Hôm sau lúc Dạ Liễm mở mắt, chân trời mới vừa sáng hẳn.
Bên tai yên tĩnh, y khẽ vươn tay lập tức sờ thấy bên cạnh trống rỗng.
Dạ Liễm xoay người ngồi dậy, nhìn khắp bốn phía, người cùng giường đêm qua đã sớm không biết tung tích. Sắc mặt y tối lại, đáy mắt không có bối rối, chỉ hiện lên chút băng lãnh.
Chỉ là một ít lạnh lẽo này khi nghe thấy tiếng kẽo kẹt bị đẩy ra của cánh cửa, lúc nhìn thấy Tạ Thời cầm theo hộp cơm đi vào thì giống như mây bay tiêu tán không còn chút nào.
“Sư huynh.” Y ngoan ngoãn gọi, vén chăn lên đi đến bên Tạ Thời, trong lúc vội vàng ngay cả giày cũng chưa kịp mang, cứ đi chân đất như vậy chạy tới bên người Tạ Thời.
Tạ Thời đặt hộp cơm lên trên bàn, đẩy y: “Đi đi đi, giày còn chưa mang, áo ngoài cũng không khoác, tín làm cái gì đó.”
Dạ Liễm nói khẽ: “Đệ cho rằng sư huynh lại đi rồi.”
—— Ngôn ngữ thật sự là một môn nghệ thuật bác đại tinh thâm.
Chỉ là một chữ ‘lại’ đủ để trong lòng Tạ Thời lộp bộp, cảm giác áy náy lập tức xông lên đầu, hắn ho nhẹ một tiếng, mạnh mẽ giải thích: “Khi đó đệ đang bế quan…… Ta cũng không muốn quấy rầy mà, lúc này đây mong A Liễm tha thứ nha.”
Tạ Thời vừa nói vừa đẩy Dạ Liễm trở lại bên giường, tự tay thay áo ngoài cho y, thúc giục y mang giày xong lại tha thiết kéo hắn đến bên cạnh bàn, mở hộp cơm ra: “Ăn điểm tâm ăn điểm tâm.”
Trên hộp cơm có thi thuật, điểm tâm bên trong còn nóng hổi. Tạ Thời bưng từng món ra, bánh bao thịt bánh ngọt cháo hạt kê, trông giản dị, số lượng vẫn còn rất nhiều.
Tạ Thời đẩy bát cháo và bánh bao đến trước mặt Dạ Liễm: “Cái nơi chim không thèm đẻ trứng này cũng không có gì có thể ăn…. Đây là vừa mới mua từ bên ngoài, thời gian eo hẹp không kịp đi quá xa, A Liễm ăn tạm lần này nha.”
Đám yêu ma quỷ quái này không bao giờ để ý, yêu thú ma vật sinh linh, cái loạn thất bát tao gì cũng đều ăn được, duy chỉ không ăn người đồ ăn của người bình thường, thế là trong Ma điện cũng không có yêu ma biết làm cơm, Tạ Thời….. Tạ Thời ngầm nghĩ tài nghệ của mình, cảm thấy vẫn nên vất vả chạy tới Nhân giới mua mới tương đối phù hợp. (tieuhuyen1205.wordpress.com)
Tiểu sư đệ tới từ xa, bị gió làm tổn thương đầy người, hắn cũng không nên để cho người ta càng thêm tổn thương nữa.
Dạ Liễm lắc đầu: “Đệ không để ý.” Rồi cúi đầu ngoan ngoãn húp cháo.
Lúc y yên tĩnh trông thật sự rất ngoan ngoãn, ôn hòa, yên bình. Tay Tạ Thời đỡ cằm nhìn y, càng nhìn lại càng cảm thấy y nên làm một Tiểu Tiên Quân thanh nhàn, lúc nhàm chán triệu mây, đi một chuyến từ Tiên giới xuống thế gian cũng coi như tiêu khiển.
Thực sự không nên tới cái nơi rừng thiêng nước độc này.
Tự dưng làm ô bẩn vạt áo.
Phải nghĩ cách khuyên y trở về.
Tạ Thời hạ quyết tâm, lúc cúi đầu đã thấy trong chén có một miếng bánh ngọt được Dạ Liễm đặt vào. Hắn cười cười, gắp lên cho vào miệng.
Đó là miếng bánh ngọt nhân đậu đỏ rất bình thường, thậm chí đậu đỏ còn chưa nghiền kĩ, lúc ăn còn có cảm nhận rất rõ hạt tròn tròn, khẩu vị cũng có hơi quá ngọt.
Nhưng Tạ Thời ăn rất vui vẻ.
Hắn không thích ăn bánh bao, không thích ăn cháo gạo kê, đây điều là mua cho Dạ Liễm, điểm tâm hắn thích ăn duy chỉ có mấy miếng bánh ngọt…… Chỉ là bây giờ hắn vui vẻ cũng không phải là bởi vì ăn bánh ngọt, mà là bởi vì Dạ Liễm còn nhớ sở thích của hắn.
Rõ ràng đây chỉ là một chuyện nhỏ không có ý nghĩa gì, nhưng hắn lại cảm thấy rất vui vẻ.
Đại khái là ở cái nơi hoang vu này đã lâu, ở chung với cái đám yêu ma quỷ quái sơ ý kia lâu dần, tâm tư làm ra vẻ rất nhiều.
Tạ đại Ma Tôn làm ra vẻ ăn xong một miếng bánh ngọt, lại vô cùng phấn khởi gắp lên miếng thứ hai, cắn một cái nhai nhai, còn nhìn Dạ Liễm một cái.
Bánh ngọt này ăn không được ngon, bánh bao và cháo gạo kê cũng như thế, chẳng qua Dạ Liễm không ghét bỏ, ngoan ngoãn ăn hơn phân nửa, giống như đang ăn món ngon mỹ vị gì đó.
Lúc này Tạ Thời có chút thổn thức: “A Liễm thật sự rất dễ nuôi, khi ta nhặt đệ trở về, đệ còn rất yếu, nhưng cũng không kén chọn, ta cho đệ ăn cái gì đệ cũng ăn. Rất là ngoan —— Ta nhớ đệ rất thích ăn cháo, đáng tiếc ta đã lâu chưa đụng đến, đã sớm ngượng tay, chỗ này cũng không có nguyên liệu để nấu ăn.”
Sư môn của Tạ Thời tọa lạc trên Linh Sơn, Thẩm Ly Thần Quân thích yên tĩnh, không muốn nhiều người tới quấy rầy, trên Linh Sơn kia chỉ có hai sư đồ bọn họ, mọi thứ đều tự bản thân động tay.
Thẩm Ly và Tạ Thời, không có một ai biết nấu cơm.
Sau khi Tạ Thời không biết đã đốt nhà bếp lần thứ bao nhiêu, hắn mặt xám mày tro bẩm báo với sư tôn: “Sư tôn, con suy nghĩ chúng ta nên Tích Cốc sẽ tương đối an toàn.”
Thẩm Ly Thần Quân đứng xa xa đấy, nhìn phòng ốc cháy đen trước mặt, lại nhìn đại đồ đệ chật vật của mình, tư thái ung dung: “Được thôi.”
Thế là phòng bếp nhỏ kia được dọn dẹp thoáng qua một chút, từ đó chưa từng mở ra.
Thẳng đến khi Dạ Liễm đến.
Tạ Thời rất để bụng Dạ Liễm, hắn mang Dạ Liễm nhỏ yếu về, tự giác xem thành trách nhiệm của mình.
Thân thể Dạ Liễm rất yếu, thường xuyên sinh bệnh, cũng chịu không nổi quá nhiều linh dược, Tạ Thời cũng chỉ có thể hòa tan linh đan vào nước, rồi pha loãng vào cháo cho Dạ Liễm ăn.
Dạ Liễm sáng sớm ăn cháo, giữa trưa ăn cháo, ban đêm ăn cháo, trọn vẹn ăn đến ba tháng.
Ăn đến nỗi sau này y thích Tạ Thời, lúc trông thấy Tạ Thời mang cháo đến cũng không nhịn được có chút biến sắc.
Bởi vì, Tạ Thời nấu cháo thật sự…..
Thật sự là, vô cùng đặc sắc.
Rõ ràng mỗi lần đều là một nắm gạo một gáo nước mấy giọt linh đan, nhưng Tạ Thời lại có thể nấu đến mùi vị phong phú.
Chua chát đắng ngọt mặn nhạt…… Đúng là ngày ngày mỗi khác biệt.
Nếu nói thứ duy nhất không thay đổi, vậy đại khái là…… Vẫn luôn rất khó ăn.
Cánh tay đang múc cháo của Dạ Liễm có hơi dừng lại, một lát sau y nói khẽ: “Đã lâu đệ chưa ăn cháo sư huynh nấu rồi.”
Tạ Thời nhìn đôi mắt chứa ánh nước của Dạ Liễm, vậy mà nhìn ra chút hoài niệm. Trù nghệ của hắn được khen ngợi, đặt đũa gỗ lên bàn, bùi ngùi mãi thôi: “Cũng chỉ có A Liễm thích ăn, mỗi lần sư tôn ăn đều chỉ có ghét bỏ —— Ai, đừng húp cháo mãi thế, ăn bánh bao đi.”
Hắn giơ cằm ra hiệu: “Mấy tháng không gặp, đệ đã gầy thành thế này…… Trên núi không có người nấu cơm thì đệ cũng không cần suốt ngày Tích Cốc mà, nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì nên xuống núi ăn một bữa ngon, ăn uống no đủ rồi mang một phần cho sư tôn cũng được…”
Bình thường Tạ Thời xem như trầm ổn, nhưng mà một khi chủ đề liên quan đến tiểu sư đệ, thuộc tính lảm nhảm của hắn lập tức không ép xuống được, bắt đầu thì không dừng lại được, cũng không nghĩ nhiều, đưa tay liền bóp bóp cánh tay Dạ Liễm ——”
Hửm???
Cánh tay nhìn gầy gò nhưng khi chạm đến thế mà cảm giác được rất có lực.
Tạ Thời nhịn không được lại bóp hai lần, phát giác được ánh mắt Dạ Liễm có chút nghi hoặc mới mặt không đổi sắc thu tay lại, bình tĩnh nói: “Quá gầy rồi. Rắn chắc tốt hơn.”
Dạ Liễm nhẹ nhàng “a” một tiếng, mắt nhìn bánh bao cuối cùng trước mặt, chần chờ một chút vẫn gắp lên cắn một cái.
Sư huynh thích…… Rắn chắc?
Y còn đang suy nghĩ yêu thích của Tạ Thời, Tạ Thời đã tự nhiên chuyển chủ: “Ăn xong ta đưa đệ về Tiên giới.”
Dạ Liễm bỗng nhiên cảm thấy trong miệng đắng chát như nuốt thuốc đắng, y bất chấp còn chưa nhai kĩ, cứng ngắc mà nuốt xuống, vội vàng ngước mắt, đáy mắt lập tức nổi lên bất lực và khổ sở như con thú nhỏ tội nghiệp bị vứt bỏ: “Sư huynh đừng đuổi đệ….”
“Không phải đuổi đệ…… Chỗ này không phải nơi đệ nên ở.”
“Sư huynh…..”
Giọng nói Dạ Liễm vừa mềm mại lại vừa tội nghiệp, bên trong khẩn cầu tựa như còn mang theo chút hèn mòn không thể nghe thấy.
Tạ Thời chịu không nổi nhất là vẻ mặt đáng thương của y, cưỡng ép mình quay đầu đi chỗ khác không nhìn, chỉ nói: “Không được, việc này không thể thương lượng, đừng tưởng rằng đệ là sư đệ ta thì tùy tiện làm nũng là có thể bỏ qua, tâm địa ta cứng rắn đấy ——”
Hắn còn chưa nói xong thì đã nghe thấy tiếng loảng xoảng, đũa gỗ trong tay Dạ Liễm rơi xuống đất, đưa tay ôm đầu, vẻ mặt thống khổ.
Tạ Thời đột nhiên đứng dậy sải bước đến bên cạnh y, cầm tay cổ tay y vội vã hỏi: “Sao thế này?”
Dạ Liễm cắn môi thở hổn hển, nhịn đau một lát mới đứng dậy —— Sau đó lập tức vô cùng suy yếu mà ngã xuống một lần nữa. Đáy mắt y khổ sở giống như từng tầng sóng biển cuồn cuộn, lại chấp nhất muốn đứng lên như cũ: “Không sao, sư huynh không thích đệ ở chỗ này, đệ sẽ đi.”
Tạ Thời buông tay y ra, đổi lại khoác lên bả vai y, không nói lời nào ấn y xuống: “Hôm qua bị thương ở đầu?”
Trên đầu Dạ Liễm không có vết thương, nhưng Tạ Thời sợ y có nội thương, kiểm tra nửa ngày cũng không có phát hiện gì không ổn, nghi hoặc nhíu nhíu mày.
Dạ Liễm mở nửa mắt, mi dài khẽ run, môi mím thật chặt, bộ dáng thống khổ không giống giả mạo. (tieuhuyen1205.wordpress.com)
Tạ Thời dịu dàng nói: “Hôm qua gió thổi nên cảm lạnh? Đau đầu à? Ta xoa xoa cho đệ.”
Dạ Liễm thấp giọng “ừ” một tiếng.
Tạ Thời ấn huyệt Thái Dương của y, linh lực truyền đến giữa nơi hai người tiếp xúc nhu hòa lại ấm áp.
Một người đứng đấy, một người ngồi, độ cao này vừa vặn tốt. Dạ Liễm có hơi giật giật, đưa tay vòng lấy eo Tạ Thời, cọ xát thân mật lại tràn ngập quyến luyến.
Ngón tay Tạ Thời dừng lại.
Trong lòng mềm mấy phần.
Hắn thật sự rất thương yêu tiểu sư đệ này.
Lúc Dạ Liễm được mang về vết thương chằng chịt, Tạ Thời tốn phen công phu mới mới cứu được người trở về, sau khi cứu lại bỏ ra một thời gian thật dài mới khiến cho Dạ Liễm buông xuống phòng bị.
Về sau Dạ Liễm bái Thẩm Ly làm thầy. Thẩm Ly là Thần Quân đã lớn tuổi, đối với tất cả mọi thứ đều mệt mỏi miễn cưỡng, nhiều lúc đều do Tạ Thời dạy dỗ Dạ Liễm, quan hệ sư huynh đệ hai người khó tránh khỏi càng thêm thân mật.
Lúc còn nhỏ Dạ Liễm thích nhất là làm nũng với Tạ Thời. Y thường ôm người không buông tay, chỉ cần y nở nụ cười ấm áp cười to gọi hai tiếng sư huynh, Tạ Thời đã tước vũ khí đầu hàng.
Chiêu này dùng rất nhiều năm… Lần nào cũng dùng được.
Dưới đáy lòng Tạ Thời thở dài, thấy Dạ Liễm tốt hơn nhiều rồi, lơ đãng hỏi: “Đêm qua đệ ngủ không ngon à, gặp ác mộng?”
Lời vừa thốt ra, hắn lập tức cảm giác người đang ôm trong lòng cứng đờ.
Một lát sau Dạ Liễm khổ sở nói: “Đệ mơ thấy sư huynh không cần đệ nữa.”
Ngón tay của Tạ Thời không nhẹ không nặng búng một cái trên trán y, thuận miệng nói: “Nói bậy bạ gì đó, sao lại không cần đệ nữa.”
Dạ Liễm lên án: “Mới nãy sư huynh muốn đệ đi.”
Tạ Thời: “……”
Tạ Thời tận tình khuyên bảo: “Làm tiểu Tiên Quân không tốt sao, thanh thanh nhàn nhàn, nhàm chán đi thì đi đây đó một chút, chỗ đó không chơi vui bằng cái nơi rừng thiêng nước độc này?”
“Sư huynh không ở bên, không có gì vui vẻ hết.” Dạ Liễm cố chấp lắc đầu, giọng nói nhỏ xíu, cảm xúc sa sút, “Lúc đệ đến đã bẩm báo với sư tôn, sư tôn không ngăn cản. Nếu sư huynh muốn đệ đi, đệ cũng…… không có chỗ nào có thể đi.”
Tạ Thời: “……”
Tạ Thời tức giận bấm một cái lên mặt tiểu sư đệ.
Ừm, xúc cảm cực kì thoải mái.
Hắn nhịn không được bóp mấy lần nữa, nhưng điều này cũng không thể giải quyết ưu sầu của hắn —— Nhóc con lớn rồi, không nghe lời nữa, cũng không hề dễ dụ.
Tạ Thời gỡ hai cánh tay đang ôm hông mình ra, than thở nói: “Đầu còn đau không? Ổn rồi thì ta mang đệ ra ngoài.”