“Đó là bức ảnh được chụp bởi khách sạn nơi đoàn phim của vợ tôi đang nghỉ ngơi. Thì có thể chứng minh đó là vợ tôi?”
“Nếu các bạn không xuất trình được bằng chứng để chứng minh điều mình nói là không sai, thì luật sư của tập đoàn Trần thị sẽ nói chuyện với các bạn.” Trần Hạo Hiên liếc nhìn phóng viên đang phát biểu bên dưới đầy đe dọa.
Nghe vậy, các phóng viên khác không dám đặt câu hỏi về việc “Kiều Ninh ngoại tình“.
Rốt cuộc, với việc Trần Hạo Hiên bảo vệ Kiều Ninh, sự thật của vấn đề đã hiện rõ.
Không cần phải tiếp tục.
Tất nhiên, các phóng viên không muốn đến đây một cách vô ích.
Đương nhiên, họ vẫn muốn moi móc một số thông tin.
Phóng viên A: “Có người làm việc trong tập đoàn Trần thị đã đồn đại rằng chủ tịch Trần thích đàn ông? Họ đều nói rằng anh kết hôn với Kiều Ninh chỉ để che giấu công chúng.”
Phóng viên A: “Vạy tin đồn đó có đúng không?” Một phóng viên hỏi mà không sợ chết.
Tin đồn không nhất thiết là sai.
Suy cho cùng, Trần gia là một trong những gia tộc quyền lực nhất, con gái ai mà không muốn gả vào nhà họ Trần, không liên thủ với nhà họ Trần thì sao có thể hạ được chủ tịch Trần thị. Kế hôn với một người nổi tiếng, và làm thế nào để Trần gia có thể cho phép Trần Hạo Hiên làm điều đó?
Chỉ có thể nói rằng Trần Hạo Hiên thích đàn ông, và kết hôn với Kiều Ninh chỉ là để che giấu công chúng.
Nghe đến đây, không chỉ tất cả mọi người có mặt mà ngay cả Kiều Ninh cũng phải đổ mồ hôi hột.
Cô cũng thực sự ngưỡng mộ anh chàng phóng viên này.
Dám nói lời này với Trần Hạo Hiên, nhưn thực sự không biết nỗi kinh hoàng của anh, thực sự đúng là không sợ chết.
“Ai đã nói thế?” Trần Hạo Hiên nhìn phóng viên nhìn phóng viên đặt câu hỏi và nói.
Phóng viên bị anh nhìn chằm chằm, cả người rùng mình một cái, không dám nói lời nào.
“Tôi muốn biết nhân viên của Trần thị dám tung tin đồn thất thiệt!” Trần Hạo Hiên nhìn phóng viên bằng ánh mắt sắc bén, ngay khi anh nói câu này, phóng viên vừa đặt câu hỏi vừa rồi đã sợ đến mức quỳ trên mặt đất.
Phóng viên A: “Tôi cũng không biết.”
Phóng viên A: “Tôi vừa mới nghe nói về nó.”
“Vậy thì bạn nghe ai nói?
Anh nói với ánh mắt giống như một lưỡi dao sắc bén.
Phóng viên A: “Chủ tịch Trần, thứ lỗi cho tôi. Tôi thực sự đã xem nó trên mạng.”
Vào lúc này, phóng viên này không dám nhìn thẳng vào Trần Hạo Hiên.
Ngay cả khi anh ta không đi gặp ann, bây giờ anh ta có thể cảm thấy rằng anh muốn chặt anh ta thành từng khúc.
Bị Trần Hạo Hiênnhìn chằm chằm như vậy khiến da đầu anh ta tê dại, bây giờ anh ta thực sự sợ hãi.
Giờ phút này, người phóng viên này đã tự mắng bản thân mình hàng nghìn lần trong lòng.
Tất cả là lỗi của anh ta khi anh ta rẻ rúng hỏi ạn một câu hỏi như vậy.
Cho dù chuyện này là sự thật, Trần Hạo Hiên cũng không thể thừa nhận, dù sao thì với thân phận của anh cũng không cho phép.
Phóng viên A: “Tôi chỉ muốn xác nhận xem tin đồn đó có đúng không, vì vậy tôi mới hỏi anh.”
“Vậy bây giờ anh nghĩ tin đồn là thật hay giả?”
Phóng viên A: “Là giả, nhất định là giả.” Vị phóng viên vừa nãy ngay lập tức nói.
Cảm giác như thể anh ta sợ rằng nếu mình nói lời này muộn, tính mạng của anh ta sẽ gặp rủi ro.
“Lần sau quản miệng mình cho tốt.”
Sau khi nói xong, Trần Hạo Hiên mang theo Kiều Ninh và rời đi.
Sau khi hai người rời đi, Vương San vội vàng đứng dậy và nói.
“Hôm nay, chủ tịch Trần đã đi cùng Kiều Ninh tham dự buổi họp báo này. Tôi chỉ mong rằng mọi người có thể trả lại sự trong sạch cho Kiều Ninh của chúng tôi.”
“Nếu còn có một thông tin sai trái về vụ việc này. Luật sư tốt nhất của Trần thị sẵn sàng đi cùng bạn đến phòng xét xử và trò chuyện với bạn bất cứ lúc nào.”
...
Vài ngày sau...
- Đoàn làm phim-
Những ngày này ở thành phố K, ngoài bận rộn với công việc, hầu như ngày nào Trần Hạo Hiên cũng dành cho Kiều Ninh.
“Tôi nghe nói cảnh quay hôm nay em phải treo cổ Weiya.”
“Bằng không thì đừng quay, tìm người thay thế.” Trần Hạo Hiên lo lắng nhìn Kiều Ninh và nói.
Trần Hạo Hiên biết nó nguy hiểm như thế nào nên anh không muốn để cô làm chuyện mạo hiểm như vậy.
Nghe vậy, Kiều Ninh không nói nên lời, cô lắc đầu từ chối lòng tốt của anh.
Vốn là một diễn viên, đóng phim vốn là công việc của một diễn viên, nếu cần người khác thay thế thì tại sao đạo diễn không trực tiếp tìm người thay thế để đóng vai diễn này luôn.
Thứ hai, Kiều Ninh biết rằng Trần Bân ghét việc sử dụng người thay thế để diễn viên hoàn thành các cảnh quay.
“Anh rể, ann không cần lo chị bị thương. Treo Weiya chỉ là nhìn nguy hiểm, bên dưới sẽ có các chuyên gia bảo vệ.” Kiều Mẫn bước tới và nói chuyện với Trần Hạo Hiên theo cách trà xanh hay làm.
Nhìn thấy anh chăm sóc cô như vậy, đôi mắt của Kiều Mẫn đỏ lên vì ghen tị.
Trần Hạo Hiên gần như ngày nào cũng ở bên Kiều Ninh ở thành phố K, và hầu như ngày nào anh cũng đích thân đưa Kiều Ninh đến đoàn làm phim.
Ngay cả khi mang thai, cô ta cũng chưa từng thấy Trần Đình đi đi lại lại như thế này.
So sánh với bản thân, kể từ khi kết hôn với Trần Đình, Kiều Mẫn cảm thấy cuộc sống của mình không tốt bằng Kiều Ninh. Thẩm chí còn không bằng một phần mười.
Cô ta thừa nhận cô ta ghen tị.
Ghen ghét có thể khiến người phụ nữ không thể nhận ra.
Cô ta không biết mình sẽ làm điều gì phi thường tiếp theo.
“Được, được rồi, mau đi trang điểm, quay sớm về nghỉ ngơi sớm.” Trần Bân lên tiếng thúc giục.
“Hôm nay, cảnh quay của cô về cơ bản là treo Weiya. Nếu không thể chịu đựng được, cô có thể tìm người thay thế.”