nhận được điểm này.
“A Liễm, đệ thật sự không quay về?”
Tạ Thời nhập ma, đó là chân chính nhập ma, bản thân sinh tâm ma, tức là không còn có thể thành Tiên Quân — Nói đến hắn cũng không biết tâm ma của hắn là cái gì, vốn còn đang lo lắng hắn nghẹn không ra cái tâm ma, ai ngờ tâm niệm vừa động, hắn đã nhập ma.
Nhưng Dạ Liễm thì khác, Dạ Liễm không nhập ma, Tạ Thời không cảm nhận được khí tức tâm ma trên người y, y còn có thể quay về sư môn, làm một tiểu Tiên Quân thong dong tự tại.
Nhưng Dạ Liễm lắc đầu, hiển nhiên không có ý trở. Y mỉm cười với tiểu Ma sứ đầu trọc, ôn hòa nói: “Thật sự không còn gian phòng dư?”
Rõ ràng nụ cười của Dạ Liễm rất hiền hoà, nhưng tiểu Ma sứ lại cảm nhận được áp lực rất lớn, cơ bản là không dám ngẩng đầu nhìn y, chỉ điên cuồng gật đầu: “Dạ dạ dạ, gần đây cái, cái tài chính, đúng, đúng, là tài chính tương đối gấp, cho nên……”
Cho nên không có tiền tu sửa phòng mới.
Dạ Liễm khéo hiểu lòng người gật đầu, quay đầu nhìn Tạ Thời: “Thời gian không còn sớm, sư huynh nghỉ ngơi đi thôi, đệ đi trước.”
Tạ Thời nghi ngờ nhìn tiểu Ma sứ, lá gan của Tả sứ đầu trọc này khi nào thì như vậy? Không phải là không có phòng trống thôi à, sao sợ thành bộ dạng bánh bao này?
Chỉ là hắn chưa kịp nhiều suy nghĩ, đã bị Dạ Liễm thu lực chú ý: “Đệ đi đâu? Không trở về sư môn thì muốn đi đâu nữa?”
“Trời đất rộng lớn, đệ luôn có thể tìm một chỗ để dung thân.”
Hiển nhiên là dự định tùy ý tìm một chỗ nghỉ tạm.
Thế nhưng Ma Giới này……
Tạ Thời ngẫm lại Cùng Sơn lại ngẫm lại Ác Thủy, ngẫm lại cơn gió thổi qua như đao cắt kia, ghét bỏ nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn không bỏ được tiểu sư đệ trắng trắng nộn nộn đi chịu khổ, phất tay để tiểu Tả Sử lui ra rồi mới nói: “Tính thì cái giường này coi như lớn, hôm nay trước hết nghỉ cùng cùng ta một đêm, ngày mai lại nói.”
Hắn nói rất tùy ý, hai người từng là sư huynh đệ, trước kia cũng ngủ chung không ít, không có chú ý nhiều như vậy, lại nói, gần đây hắn đang kìm nén một bụng lời nói muốn tìm người tâm sự đấy!
Chuyện gian phòng được giải quyết, hai người ngồi một lát cũng đi tắm rửa rửa mặt chuẩn bị ngủ.
Ma Giới này, ngay cả ánh trăng cũng trắng bệch ảm đạm. Ngoài cửa sổ nửa ngẫu nhiên truyền đến tiếng kêu khàn khàn của quạ đen, gió thổi qua cành khô phát ra tiếng vang ‘cộp cộp’.
Tạ Thời xem như bắt được người, bắt được Dạ Liễm lải nhải một đống, từ nhập ma đến hàng ma đến trở thành Ma Tôn, lải nhải nói liên miên rất nhiều, cuối cùng thở dài, có hơi sầu: “Ma Giới rất tự do, cũng không nói cứu Tiên gia phong độ cái gì, chỉ là có một chút làm cho người ta phát sầu.”
Hắn lại thở dài một hơi, “Yêu ma quỷ quái chỗ này cũng quá xấu.” Nói xong thì thông qua ánh trăng ảm đạm trông thấy nụ cười của Dạ Liễm, cũng cười theo, “Vẫn là A Liễm nhìn đẹp mắt.”
Tạ Thời chia chăn qua một chút — Ma Giới thật rất nghèo, ngay cả chăn dư cũng không có — Cũng may gối đầu vẫn có.
Tạ Thời nói: “Muộn rồi, nghỉ ngơi đi, mơ đẹp.”
Dạ Liễm nói khẽ: “Sư huynh, mơ đẹp.”
….
Trong lòng Tạ Thời vô sự, hô hấp rất nhanh đã kéo dài mà vững vàng, Dạ Liễm lại không ngủ, y nhìn chăm chú vào gương mặt quen thuộc trước mặt, thu lại nụ cười.
“Sư huynh……”
Y lẩm bẩm, nhưng không được đáp lại.
“Huynh lại không từ mà biệt……”
Bên trong đôi mắt tối như mực rốt cuộc toát ra chấp niệm và lòng ham muốn chiếm hữu cực kì không hợp với vẻ ngoài của y, nếu Tạ Thời còn thức nhất định sẽ chấn kinh với khí chất lúc này của y.
Băng lãnh mà âm trầm, mơ hồ lộ ra hơi thở điên cuồng.
Nghiễm nhiên là nhập ma đã lâu.
Nhìn nửa ngày, Dạ Liễm mới lặng lẽ giơ tay từ trong chăn ra, kéo góc áo Tạ Thời, hai mắt nhắm nghiền.
Tạ Thời ngủ một giấc nàu cũng không quá tốt.
Vốn cho rằng tâm sự với tiểu sư đệ một phen, còn ngủ cùng giường, coi như không mơ đẹp thì cũng một đêm ngủ ngon, thật không nghĩ đến giấc mộng đêm nay phá lệ hỗn loạn lại còn ồn ào.
Tiến la khóc và tiếng hét cất lên, tiếng khẩn cầu và tiếng mắng chửi cùng tồn tại, loạn thất bát tao cái gì cũng có, bản thân Tạ Thời ở trong một đám hỗn độn sương mù dày đặc không thấy rõ, trong lỗ tai đầy các loại thanh âm, sọ não sắp bị nhao nhao làm phát nổ.
Đang lúc không rõ ràng cho lắm, hắn chợt thấy tay áo mình bị túm một cái.
“Ai?”
Hắn vô ý thức nhìn lại nơi ấy, vẫn là một đám sương mù như cũ, cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng bản năng của hắn cảm thấy nơi đó nên có một đứa bé đứng đấy, hơi cao cao, gầy gò yếu ớt, chấp nhất nắm tay áo của hắn.
Tạ Thời không nghĩ sai, tiếng truyền đến trong sương mù dày đặc đúng là của đứa bé, còn là tiểu thiếu niên, giọng nói tinh tế yếu ớt, có lẽ là nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ gì đó, cố gắng bình ổn tiếng nói nhưng vẫn là nhịn không được mà rung.
Cậu bé đang hỏi Tạ Thời: “Huynh muốn đi sao?”
“Đi cái gì,” hắn cũng không biết đây là nơi nào, càng không biết đó là cảnh tượng gì.
Tạ Thời đang chuyển suy nghĩ, dự định đi bốn phía nhìn xem đây là mộng cảnh gì, kết quả trong một cái chớp mắt tiếp lại nghe được một cái giọng nói quen thuộc — Chính là giọng nói của hắn?!
Không, không phải, giọng nói này rõ ràng trong sáng trẻ trung hơn rất nhiều — Đó là giọng nói của hắn khi còn trẻ!
Tạ Thời sống hơn một trăm tuổi, lờ mờ còn có thể nhớ kỹ giọng nói khinh cuồng hồi còn trẻ của mình. Hắn kinh ngạc nhất lông mày, nghe giọng nói đau khổ lại kiên định khi đó nói: “Thật xin lỗi.”
Đang đau khổ cái gì?
Đây là chuyện hắn từng trải qua hóa thành mộng cảnh à?
Nhưng hắn lại không có ấn tượng chút nào?
Vô số nghi vấn tức khắc xẹt qua trong đầu, ống tay áo bỗng nhiên buông lỏng, tiểu thiếu niên không nhìn thấy buông lỏng ống tay áo của hắn ra, đột nhiên nhẹ nhõm chớp mắt, đau đớn kịch liệt bỗng dâng lên trong lòng, thật giống như có một con bàn tay vô hình níu chặt trái tim của hắn, làm hắn hô hấp đều khó khăn!
Đó là…… Đa khổ giãy dụa đến tâm tình tuyệt vọng.
“Khụ khụ!” Tạ Thời bỗng nhiên mở mắt ra, nhất thời còn chưa lấy lại tinh thần từ trong cảm xúc giãy dụa bởi mộng cảnh kia, ngơ ngác mà nhìn đỉnh đầu phát ngốc một lúc lâu, đột nhiên cảm giác được người bên cạnh có chút không đúng.
— “A Liễm?”